Công Chúa Yêu Kiều - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:42:25
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Vãn Diêu dùng tất cả bén nhọn và phòng mà đối mặt với Ngôn Thượng.
Chàng thương tâm nàng, ngữ điệu cũng cao hơn, biểu tình cũng giận dữ…… Tất cả những điều đều khiến Mộ Vãn Diêu càng thêm căng thẳng, cằm càng hếch cao hơn.
“Rất nhiều chuyện ngài sớm với ” mà càng trực tiếp kích thích khiến mắt nàng đỏ ngầu, đồng tử rụt .
Mộ Vãn Diêu giận dữ quát: “Sớm cho ngươi thì thế nào? Để ngươi sớm bứt mà , trộn lẫn với ư?!”
Ngôn Thượng lặng , miễn cưỡng khống chế tâm tình bản để đáp: “Ta ý đó……”
Mộ Vãn Diêu lạnh : “Gần lợi tránh hại, quân tử cúi đầu…… Đây chẳng ý của ngươi ư? Ta sai chỗ nào? Ngươi chính là kẻ đầu gỗ, chọc ngươi thì ngươi chịu động đậy ? Là vẫn luôn trêu chọc ngươi nhưng chẳng lẽ ngươi trong sạch lắm hả? Không ngươi lượt cho cơ hội ? Nếu ngươi thật sự kiên trinh bất khuất thì đầu tiên thấy ngươi ở Lĩnh Nam ngươi nên đ.â.m đầu lấy c.h.ế.t cự tuyệt! ngươi thế! Ngươi hưởng thụ, ngươi trầm luân…… Là ngươi cho cơ hội!”
Ngôn Thượng chẳng thể biện giải, sắc mặt cứ thế trắng bệch.
Chàng quả thật, quả thật …… Mặc kệ xuất phát từ tâm thế gì, mặc kệ xây dựng quan hệ với Mộ Vãn Diêu trở thành kẻ thù của nàng thì ngay từ đầu quả thực……
Chàng lạnh lùng an tĩnh một hồi mới nhẹ giọng hỏi: “, là trong sạch, quả thực thái độ ái với ngài.
Vậy ngài l..m t.ì.n.h nhân với , cho danh phận ý gì hả điện hạ?”
Mộ Vãn Diêu lời nào.
Ngôn Thượng chằm chằm nàng hỏi: “Ngài ngài gả cho khác, cùng họ trở thành phu thê còn chỉ thể cùng ngài ở trong tối yêu đương vụng trộm ư?”
Mộ Vãn Diêu kiên nhẫn : “Ta sẽ gả chồng……”
Ngôn Thượng đánh gãy lời nàng: “Chỉ là vì ích lợi còn đủ để ngài động tâm! Một khi ngài xao động thì sẽ đồng ý gả.
Ngài trốn trong bóng tối là coi thành cái gì? Trai lơ hả? Hay là tình lang lộ diện của ngài? Tháng đổi năm dời qua ngài sẽ cùng khác quang minh chính đại xuất hiện còn chỉ thể khẩn cầu ngài bố thí thôi ?”
Mộ Vãn Diêu cáu tiết: “Đừng vẻ đáng thương như thế.
Ta cũng ngăn cản ngươi cưới vợ sinh con cơ mà.”
Ngôn Thượng nàng: “Phải ? Ngài sẽ ngăn cản ?”
Mộ Vãn Diêu ngạc nhiên .
Đôi mắt như băng tuyết, chiếu sâu lòng nàng khiến nàng đang rằng sẽ thèm quản nhưng thể thốt nên lời.
Chàng quá hiểu lòng , phàm là những lúc hành động theo cảm tính, hoặc nàng trêu chọc đến mơ hồ thì sẽ dễ dàng thấu lòng khác và bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Thấy Mộ Vãn Diêu gì nên Ngôn Thượng lập tức nhẹ giọng giúp nàng: “Ngài thực dễ , cái gì mà quản , nhưng nếu cưới vợ sinh con thì ngài sẽ thật sự thể đón nhận ư? Điện hạ, loại như ngài thể tiếp nhận chuyện đó ? Ngài như thế chẳng qua vì ngài cảm thấy hiện tại sẽ cưới vợ sinh con, chẳng qua ngài cảm thấy chuyện với cũng chẳng cả.
Thế nên ngài mới thắc mắc vì thuận theo mà cùng ngài tiếp tục dây dưa.
