Công Chúa Yêu Kiều - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:31:41
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kim Lăng Lý phủ là nơi mà bộ thế gia của Kim Lăng hướng tới.
Được trong thư phòng của Lý Công càng đáng để khoe khoang đắc ý.
hôm nay một nữ tử cầm kiếm xông .
Tuy nàng là công chúa nhưng ngày xưa nàng chỉ Lý gia coi như công cụ.
Lý gia bên ngày cũng từng nghiêm túc đánh giá nàng.
Ấy mà khi xong nàng những lời thì Lý gia thể tiếp tục coi nàng như một thứ công cụ liên hôn đơn thuần nữa.
Lý Công kệ sách, chậm rãi xoay , về phía đứa cháu ngoại đang hùng hổ mặt.
Mộ Vãn Diêu kiều diễm, là ung dung quý khí trời sinh .
Lúc Lý Công đánh giá nàng thì kỳ thật nàng cũng thấp thỏm, ánh mắt cũng đang đánh giá ông ngoại của .
Lý Công là ông ngoại nàng, năm nay sáu bảy chục tuổi, hai mái hoa râm, khuôn mặt quắc thước, vóc cực gầy.
Lý Công chỉ nàng với đôi mắt lạnh lẽo, thuần túy mang theo đánh giá.
Đây là một vị lão nhân sáng suốt, hề hồ đồ, ông sẽ dễ dàng tin ngay những gì nàng .
Mộ Vãn Diêu ngẩng cao đầu, cũng dọa sợ.
Lý Công chằm chằm nàng một hồi lâu, tớ lúc mới xông tới, sợ hãi xin tha, bọn họ ngăn công chúa.
Mộ Vãn Diêu khinh thường mà xì một tiếng, còn Lý Công thì đạm mạc đem đám hộ vệ thất trách đánh 20 mươi trượng đuổi khỏi Lý gia.
Bản ông thì ôm sách bàn.
Nghe thấy Lý Công trực tiếp đuổi khỏi Lý gia, mắt Mộ Vãn Diêu giật giật một chút.
Kim Lăng là đại bản doanh của Lý gia, một khi đuổi khỏi đây thì sẽ chẳng ai dám thuê những .
Đây đúng là cắt đường sống của mà.
Thật tàn nhẫn.
Lý Công biểu tình của nàng đạm mạc : “Sao, công chúa điện hạ mềm lòng ư? Mềm lòng thì chơi chính trị .
Tiểu cô nương mềm lòng thì bằng sớm gả chồng, sinh con để khác gánh vác , còn ngài tiếp tục công chúa kiêu ngạo là .”
Mộ Vãn Diêu lập tức cãi: “Ta mềm lòng! tớ của Lý gia mà ngài còn chẳng thèm để ý thì để ý gì? Từ nhỏ lớn lên trong cung, thấy nhiều cung nhân và tớ đánh chết.
Nếu mềm lòng thì sớm mềm lòng, hà tất đợi tới bây giờ? Hôm nay đến để bàn đại cục và chính vụ với ngài.
Chẳng lẽ ngài cho rằng sống c.h.ế.t của mấy kẻ tớ thể khiến lui về ư?”
Ánh mắt nàng trong veo, sáng ngời, nàng tiến lên một bước, giữa thư phòng sáng lạn : “Đến hôm nay sẽ lùi một bước.”
Lý Công nàng chăm chú thật sâu đó mới nhàn nhạt : “Cho nên ngài chịu liên hôn ư? Năm đó Lý gia duy trì ngài rõ điều kiện là để ngài liên hôn.
Chẳng lẽ hiện tại điện hạ cứng cáp đổi ý ư?”
Mộ Vãn Diêu trả lời một cách mỉa mai: “Trước khác nay khác.
Năm đó các khinh niên thiếu hiểu chính sự nên hấp tấp giúp quyết định, thể gì? Mà nay cũng đổi ý, chỉ là thế cục đổi, Lý gia lâu ở Trường An, rời xa chính trị lâu nên rõ tình hình nữa.
Thiên hạ chung quy vẫn là do triều đình quản, những quyết sách ngài đưa hôm nay còn cần thiết nữa.
Ta vẫn như cũ: Ta gả chồng cũng chẳng , dù thì là công chúa, các cũng chỉ liên hôn.
