Hôm , mẫu hậu ôm chặt  mà , miệng lặp  lặp  bên tai : 
 
“Nếu nó   nữ nhi… nếu nó   nữ nhi…”
 
Ta  đó,   một lời.
 
Mẫu hậu ngỡ rằng  chuyện   che giấu kín kẽ.
 
 kiếp , đến khi phụ hoàng  băng hà, ông  chính miệng  với : ông  a tỷ là nữ nhi.
 
Khi  ông   long sàng, nửa   liệt,  mà vẫn cố gắng gượng  dậy, tay run rẩy chỉ  mặt .
 
Có lẽ ông   lầm  thành a tỷ.
 
Gương mặt dữ tợn, từng chữ rít  từ kẽ răng:
 
“Nữ tử… đáng chết!”
 
Chỉ vì nữ tử   bước lên triều đường;
 
Chỉ vì nữ tử   lập công danh;
 
Chỉ vì nữ tử  thể trở thành thái tử;
 
Chỉ vì nữ tử  thể cao hơn nam tử!
 
Lâu    nhớ  những chuyện cũ .
 
Mà giờ, chỉ vì một câu  của Vệ Tịch,  khiến  khơi dậy  bao hồi ức điên rồ và nực  đến .
 
Cho nên a tỷ , tỷ xem , thế gian  hà khắc với nữ tử  bao.
 
 ,   chịu thua  phận.
 
Ta  vì tỷ.
 
Ta  vì tất cả nữ tử  đời .
 
Chính danh lập nghĩa!
 
9
 
Từ hôm đó trở , trong cung bắt đầu lan truyền những lời đồn rằng  để mắt đến ám vệ  cận của , thậm chí   còn   áp bức  bằng cách cưỡng ép.
 
Đời  cũng từng  lời đồn như thế, chỉ là khi  nó   tin đồn, mà là sự thật.
 
Ta vốn  quá bận tâm.
 
 mỗi   thấy ánh mắt ngượng ngùng xen lẫn e dè của Vệ Tịch,   nhịn  nổi mà  giơ tay đánh .
 
Vì chuyện , phụ hoàng đặc biệt triệu  đến hỏi.
 
Sau khi   thừa nhận rằng  quả thực  hứng thú với ám vệ , ông chỉ trầm mặc hồi lâu, nét mặt phức tạp, nhưng   thêm gì.
 
Chỉ là rõ ràng dáng vẻ nhẹ nhõm thấy rõ.
 
Không bao lâu , mẫu hậu cũng truyền  đến tẩm cung.
 
Bà vẫn như thường lệ, chăm chú   uống hết bát thuốc an thần,  đó mới hờ hững thở dài một ,    vẻ lơ đãng hỏi:
 
“Thật sự thích tên đó ?”
 
“Vâng ạ, nhi thần thấy   thể cường tráng, ắt hẳn  chỗ hơn .”
 
Ta    đáp, đầy vẻ vô tâm.
 
“Con a… con thật là…” Mẫu hậu khẽ trách một tiếng, cuối cùng cũng bật , “Thôi thôi, tùy con . Dù  con cũng là công chúa, chẳng ai dám  gì. Hơn nữa con còn    là thái tử,    thể bảo vệ con.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-thuong-vi/chuong-5.html.]
“Phải , gần đây Thái phó  khen Tử An học hành tiến bộ…”
Hồng Trần Vô Định
 
Mẫu hậu kéo tay , dịu dàng trò chuyện như bao bà  bình thường khác, kể chuyện về   của , Thẩm Tử An.
 
Từ  khi Tử An  lập  thái tử, mẫu hậu dường như     trở  dáng vẻ hiền mẫu năm xưa.
 
Dường như bà  quên rằng,  từng  một  con gái vì dã tâm của bà mà c.h.ế.t trong oan khuất,  một lời minh oan.
 
Ta vẫn  tươi mà .
 
Một lúc    bộ mất kiên nhẫn, mè nheo đòi  ngoài chơi.
 
Mẫu hậu tức giận mắng  vài câu “  cố gắng, chẳng bằng   con”,  cũng khoát tay cho  lui.
 
Ngoài trung cung, Vệ Tịch đang chờ.
 
Hắn ngậm một cọng cỏ chẳng  lượm ở , khoanh tay tựa  tường, dáng vẻ lười nhác.
 
Rõ ràng là ám vệ m.á.u lạnh vô tình, thế mà    lòng , cung nhân qua  đều chào hỏi , thậm chí còn bắt chuyện rôm rả.
 
“Ngươi  tiểu điện hạ ? Dĩ nhiên là thích  , thích đến mức ngày nào cũng  gặp!”
 
“Ta  ? Thiển cận, quá thiển cận! Tiểu điện hạ là  chỉ   mặt thôi ?”
 
Lúc thấy Thẩm Huyên dẫn Bùi Cảnh  tới, Vệ Tịch còn cố ý cao giọng hơn.
 
“Tiểu điện hạ còn dặn riêng,   là  nàng  bảo vệ,  giống đám ám vệ , chỉ cần ở bên nàng là đủ!”
 
Ta thấy hàng mi Bùi Cảnh khẽ run, ngước mắt  Vệ Tịch như  một  sắp chết.
 
   nhúc nhích.
 
Hắn chỉ  yên bên cạnh Thẩm Huyên, y hệt dáng vẻ từng  theo  năm xưa.
 
Vậy nên,   hiệu cho cung nữ đang định rời ,  lặng lẽ lùi  chỗ tối, ẩn  trong bóng râm.
 
10
 
Cung nhân đồng loạt hành lễ với Thẩm Huyên.
 
Thế nhưng ánh mắt Thẩm Huyên  rõ ràng dừng  nhiều hơn   Vệ Tịch.
 
Nàng chủ động hỏi  mấy câu về , cuối cùng còn giả bộ như vô tình buông một câu:
 
“Tiếc là Tam hoàng tỷ luôn chóng chán.”
 
“Đó là với  khác,” Vệ Tịch vẫn giữ nụ  toe toét thường ngày,  hề biến sắc, “Tiểu điện hạ đối với   chẳng giống ai.”
 
Giọng  lớn,   rõ mồn một, chỉ  bật  lạnh lẽo.
 
Phải ,  đối với  “ giống ai”.
 
Nếu   vì kiếp  từng chịu ơn  vài bữa cơm, thì cái tên tiểu thái giám tương lai ,   sớm lột sạch ném  ngoài điện, để  mất mặt  thiên hạ cho hả .
 
Ta đảo mắt khinh bỉ,  dừng  nơi Bùi Cảnh.
 
Hắn  lặng yên, gương mặt vẫn lạnh như băng.
 
 bàn tay siết chặt  chuôi kiếm, mạch m.á.u nổi rõ đến mức như  bung ,  chẳng cách nào giấu  tâm trạng .
 
Ta  Bùi Cảnh cũng  trọng sinh.
 
Ta vốn tưởng rằng lòng  hướng về Thẩm Huyên,  khi sống  ắt sẽ lập tức đem bí mật của  kể hết với nàng .
 
Vậy mà  chờ mấy ngày, chẳng thấy Thẩm Huyên  động tĩnh gì, thậm chí còn  phần luống cuống, bất an.
 
Còn , cái  ngày  dám giương cung b.ắ.n , nay  bày  vẻ u uất, như thể yêu  sâu nặng nhưng   tổn thương đến tận xương tủy.
 
Hừ,  thật khiến  buồn nôn.