Ngài hy vọng theo ngài một năm một năm, ngày qua ngày.
Ngài chúng cứ thế tiếp tục tra tấn cả đời…… Ngài quá ích kỷ.”
Mộ Vãn Diêu lẳng lặng chằm chằm một lúc lâu, lửa giận trong lòng nàng cũng tắt ngúm.
Nàng tự giễu mà một chút.
Chàng chờ mong hôn nhân, chờ mong con cái còn nàng thì chán ghét những thứ đó và cả trách nhiệm.
Chàng do dự với chuyện thể con, vẫn một danh phận, nàng vì lợi ích mà gánh trách nhiệm nhưng vẫn yên tâm thoải mái tưởng hưởng thụ ở bên.
Bọn họ đều thuần túy.
Mộ Vãn Diêu đạm mạc hỏi: “Vậy ngươi như thế nào?”
Ngôn Thượng nhẹ giọng đáp: “Ta thái độ của khiến ngài thất vọng, nhưng loại hành động dựa xúc động.
Ta cần nghĩ hết hậu quả mới thể đưa đáp án chính xác.
…… Đối với ngài mà …… Điện hạ, ngài cảm thấy xứng hôn nhân bình thường ? Có ngài cảm thấy lợi ích và dã tâm quyền thế còn quan trọng hơn ? Có ngài chán ghét cuộc hôn nhân , chán ghét đưa hứa hẹn và trách nhiệm với khác nên đến cả cũng chẳng thể lọt mắt xanh của ngài ?”
Mộ Vãn Diêu , thấy cả như tùng bách, khí chất như kim ngọc nhưng chật vật mặt .
Thế nàng đột nhiên : “Chúng chia tay .”
Đầu óc Ngôn Thượng trống rỗng, ngơ ngác nàng, cứ thế ngây trong một lát.
Mắt hiện lên tức giận, và nhiều hơn là thương tâm.
Đến cuối cùng nàng cũng chịu cùng chuyện với mà quyết định từ bỏ , lựa chọn quyền thế.
Chàng đây thật buồn , áp lực, tính toán và thống khổ khi thừa nhận chuyện con nối dõi …… Đều trở nên cực kỳ buồn .
Cuối cùng thứ chỉ như một trò đùa.
Khi chạm tới lợi ích của nàng thì nàng sẽ từ bỏ ngay.
Cảm giác mà nhục nhã như !
Ngôn Thượng ngơ ngẩn nàng, còn trông cậy cái gì.
Trong lòng cực kỳ khó chịu, ánh mắt như lệ quang tan .
Mộ Vãn Diêu mặt , nàng xuống cao giọng gọi: “Người , tiễn khách!”
Bọn thị nữ tiến .
Trước mặt Ngôn Thượng, Mộ Vãn Diêu mắt mà từng chữ với đám thị nữ: “Sau sự cho phép của thì phủ công chúa chào đón .
Nếu tự ý phủ mà thông qua thông bẩm thì sẽ hỏi tội các ngươi!”
Bọn thị nữ lo lắng mà Ngôn Nhị Lang thấy lông mi của rung lên, sắc mặt trắng bệch.
Sự nhục nhã khiến chính bản cũng ở đây nữa.
Chàng chắp tay hành lễ với nàng đó xoay ngay.
—
Mộ Vãn Diêu ngơ ngác trong phòng, cúi đầu những mảnh sứ đầy đất của cái chén nàng cầm để ném Ngôn Thượng.
Nàng chằm chằm mặt đất, chỗ đó là nơi Ngôn Thượng .
Đôi mắt ban đầu mang theo chờ mong đến cuối cùng chỉ còn tro tàn và thất vọng.
thì tính là cái gì? Chỉ mỗi vấn đề con nối dõi vây khốn khiến đưa quyết định! Chàng cũng thuần túy! Không yêu nàng! Nàng hối hận!
Lúc thị nữ Hạ Dung trở về, nhẹ nhàng gõ cửa hỏi công chúa xem bọn họ thể dọn mảnh đồ sứ .
Sau khi Mộ Vãn Diêu lên tiếng bọn thị nữ mới lặng lẽ quét tước, chẳng ai dám chuyện với nàng lúc .
Hạ Dung lặng lẽ công chúa, thấy nàng giường cúi đầu bàn tay của ngây .
Hàng mi dày của công chúa rũ xuống, khuôn mặt lạnh băng.