Sau khi gả mà thích Vi Cự Nguyên thì thể dưỡng mấy tên trai lơ, Vi gia cũng sẽ chẳng thể gì.
Chẳng qua lòng hướng về ngoại công, Lý gia gặp hại cho nên mới tới Kim Lăng giải thích.
Rốt cuộc đây cũng là nhà đẻ của , thể nhà đẻ của giẫm lên vết xe đổ nuốt hết chứ?”
Lý Công lặng yên một lúc lâu.
Theo như lời Mộ Vãn Diêu thì hiện tại Lý gia một khuyết điểm lớn, đó chính là rời xa trung tâm chính trị quá lâu nên khó đoán tình thế hiện tại.
Trong lời nàng vài phần thật giả, Lý Công cũng quá xác định.
Ông hỏi: “Sao Lý gia và Vi gia liên hôn rơi kết cục nuốt hết?”
Mộ Vãn Diêu thả lỏng, đối phương bắt đầu d.a.o động.
nàng nhắc nhở thể đắc ý, nhất định vững vàng, khí thế định để đè ép đối phương.
Một khi nàng lộ chút nhút nhát thì sẽ dễ dàng phát hiện.
Ông ngoại nàng chơi trò chính trị vài chục năm vì thế nàng hề dám loạn, chỉ nửa thật nửa giả mới thể dỗ dành đối phương thuận theo.
Nàng mặt đổi sắc : “Lúc Lý gia chưởng quản biên quân phương nam thì chính là thế gia nhất, chẳng ai dám gì.
Lúc Lý gia bại mà lui về Kim Lăng, mấy năm nay dần dần thế lực của Tam ca tức là Nam Dương Khương thị nổi lên thế địa vị của Lý gia năm đó.
Khương thị nhất tộc gần Quan Trung, là thế gia phương bắc, vốn thể dễ dàng nhúng tay nhiều việc.
Lý gia buông binh quyền, đương nhiên sẽ tiếp nhận.
Mà chính là mẫu tộc của tam ca.
Bọn họ dựa binh quyền, mấy năm nay cùng Thái Tử tranh vị trí , đến phụ hoàng cũng chẳng thể gì.”
Lý Công xì một cái : “Phụ hoàng của ngài già .”
Mộ Vãn Diêu gật đầu : “Ngoại đại công sai.
Từ khi mẫu hậu mất, thể phụ hoàng bằng .
Năm ông thả lỏng áp chế Lý gia, cũng chẳng còn tinh lực áp chế Nam Dương Khương thị như hồi nữa.
thế gia dù vẫn là tâm bệnh của ông , đương nhiên ông sẽ Khương thị phát triển và trở thành Lý gia năm đó.
Hiện tại thủ đoạn của ông uyển chuyển hơn nhiều, so với thủ đoạn như sét đánh thì hiện tại ông thích mượn tay khác hơn.
Lúc đám sứ thần ở Trường An qua với tam ca, triều đình chẳng nhẽ ? Chờ đám sứ thần triều đình mới dùng cớ để cấm cửa tam ca trong nhà.
Sau đó Thái Tử điện hạ mới thu binh quyền của Trường An, phụ hoàng cũng mượn tay đại ca điều động cấm vệ quân bắc doanh.
Chung quy phụ hoàng vẫn hướng về Thái Tử, giúp đại ca thu phục binh quyền, để tam ca độc đoán uy h.i.ế.p Thái Tử nữa.”
Lý Công trầm tư hồi lâu, nghĩ thầm chẳng lẽ hoàng đế thật sự dùng thủ đoạn mềm mại, hề như sét đánh ư? Đây vẫn là vị hoàng đế khiến Lý gia kiêng dè ? Chẳng lẽ lão hoàng đế cuối cùng cũng già …… Hoặc ông vì A Noãn mà mềm lòng ư?
A Noãn qua đời ông mới tỉnh ngộ ? Thật nực .
Lý Công đạm mạc hỏi: “ cái thì liên quan gì tới Lý gia?”
Mộ Vãn Diêu cao giọng : “Lý gia năm đó chẳng chính là Khương thị hiện tại ? Khương thị hiện tại chẳng chính là Lý gia trong tương lai khi liên hôn với Vi gia ư? Phụ hoàng cho thế gia phát triển an , các cố tình phát triển an , đây chẳng cố tình để cái đinh trong mắt phụ hoàng ư? Ngoại đại công chẳng còn hứng thú liên hôn với hoàng thất, ngài cũng hoàng quyền đáng sợ nên đối địch nữa.