Rõ ràng công chúa hề lộ chút yếu ớt nào nhưng Hạ Dung bỗng nhiên cảm thấy công chúa một ở chỗ giống như thực cô đơn và tịch mịch.
Nàng nghĩ công chúa trông vẻ thực thương tâm.
Ngày thường Hạ Dung hẳn sẽ dám tới khuyên bảo Mộ Vãn Diêu.
Tuy nàng là thị nữ trong phủ nhưng từ khi Xuân Hoa rời thì những thị nữ khác cũng quá hiểu về quá khứ của công chúa, vì thế cũng ai thể hiểu lòng nàng.
Các nàng sợ nhiều lời sẽ nhiều sai và trừng phạt nên dứt khoát thèm luôn.
giờ khắc Hạ Dung đột nhiên cái gì đó.
Nàng bên Mộ Vãn Diêu, cẩn thận đặt một chén lên cái bàn cạnh đó nhỏ giọng : “Vừa nô tỳ ở bên ngoài cũng điện hạ và Nhị Lang cãi cái gì.”
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nàng một cái, ánh mắt trong trẻo trở , còn tức giận nữa.
Trong lòng Hạ Dung khó chịu, nàng nghĩ hóa công chúa thể sinh con.
Khó trách nàng luôn ghét trẻ con như thế…… Vì nàng tiếp tục lớn mật : “Điện hạ, Nhị Lang thích ngài, mới Nhị Lang cũng là ngài chỉ danh phận.
Cái chứng tỏ so với con cái thì Nhị Lang càng để ý tới danh phận hơn.
Nô tỳ điện hạ cũng thích Nhị Lang, một khi như thì vì điện hạ buông lòng mà cho Nhị Lang một danh phận chứ?”
Mộ Vãn Diêu hỏi : “Ngươi dựa cái gì mà cảm thấy thích ?”
Hạ Dung ngây đó lắp bắp: “Bởi vì, bởi vì ngày thường khi công chúa và Nhị Lang ở bên thì ngài giống như một tiểu cô nương, thích nũng, thích Nhị Lang ôm ngài…… Điện hạ bao giờ thái độ đó với ai, kể cả bọn nô tỳ.
Tuy ngài luôn mắng Nhị Lang nhưng bao giờ thật lòng giận dữ, chỉ cần Nhị Lang xuất hiện là tâm tình của ngài sẽ .
Đến bọn nô tỳ cũng, cũng thấy vui lây…… Nô tỳ nghĩ điện hạ nhất định là , thích Nhị Lang.”
Nàng đánh bạo, lấy hết can đảm : “Nô tỳ cảm thấy trong lòng điện hạ thì ngài còn thích Nhị Lang hơn ngài tưởng.”
Mộ Vãn Diêu lời nào.
Nàng đương nhiên nàng cực kỳ thích Ngôn Thượng.
Nguyên nhân chính là vì những chuyện nàng trải qua giống lẽ thường nên trong lòng nàng mới thích Ngôn Thượng như thế.
Nàng thích sạch sẽ, trong sáng…… thích sự duy nhất, thích điều , và nàng cho phép bất kỳ kẻ nào phá hoại nó.
Cho dù đó là chính bản Ngôn Thượng chăng nữa.
Mộ Vãn Diêu rũ mắt nhẹ giọng : “Nguyên nhân chính là vì thích cho nên chỉ cần chần chừ thì đều cần.
Ta chẳng gì hết, thứ thế gian thứ gì tự nhiên , chỉ tình yêu là thứ nhất mà .
Vì thế cần sự do dự của .”
—
Mộ Vãn Diêu gặp Ngôn Thượng nữa.
Có khi xe ngựa chặn ở đầu ngõ nhưng Mộ Vãn Diêu chỉ trong xe chứ bao giờ xuống xem.
Có lẽ Ngôn Thượng tới tìm nàng, bản nàng cũng rõ lắm nhưng từ thần sắc do dự của Hạ Dung nàng đoán lẽ Ngôn Thượng tới tìm .
nàng cần, nếu chia tay thì sạch sẽ.
Nàng rõ thích Ngôn Thượng đến nhường nào, thế nên chỉ cần liếc một cái là nàng sẽ động tâm.
Bởi vì như thế, là ánh sáng nhất trong thế giới bóng tối của nàng.
Mộ Vãn Diêu thế gian lang quân nào hơn Ngôn Thượng nhưng dù nàng cũng chẳng gặp ai hơn .
Ảnh hưởng của với nàng quá lớn vì thế nàng cho phép yếu đuối, cho phép liếc một cái nào.
Nàng sợ đến lúc đó đầu sẽ nóng lên mà tìm .
Có khi đêm khuya nàng sẽ hận vì rõ thứ.
Rõ ràng nếu tiếp tục lừa gạt thì nàng thể đương nhiên hưởng thụ những mà Ngôn Thượng mang tới.
Những lúc uống quá nhiều rượu nàng sẽ xúc động tìm là nàng hối hận thế nào.
Nàng sẽ mặc kệ nguyên nhân gì, chỉ cần họ ở bên là ……
ban ngày, lúc tỉnh táo nàng may mắn vì chịu qua một ngày.
Nàng với rằng nàng chọn sai.
Quyền thế quan trọng hơn tình yêu.
Bất kỳ kẻ nào cũng thể cướp quyền thế trong tay nàng! Mặc kệ là Ngôn Thượng Lý gia, Vi gia! Hoặc kể cả Thái Tử và hoàng đế!
Nàng sẽ dùng lực để bản sống hơn, để những bên cạnh che chở và sống hạnh phúc!
—
Lần tiếp theo Mộ Vãn Diêu thấy Ngôn Thượng thì là tháng 5.
Trong một yến hội của triều thần nàng gặp Vi Thụ.
Gần đây con đường quan của thuận.
Sau sự việc Diễn Binh lẽ cũng thăng quan nhưng Lại Bộ chặn việc .
Rốt cuộc chức quan Giám Sát Ngự Sử đắc tội quá nhiều .
Bao nhiêu trong triều đều kéo Vi Thụ xuống ngựa, còn thì chịu nhờ Vi gia giúp đỡ, cũng cậy nhờ Mộ Vãn Diêu.
Lúc Mộ Vãn Diêu đến chuyện thì đúng là lúc nàng quyết định giải quyết tình thế cuộc liên hôn của Lý gia và Vi gi.
Trong bữa tiệc nàng thấy thiếu niên lang quân sạch sẽ như tuyết núi Phù Đồ.
Hai yên lặng đối diện, cả hai đều chút hổ.
Vi Thụ lặng lẽ Mộ Vãn Diêu, cảm thấy công chúa điện hạ độ lạnh nhạt hơn nhiều.
Không vì chuyện liên hôn với khiến Mộ Vãn Diêu thấy thì tươi như ngày thường …… Vi Thụ rũ mi, chút khó chịu.
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Cự Nguyên, ngươi cưới ?”
Vi Thụ ngẩng đầu nàng.
Mộ Vãn Diêu mà về hướng các quan viên khác trong bữa tiệc.
Sau đó nàng : “Nếu ngươi cũng thì chúng coi như hợp tác, cùng cự tuyệt hôn sự .
Còn nếu ngươi cưới thì và ngươi cùng trao đổi lợi ích —— ngươi và cùng cự tuyệt hôn sự đó sẽ giúp ngươi giải quyết tình hình khốn quẫn của ngươi hiện tại.”
Vi Thụ rũ mắt hỏi: “Điện hạ đang bồi thường cho ư?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ừ.”
Vi Thụ nhẹ giọng hỏi: “Vì ?”
Mộ Vãn Diêu khó hiểu thấy đôi mắt như lưu li của lúc an tĩnh mà đau thương.
Vi Thụ : “Trước điện hạ lời với .
Ngài bắt đầu chán ghét sự tồn tại của ư?”
Mộ Vãn Diêu ngạc nhiên, trong lòng thái độ của khiến Vi Thụ thương tâm.
Thiếu niên mím môi, cứng đờ, lông mi run run, đôi mắt tràn sương mù.
Mặc kệ như thế nào thì cũng như đứa em trai nhỏ hơn nàng 4 tuổi.
Nàng lập tức chút mờ mịt mới dỗ .
lúc nào đó gọi “Ngôn Nhị Lang”.
Phản ứng của Mộ Vãn Diêu còn nhanh hơn suy nghĩ của nàng, cả nàng lập tức xoay qua phía đó.
Nàng vốn đang né tránh ánh mắt Vi Thụ mà theo bản năng qua đúng lúc đón ánh mắt Ngôn Thượng.