Vậy chẳng nhẽ ngài cùng hoàng quyền va chạm một nữa ư? Năm đó buộc về Kim Lăng, nếu đánh một nữa thì sợ là Lý gia sẽ chẳng còn nữa .”
“Làm càn!” Lý Công vỗ bàn tức giận quát.
Mộ Vãn Diêu từng bước ép sát, ánh mắt mỹ lệ sáng ngời như ngọn lửa chằm chằm đối phương: “Ngoại đại công! Thế gian cuối cùng chỉ hoàng quyền là tối thượng! Thế gia mạnh đến cũng nhường đường.
Trừ phi các mưu phản, tự xưng đế…… nhưng khi xưng đế thì chính các sẽ trở thành hoàng quyền mới! Phụ hoàng đang thu nạp hoàng quyền, gia cố hoàng quyền.
Đám thế gia Trường An vẻ đáng thương chịu xuất đầu, chẳng lẽ chúng xuất đầu để nghiền nát ư?
Vì Vi gia đồng ý để Vi Cự Nguyên thành với ? Bởi vì Vi Cự Nguyên chỉ là một đứa con vợ lẽ, khó thì chính là do ngoại thất sinh ! Với xuất Vi gia thể từ bỏ bất kỳ lúc nào.
Nếu ở giữa xảy sai lầm gì thì Vi gia chỉ mất một Vi Cự Nguyên là thể bo bo giữ .
Còn Lý thị sẽ bỏ cái gì? Bỏ ư?
Nếu từ bỏ thì Lý gia sẽ chẳng còn chút liên hệ gì với chính quyền trung ương nữa! Hiện tại Lý gia thái bình là vì ! Ta ỷ Lý thị còn hoàng thất cũng thông qua để khống chế điều chỉnh quan hệ với đám sĩ tộc phương nam.
Nếu từ bỏ chẳng lẽ Lý gia định quyết liệt ư? Lý gia bại chạy về Kim Lăng mới vài năm, còn tĩnh dưỡng mà tự tin quyết tuyệt ư?
Mọi nên tin tưởng , nên cho ủng hộ để thế gia phương nam cũng dựa đó mà xây dựng lực lượng.
Ta hiểu Lý gia về Trường An, nhưng hiện tại…… Ít nhất trong lúc phụ hoàng còn đương quyền thì đây việc khả thi.
Đợi tới khi Thái Tử thượng vị …… Thái Tử là tin tưởng thế gia nên đến khi đó chúng sẽ cơ hội!”
Mộ Vãn Diêu đĩnh đạc , tiếng như châu ngọc, lúc nàng còn là con rối để Lý gia tùy ý khống chế nữa .
Lý Công ngơ ngẩn nàng, thấy trong mắt nàng là tự tin khi về thế cục, thậm chí còn thêm cả phân tích của bản nữa.
Với những gì nàng thì ít nhất thể thấy phán đoán của nàng là chính xác.
Trong lúc hoảng hốt, Lý Công như thấy bóng dáng con gái nàng.
Lúc con gái ông còn gả cũng tự tin như .
Con bé cũng luận bàn hào, luận bàn thế cục thiên hạ như thế……
Lý Noãn là nữ lang kiêu ngạo cỡ nào!
Khi còn là thiếu nữ nàng luận bàn về hào trong thiên hạ, tình cờ hoàng đế lúc đó còn là hoàng tử vi hành .
Người năm đó cầu thú Lý Noãn nhưng Kim Lăng Lý thị do dự nên hợp tác với ông .
Lúc chính Lý Noãn chạy đến thư phòng, đúng chỗ Mộ Vãn Diêu bây giờ đĩnh đạc tự tin nhất định thể phò tá vị hoàng tử lên ngai vị, nhất định thể giúp Lý thị cường thịnh……
Bỗng nhiên qua ba mươi năm!
Ba mươi năm!
Lý Công còn tưởng rằng đời sẽ chẳng còn thấy thần thái của con gái năm đó nữa.
Lúc Mộ Vãn Diêu : “Cho nên thể gả!”
Tiếng của nàng hòa tiếng của Lý Noãn trong ký ức của Lý Công.