Chàng và mấy quan viên Hộ Bộ đang chung một chỗ, trong đó cả đại thần đắc lực nhất của nàng là Hộ Bộ Thị Lang.
Hộ Bộ Thị Lang đang khen ngợi Ngôn Thượng việc , còn thì về phía Mộ Vãn Diêu.
Chàng ngẩn một chút vì thấy nàng cũng đang .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-102.html.]
Một tháng gặp khiến hai đều thất thần, tâm tình trống rỗng.
Bọn họ cứ thế , giống như nhớ nhiều chuyện qua…… Mộ Vãn Diêu đột nhiên kịp tránh nên đành xoay qua lạnh nhạt hỏi: “Sao Ngôn Thượng cũng ở đây?”
Vi Thụ kinh ngạc, vì Ngôn nhị ca tới khiến điện hạ phản ứng lớn thế .
Thị nữ Hạ Dung ở bên cạnh uốn gối khẩn trương : “Lúc đầu trong danh sách tiệc tên Ngôn Nhị Lang, lẽ ngài đến đột xuất…… Là nô tỳ sai……”
Mộ Vãn Diêu ngay: “Chúng .”
Nàng đợi một khắc nào mà lập tức dậy .
Vi Thụ cũng lên, đuổi theo hai bước : “Điện hạ……”
Mộ Vãn Diêu miễn cưỡng dừng bước đó tươi với Vi Thụ lúc đang ngơ ngẩn hết nàng Ngôn Thượng: “Ngày khác sẽ chuyện với ngươi, đừng nghĩ nhiều, nhằm ngươi .”
Vi Thụ chần chừ: “Điện hạ và Ngôn nhị ca……”
Hắn nghĩ thầm lý do điện hạ cự tuyệt hôn sự chẳng lẽ bởi vì Ngôn nhị ca ?
Mộ Vãn Diêu : “Mặc kệ và Ngôn Thượng như thế nào cũng đều ảnh hưởng tới ngươi.
Đừng vì chúng tách và trở nên hoảng loạn.”
Mộ Vãn Diêu cứ thế vội vàng rời , đến mặt mũi cũng thèm cho ai hết.
Đám quan viên sắc mặt cổ quái, cứ thế chằm chằm Ngôn Thượng.
Ánh mắt cũng ảm đạm, tự giễu .
Vốn định tới nhưng nàng mặt nên thấy nàng một cái…… Ai ngờ nàng lạnh lẽo vô tình như thế, chia tay là chia tay, chẳng lẽ cả đời nàng sẽ chịu qua với nữa ư?
Vi Thụ tới, thần sắc chút ngơ ngẩn của Ngôn Thượng nên gọi: “Ngôn nhị ca……”
Ngôn Thượng ôn hòa với : “Cự Nguyên cần lo lắng.
Mặc kệ và điện hạ như thế nào thì cũng sẽ ảnh hưởng tới .”
Vi Thụ lời nào, trong lòng nghĩ thầm các ngươi giống thật.
mà…… hai thật sự chia tay ? Bọn họ định gặp nữa ư? một bên là công chúa lộng quyền, một bên là triều thần đang dần thăng chức thì chuyện gặp ?
—
Mộ Vãn Diêu cũng hiểu đạo lý và âm thầm chút hối hận.
Đây là một trong những phiền toái khi yêu đương với triều thần.
Cho dù hai chia tay thì nghĩa là nàng sẽ gặp Ngôn Thượng nữa.
Mà mỗi thấy là khả năng cao bọn họ sẽ tro tàn cháy.
Vậy bây giờ?
—
Lúc quan hệ của Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng biến thành như thì Phùng Hiến Ngộ rời khỏi Trường An đến Tế Châu tòng quân.
Tế Châu là một nơi hoang vu, Phùng Hiến Ngộ là Tế Châu nhưng kỳ thật là biếm chức quan.
Bạn bè của ở Trường An nhiều, khi uống rượu cáo biệt mấy bạn quá mới vội vàng đến chỗ hẹn với Ngôn Thượng.
Phùng Hiến Ngộ và Ngôn Thượng cùng cây liễu cạnh cầu Bá mà chuyện.
Ngôn Thượng nhíu mày ôn nhu : “Phùng , lúc các sứ thần còn ở Trường An hiến thơ công, khi các sứ thần rời hẳn sẽ thăng quan cơ mà, Tế Châu?”
Thần sắc Phùng Hiến Ngộ chút tiều tụy : “Ta hầu hạ công chúa nhưng phạm .”
Ngôn Thượng ngạc nhiên.
Phùng Hiến Ngộ đầu đó rã rời : “Lúc các sứ thần còn ở hiến thơ công.
Trưởng công chúa thấy dựa nàng tìm cách khác thăng quan thì vui.
khi đó điện hạ cũng gì, coi như ngầm đồng ý để thăng quan, điều đó điện hạ cũng tìm nữa.
Sau đó một đề nghị điện hạ giải tán đám trai lơ nhưng điện hạ cự tuyệt.
Lúc công chúa tức giận thăng quan cho nàng nên mới thế.
Chẳng may kiến nghị đó của đám trai lơ nên bọn họ sinh tức giận.
Bọn họ châm ngòi ly gián hãm hại mặt công chúa, thiết kế để dụ tới cung điện của phu quân và nữ nhi quá cố của công chúa dù đó nàng cấm cho ai đó.
Điện hạ thì giận tím mặt, còn chẳng cơ hội biện giải.
Ta căn bản chẳng cơ hội cầu tình cho biếm Tế Châu tòng quân.
Điện hạ xem như hận một kẻ chịu an phận như .”
Ngôn Thượng xong thì nhẹ nhàng thở dài một : “Tế Châu khổ hàn, Phùng cần chuẩn cho .”
Phùng Hiến Ngộ : “Đa tạ lôi kéo cùng như những khác.
Aizzz…… Thôi , ít nhất Tế Châu thể cùng nữ nhi ở bên .
Ta chỉ lo lắng con bé chịu khổ sẽ cùng Tế Châu.”
Ngôn Thượng ôn nhu : “Phùng thể tự hỏi một chút.”
Phùng Hiến Ngộ thở dài : “Nữ nhi của quá nhỏ với ……”
Ngôn Thượng : “Dù nhỏ thì đứa trẻ cũng sẽ ý nghĩ của chính .
Phùng vẫn nên hỏi một câu mới .
Phùng bỏ lỡ mấy năm ở bên nữ nhi nên trong lòng hẳn nhớ mong.
Duyên của cha và con cái đời dễ mà , trân trọng mới .”
Phùng Hiến Ngộ mới vui vẻ hơn.
Dù khổ sở khi biếm khỏi Trường An nhưng nghĩ tới việc thể gặp con gái là chút chờ mong với tương lai.
Vì con gái sẽ kiên trì tới cùng, thể c.h.ế.t ở Tế Châu .
Phùng Hiến Ngộ về phía Ngôn Thượng hỏi: “Đệ thì ?”
Ngôn Thượng ngẩn : “Đệ ?”
Phùng Hiến Ngộ hỏi: “Đệ sắp cập quan đúng ? Trong nhà thúc giục thành ư? Lúc bằng tuổi thì con đó.”
Ngôn Thượng lắc đầu một chút, trong mắt là thần sắc cô đơn.
Chàng chỉ nhẹ giọng đáp: “Có lẽ duyên phận .”
Phùng Hiến Ngộ thấy đau thương trong mắt lang quân trẻ tuổi thì trải qua chuyện gì.
Hắn chỉ nghĩ gặp cảnh ngộ giống nên thở dài : “Chúng quen một hồi nhưng vận mệnh khác lắm.
Hiện giờ vẫn ở bên Đan Dương công chúa ư?”
Ngôn Thượng trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Phùng Hiến Ngộ khuyên : “Đệ bộ dáng hiện tại của , bám công chúa việc gì .
Tuy thể dựa đó mà một bước lên trời nhưng công chúa Đại Ngụy kẻ nào cũng bốc đồng, Đan Dương công chúa cũng chẳng hơn Lư Lăng trưởng công chúa bao nhiêu.
Vi là vì con đường quan nên thật sự còn cách nào khác.
hà tất như ? Đệ còn trẻ, tiền đồ còn , hà tất hầu hạ đám công chúa đó?
Có nàng chịu cho danh phận, cũng chịu sinh con cho , chỉ dùng như tình nhân thôi ? Tố Thần, vi khuyên một câu, nhân lúc còn trẻ rời bỏ nàng , phụng dưỡng công chúa là đáng .”