Lúc đó Lý Noãn —— “Cho nên con nhất định gả!”
Mộ Vãn Diêu xong điều chẳng thấy động tĩnh gì.
Lòng nàng chút hoảng, xoay Lý Công thấy ông đang ngơ ngác , mắt lộ mỏi mệt.
Nháy mắt ông như già mười tuổi.
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn, nhẹ giọng hỏi: “Ngoại đại công…… Ngài ? Ta sai cái gì ?”
Lý Công thu tâm tình hỗn loạn của , dùng tay áo che biểu tình.
Lúc ngẩng mặt lên ông khôi phục bình tĩnh, đó ông mỏi mệt : “Cho nên ngài Lý thị và Vi thị liên hôn là vì cảm thấy Lý thị thể thua nổi.
Ngài hy vọng chúng tiếp tục cùng ngài hợp tác, hỗ trợ ngài để ngài giúp Lý gia cứu vãn thế cục Trường An.
Ngài nghĩ nhỉ…… nhưng cuối cùng thì ngài cũng chỉ là một nữ lang, rốt cuộc vẫn gả cho khác, sinh con đẻ cái.
Vậy vì trực tiếp theo chúng ? Chẳng lẽ Vi Cự Nguyên mà ngài chọn hợp ý ngài ư? Vị hôn phu chúng chọn cho ngài cũng kém, kết chứ kết thù mà sợ.”
Mộ Vãn Diêu nhẹ giọng : “Vi Cự Nguyên .
Ta và hợp tác…… Kỳ thật cũng hòa thuận.
Ta Lý gia tuy mượn liên hôn nhưng cũng hy vọng hạnh phúc.
Rốt cuộc là nữ nhi duy nhất của mẫu , ngài là ông ngoại của nên đương nhiên sẽ thương tâm sống nốt quãng đời còn ……
là một vị công chúa hòa trở về, thấu hôn nhân, cũng chẳng hứng thú gì nữa.
Ta và Lý gia cột , vinh hoa tổn hại đều cùng chịu.
Không bằng ngoại đại công nghỉ ngơi lấy sức, Lý gia hiện giờ…… Không nên xuất đầu.
Để các thế gia khác xuất đầu còn chúng xem diễn là .
Ngoại đại công mà tin phán đoán của thì chúng thể đánh đố.
Phụ hoàng nhất định sẽ thu thập mẫu tộc của tam ca.”
Lý Công trầm mặc hồi lâu mới : “Ngài ở Kim Lăng ở thêm hai ngày , kỹ về tình huống ở Trường An.”
Sau đó ông tự giễu : “Lâu động tới trung tâm chính trị nên chúng trở thành ếch đáy giếng khiến ngài chê .
Hiện giờ chúng còn dựa một nữ oa oa để chuyện ở Trường An…… Lý thị ở trong tay thật đúng lá quá kém.
Ngày xuống hoàng tuyền cũng thẹn với liệt tổ liệt tông.”
Mộ Vãn Diêu một lão nhân thế thì trong lòng cũng khó chịu.
nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, tới Kim Lăng đạt mục đích.
Tâm tình nàng cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn, nhưng thấy Lý Công liếc mắt tới là nàng thu đắc ý.
Lý Công lắc đầu, nghĩ thầm bao nhiêu vui buồn lộ hết, tiểu công chúa vẫn còn non lắm.
Lúc Mộ Vãn Diêu cáo lui Lý Công bỗng nhiên gọi nàng: “Diêu Diêu.”
Mộ Vãn Diêu ngẩn một chút, nghiêng vai ông .
Nàng thấy lão nhân ôn hòa : “Diêu Diêu, đừng trách chúng , đừng trách mẫu hậu ngài.
Năm đó đưa ngài hòa là đắc dĩ.
Sau khi ngài mẫu ngài phát bệnh tim, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, trong lòng cũng cực kỳ hối hận.
Lúc mẫu ngài với hy vọng Lý gia và hoàng đế sớm kết thúc đấu tranh.
Nàng đón ngài về, mặc kệ Ô Man đưa điều kiện gì mẫu ngài đều đón ngài trở về.”
Khuôn mặt Mộ Vãn Diêu căng lên, trái tim trong nháy mắt ngừng đập.
Nàng thèm nghĩ, cũng dám nghĩ.
Lúc nàng hòa quyết biệt với mẫu hậu, cũng nghĩ ngày gặp .
Sau đó nàng mượn chuyện bà mất để cầu về Trường An…… cơ hội hỏi bà xem năm đó bà từng hối hận vì đưa nàng hòa ?
Thế nhân luôn mẫu hậu mềm lòng hơn phụ hoàng nhưng nàng thấy bà thực tàn nhẫn.
Vì nhị ca, vì một lòng trả thù phụ hoàng mà ngay cả con gái bà là nàng cũng cuốn .
Liệu bà từng hối hận? Ở chín suối nàng gặp những chuyện đó liệu bà từng hối hận? Chẳng lẽ nhị ca là cốt nhục của bà , còn nàng thì ? Chẳng lẽ bà chỉ yêu thương nhị ca còn nàng thì chẳng là gì ư?
…… Mẫu hậu, quá thất vọng với các .
Thế cho nên đến bây giờ lúc ngoại đại công như cũng chẳng ông thật chỉ đang dựa tình để lung lạc .
Các thật…… Dối trá, dơ bẩn, âm ngoan…… Mà cũng dần trở nên giống các .
Lý Công lẳng lặng thiếu niên công chúa cửa, thấy nàng một lúc mỉm , trong mắt là ánh sáng lấp lánh.
Nàng : “Ta .
Mặc kệ ngoại đại công là thật giả, mẫu hậu nếu thể yêu một phân thì trong lòng cũng coi như chút an ủi.”
Lý Công thấy nàng như thì nàng quá tin.
Lý Công tự giễu thở dài : “Diêu Diêu, lẽ ngài trách chúng tàn nhẫn.
thế gia, và cả trong thiên hạ …… Đều là như thế.
Ngài sinh trong hoàng thất, là cháu ngoại của Lý gia nên rốt cuộc cũng con đường giống chúng .
Lúc ngài thực , thật hù dọa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-107.html.]
Hiện tại ngài lộ khiếp sợ…… Diêu Diêu, ngài vẫn nên mạnh mẽ hơn, khéo đưa đẩy hơn một chút mới .”
Mộ Vãn Diêu nghiêng mặt, nàng nghĩ đến lúc các sứ thần còn ở hoàng đế chủ để Hàn Lâm Viện và những tham gia văn đấu cùng biên soạn ba cuốn sách:
《 Trường An nữ nhi hành 》《 Trường An thiếu niên hành 》《 Trường An hào lục 》.
Mộ Vãn Diêu si mê : “Ta sẽ giống các …… càng hào hơn.”
Lý Công trầm mặc một chút mới hỏi: “Kể cả hào cũng ai trời sinh là hào ?”
Mộ Vãn Diêu nhẹ nhàng thở dài, gật đầu ngóng một góc vòm trời bên ngoài cửa sổ ——
, ai trời sinh là hào ?
—
Mộ Vãn Diêu Lý thị giữ Kim Lăng.
Bọn họ nàng trình bày tỉ mỉ kỹ càng tình hình chính trị ở Trường An hiện tại như thế nào.
Tuy nàng nóng lòng về nhà nhưng vẫn nhẫn nại thuyết phục Lý thị.
Nàng kể tình hình ở Trường An hỗn loạn hơn thực tế, cũng nghiêm trọng hơn khiến cho Lý thị quyết định quấy vũng nước đục .
Còn lúc ở Trường An mưa dầm liên tục.
Trong quán rượu, Vi Thụ đang cửa sổ uống rượu một .
Nghe thấy tiểu nhị cất tiếng chào đón nên mặt qua và thấy Ngôn Thượng đang tiểu nhị dẫn lên.
Ngôn Thượng thu ô, nước mưa đó b.ắ.n xung quanh còn thì nghiêng đầu nhẹ gì đó với tiểu nhị .
Vi Thụ thấy tên tiểu nhị đối với thì lãnh đạm nhưng với Ngôn Nhị Lang cực kỳ nhiệt tâm, chỉ chủ động giúp cất ô mà còn mang khăn đến cho lau nước mưa vai.
Ngôn Thượng thì cảm tạ một hồi, còn một hai thưởng tiền cho đối phương.
Lúc tiểu nhị rời Vi Thụ cảm thấy cả đối phương đều lâng lâng, Ngôn Nhị Lang cho cảm động vô cùng.
Vi Thụ cứ thế lẳng lặng .