Ngôn Thượng nhẹ giọng : “Phụng dưỡng công chúa thì cũng hẳn…… Chỉ là nàng thật sự để bụng như thế ư? Từ đầu tới cuối nàng chỉ trêu chọc ư? Nàng thấy thú vị nên cứ thích trêu chọc nhưng tới khi động tâm thì nàng lùi mãi về , lượt qua loa lấy lệ.
Nàng thật sự chỉ coi như một thứ đồ chơi còn trong lòng nàng chẳng lẽ ư?
Là địa vị đủ cao, quan chức thấp chăng? Vì nàng bao giờ cho tham dự việc của mà luôn tự giải quyết chứ căn bản từng nghĩ tới ? Đệ ở bên cạnh nàng lâu như thế nhưng nàng hề hòa nhập cuộc sống của , cũng cho tiến cuộc sống của nàng…… Lúc đầu cho rằng chờ thời gian trôi qua thì , nhưng…… Đã lâu như .”
Chàng rũ mắt khổ sở : “Đệ sợ chờ đợi, sợ thời gian, sợ những phiền toái đó…… Những việc đều thể giải quyết.
Vấn đề là kỳ hạn rốt cuộc đợi bao lâu? Là cả đời ? Là vĩnh viễn thấy ngày mai ư?
Mà nay, nàng còn, còn…… lựa chọn từ bỏ.”
Phùng Hiến Ngộ vỗ vai , cho .
Công chúa mà, bình thường thể ứng phó .
—
Ngôn Thượng và Phùng Hiến Ngộ ở cầu Bá uống một chút rượu đó tiễn Phùng Hiến Ngộ rời .
Sau khi trong gió lạnh một hồi Ngôn Thượng chút mơ màng nhưng vẫn về Hộ Bộ việc.
Trải qua việc kiên trì rèn luyện tửu lượng mỗi ngày nên hiện tại thể uống chút rượu đục mà ảnh hưởng quá lớn.
Lúc trong lòng khó chịu phát hiện uống chút rượu thì tâm tình sẽ hơn chút.
Chàng quá mệt mỏi với việc tự khống chế cảm xúc thế nên dựa ngoại lực để trụ vững.
Lúc về Hộ Bộ thì đúng lúc thấy của Công Bộ tới đòi bạc.
Trong mắt các bộ khác thì Hộ Bộ là tiền nhất nhưng trong mắt của Hộ Bộ thì bọn họ vĩnh viễn thiếu tiền.
Mấy bộ khác tới lấy tiền thì y như rằng nào cũng cực kỳ khó khăn.
Công Bộ tới là do Thượng Thư dẫn đầu.
Mấy vị quan lớn của Hộ Bộ lập tức trốn ngoài để đám tiểu quan ứng phó với Công Bộ.
Ngôn Thượng mới trở Hộ Bộ ứng phó với loại sự tình .
Lúc tới thì Hộ Bộ và Công Bộ đang cãi ủm tỏi, giọng càng lúc càng lớn.
Chàng xoa xoa cái trán qua ngăn cản, để hai bên bình tĩnh .
Tính ôn hòa, ngày thường đối phó với việc nhẹ nhàng như ngắm cảnh.
lúc Hộ Bộ và Công Bộ đang tóe lửa, la hét ầm ĩ, đẩy qua đẩy .
Ngôn Thượng kẹp ở giữa vội khuyên nhủ: “Các vị bình tĩnh……”
Một quan viên trách mắng: “Không cần nhiều!”
“Liên quan gì tới ngươi!”
Trong cảnh đùn đẩy ồn ào đó thể mảnh khảnh của Ngôn Thượng ai đó đẩy thật mạnh về .
Chàng vốn chút men rượu ở trong nên lập tức đụng ngọn đèn phía .
Đèn dầu và dầu thắp lập tức đổ về phía ……
—
Mộ Vãn Diêu Lưu Nhược Trúc lôi kéo cùng dự tiệc của đám nữ lang.
Nàng vốn kiên nhẫn với mấy trò nhưng chịu nổi độ bám của Lưu nương tử và giọng ôn nhu của nàng .
Nàng biện pháp với loại thế là đành .
dù thì nàng cũng tự nhiên.
Đã nhiều năm tham dự kiểu tiệc nên nàng thích ứng .
Nàng quen giao tiếp với đám đại thần, còn đám nữ lang xinh xắn đáng yêu thì nàng thật sự quá nhiều điều để …… Lưu Nhược Trúc cũng lo lắng nàng thích ứng nên một hai nhắm mắt theo đuôi nàng.