Sau khi lên lầu Ngôn Thượng thấy thì lộ nụ ôn hòa qua.
Cả văn nhã, thanh tú, khí chất như minh ngọc, thật là quá .
So với lúc mới quen thì khí chất của càng hơn nhiều.
Vi Thụ nghĩ thầm, thế gian càng quen càng thú vị, nhưng càng quen lâu càng cảm thấy đối phương .
Ngôn Thượng xuống, xin : “Lúc tới đây gặp Lưu dẫn bắc doanh cấm quân qua phố nên nhất thời cảm khái mà cùng bá tánh nhiều một chút nên mới chậm trễ.
Ta tự phạt một ly xin nhé.”
Vi Thụ hỏi: “Dùng rượu tự phạt ?”
Hắn đương nhiên Ngôn Thượng dễ dàng uống rượu nhưng Ngôn Thượng chỉ ngừng một chút nhận mệnh: “Cũng , rượu thì rượu.”
Dứt lời tự đổ một chén rượu cho uống một cạn sạch.
Vi Thụ thấy chịu uống rượu thì trong mắt dâng lên ý , Ngôn Thượng đang chân thành xin .
Vi Thụ : “Huynh Lưu , là Lưu Văn Cát ?”
Ngôn Thượng gật đầu.
Vi Thụ cất giọng như gió mát: “Trong chúng lẽ chỉ còn nhớ Lưu Văn Cát.”
Ngôn Thượng an tĩnh một chút, nhẹ giọng : “Huynh tới hôm nay quả là dễ dàng.”
Vi Thụ thèm để ý mà dựa cửa sổ, cúi đầu chén rượu của : “Không bản lĩnh tranh cường háo thắng.
Có hậu quả gì thì tự chịu.
Thế gian ai dễ dàng ?”
Vi Thụ quen đơn độc, thường là khác tìm chứ sẽ chủ động tìm khác.
Sau khi Giám Sát Ngự Sử một thời gian càng thêm quạnh quẽ, độc lai độc vãng, ở trong triều ghét.
Đây là đầu tiên chủ động đưa lời bình về Lưu Văn Cát.
Ngôn Thượng , thấy thiếu niên uống đến đỏ mặt, trong mắt chút mênh mông.
Chàng ước lượng uống hơn nửa vò rượu thì hiểu rõ mà thở dài : “Cự Nguyên uống nhiều rượu .
Tuổi còn nhỏ thể uống tiết chế thế ?”
Vi Thụ : “Ta nhỏ, mười sáu.
Vi gia còn đính hôn với công chúa kìa, còn nhỏ ?”
Ngôn Thượng gì mà gọi tiểu nhị tới nấu chút canh giải rượu cho Vi Thụ.
Chàng bắt đầu bận rộn, đúng là quen chăm sóc bên cạnh .
Vi Thụ đối diện một hồi lâu đột nhiên : “Ta sứ, rời khỏi Đại Ngụy là để phản kháng chuyện liên hôn với công chúa, chẳng lẽ nên cảm ơn ư?”
Ngôn Thượng giật hỏi : “Đệ cảm ơn ư?”
Vi Thụ lời nào.
Ngôn Thượng than nhẹ : “Cự Nguyên, tuy còn niên thiếu nhưng trong lòng cực kỳ chủ ý.
Đệ còn nhỏ một đảm đương một góc triều, gì dám xem thường ? Bất kể cự hôn ý nghĩ của riêng thì cái cũng một tiếng cảm ơn của , mà là sự ủng hộ của .
Ta lòng khát vọng, trở thành quân cờ trong tay khác.
Một nước của cực kỳ quyết đoán, dù ở vị trí của cũng thể hơn.
Nếu cắt đứt thì dứt khoát…… Vi Thất Lang một khi quyết đoán thì quả là bằng.”
Vi Thụ ngơ ngác , một hồi lâu mới nhịn tươi , bả vai buông lỏng mà lên bàn lẩm bẩm: “Ngôn Nhị Lang luôn chuyện cực kỳ êm tai.”
Ngôn Thượng ôn nhu đáp: “Ta chỉ thật.”
Vi Thụ trầm mặc hồi lâu mới mê mang : “ thế đúng ? Vì nhảy khỏi ván cờ mà chủ động đòi sứ.
Lần trời cao đường xa, khi nào mới thể trở về.