Ngôn nhị ca xin nàng giúp đỡ, điện hạ gần đây vui vẻ nên nếu thời gian thì nhờ nàng cùng điện hạ trò chuyện.
Lưu Nhược Trúc đương nhiên đồng ý.
Lúc Lưu Nhược Trúc đang chuyện với Mộ Vãn Diêu thì bỗng nhiên thị nữ vội chạy tới gì đó.
Sắc mặt Lưu Nhược Trúc lập tức đổi, cả bật dậy.
Mộ Vãn Diêu nhướng mày hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lưu Nhược Trúc nàng đó hoảng sợ ngây ngốc : “Điện, điện hạ, ngài ngại với ngài chứ? Ngôn nhị ca, Ngôn nhị ca dầu thắp rơi……”
Đầu Mộ Vãn Diêu trống , nàng lập tức dậy, đó ngây một khắc lao ngoài.
Lúc đầu nàng chỉ bước nhanh nhưng vì quá nóng vội nên nàng trực tiếp chạy luôn.
Lưu Nhược Trúc đuổi theo phía nàng, đến cửa phủ thì thấy Mộ Vãn Diêu cưỡi ngựa phóng cùng với tớ của .
Lưu Nhược Trúc hoảng hốt nhưng vẫn cố trấn định bản : Có công chúa thì Ngôn nhị ca nhất định sẽ việc gì.
—
Mộ Vãn Diêu phóng ngựa như bay, thuật cưỡi ngựa của nàng cực kỳ lợi hại nhưng phố xá Trường An đông thế nên nàng ít khi phóng ngựa quấy nhiễu bá tánh.
Có điều hôm nay nàng chẳng rảnh lo lắng chuyện đó.
Đám hộ vệ đuổi theo phía , Mộ Vãn Diêu chỉ kịp dặn: “Vào cung mời ngự y tới, là nhất, nhất……”
Tâm nàng loạn như ma, cố miễn cưỡng bản trấn tĩnh để đưa quyết sách nhưng mắt nàng bắt đầu ướt, chẳng qua nàng đang cố chống đỡ mà thôi.
Mộ Vãn Diêu màng ngăn cản, khi xuống ngựa nàng chạy ngay tới hậu viện Ngôn phủ.
Nàng thở hổn hển chạy thì thấy đám tớ đang cầm một cuộn tơ lụa màu trắng, mặt mũi kẻ nào cũng như c.h.ế.t cha c.h.ế.t thì lòng lạnh xuống.
Nàng đẩy cửa phòng đó nhốt đám tớ ở bên ngoài, bản thì bên trong.
Nàng thấy lang quân đang thoi thóp giường, sắc mặt trắng bệch, trán quấn băng gạc, áo trong hỗn độn giống như cả đều quấn băng.
Chàng nhắm mắt đó, thở yếu ớt gần như thấy.
Nàng choáng váng, tưởng rằng Ngôn Thượng chết, thế là Mộ Vãn Diêu lập tức rơi nước mắt.
Nàng bổ nhào lên giường ôm lấy nức nở nghẹn ngào: “Ngôn Thượng, Ngôn Thượng…… Ngươi ? Ngôn Thượng, Ngôn Thượng, Ngôn Thượng…… Ngươi thế thì bây giờ? Ta thể ngươi! Ngươi thể rời bỏ ! Ngươi là nhất trong đời , cho ngươi ! Ngôn Thượng, ô ô ô……”
Ngôn Thượng đang nửa mê nửa tỉnh thấy Mộ Vãn Diêu như đang gọi lóc.
Chàng gian nan mở mắt thì thấy nàng đang nhào lên mép giường ôm buông tay, nàng còn đến như sắp tắt thở .
Chàng đau đớn lăn lộn đến khổ sở, bây giờ còn sắp nước mắt của nàng nhấn chìm nghỉm.
Chàng mơ hồ nàng đang ôm bỏ mà ròng thì vội khàn giọng gọi: “Diêu Diêu……”
Nàng ô ô mà , tay ôm càng chặt hơn, nước mắt bôi hết lên cổ .
Ngôn Thượng mơ màng cố chống tay dậy ôm nàng lòng nhưng nàng càng kinh hơn.
Khóc nửa ngày nàng mới như nhớ cái gì đó mà ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên hỏi: “Ngươi chết?”