Có lẽ sẽ c.h.ế.t ở bên ngoài, lẽ sẽ chẳng thể về Trường An, cũng lẽ nhiệm vụ thể thành nên quan lộ của sẽ chặt đứt.
Vi gia sắp xếp cho quan trường nhưng bọn họ nghĩ cái gì.
Bọn họ chỉ cho rằng là một đứa con vợ lẽ, nếu hợp tác với công chúa để Vi gia leo lên hoàng thất thì tiền đồ sẽ .
Rốt cuộc thì Lý gia năm đó cũng quá phong quang, thế gia luôn mơ ước như thế.
nếu hợp tác thì sẽ vứt bỏ bất kỳ lúc nào, dù thì Vi gia cũng chẳng tổn thất gì, cũng chẳng con dòng chính.
Lão sư cưới công chúa cũng chỉ vì sự hợp tác của hai bên.
Ta tình sư đồ giữa chúng rốt cuộc bao nhiêu thật tình, đơn thuần chỉ là lợi dụng.
Vốn nên an theo sắp xếp của bọn họ…… Chỉ là càng ngày càng phục! Đây vốn con đường nên !”
Vi Thụ ở bàn bỗng dưng ngẩng đầu, khuôn mặt cực kỳ tuấn, đáy mắt như băng tuyết lấp lánh, sáng đến kinh .
Hắn chằm chằm Ngôn Thượng : “Năm và Ngôn nhị ca đồng thời thi khoa cử, lúc đồng thời tham gia chế khảo.
Ta là Trạng Nguyên còn Ngôn nhị ca chỉ là một Thám Hoa.
Hơn nữa đạt vị trí Thám Hoa do công chúa chỉ điểm nhiều.
Tuy nhưng điện hạ giúp đỡ nên lúc mới thể gian nan trúng cử.
Ta tài hoa của Ngôn nhị ca ở những thứ đó, công chúa giúp đỡ là chuyện thường nên cũng thèm để ý.
Có điều vẫn phục, cảm thấy dựa cái gì mà điện hạ ưu ái? Ta mới là Trạng Nguyên, lúc thi chế khảo cũng phong chính bát phẩm, chỉ là từ bát phẩm.
Ta vẫn luôn hơn một bậc! Khi đó cũng là khí phách hăng hái!
đó chuyện giống nữa…… Huynh dùng một mũi tên g.i.ế.c gia chủ của Trịnh thị, thế nên còn tham gia chế khảo thì triều đình tranh đoạt .
Sau đó đột nhiên bái Tể tướng thầy, đương triều Tể tướng trúng.
Thế là bắt đầu nổi bật ở Trường An , còn vì giám sát đủ loại quan mà ghét.
Sau đó sứ thần các nước tới triều cống, dùng một mũi tên ở Nam Sơn mà cột và công chúa với .
Sau đó đàm phán với Ô Man Vương, giúp Ô Man và Đại Ngụy định điều kiện liên minh.
Ở Diễn Binh, một vị quan văn như Ô Man Vương để mắt đưa lên sân khấu.
Chính vì thích nên mới một hai bắt mặt cùng đám võ quan lẫn một khối.
Trong Diễn Binh đó chỉ quản lý lương thảo hậu phương, và Dương Tam Lang ở tiền tuyến.
Dương Tam Lang cực kỳ nổi bật, chỉ bằng mấy chục ngăn Ô Man Vương, bức đối phương đường vòng.
Huynh đốt lương thảo của địch, khiến đối phương đói.
Lúc phân tích binh lực các nước cũng hề kém Dương Tam Lang.
Sau đó lập tức vượt , trở thành quan thất phẩm.
Huynh trình sổ con, mở đường, định việc sứ.
Còn …… Vi gia chèn ép, thể sứ! Hôm nay chuẩn Thục Trung…… Ngôn nhị ca, luôn cảm thấy từ khi bắt đầu quan luôn nhanh và hơn .
Vì bằng chứ?”
Ngôn Thượng lẳng lặng Vi Thụ.
Hắn bao giờ những điều nhưng nay cáo biệt, do uống nhiều rượu mới thổ lộ…… Ngôn Thượng : “Cự Nguyên, hà tất ? Đệ con đường của , ……”
Vi Thụ nhẹ giọng đánh gãy lời : “ đường đúng .”
Hắn trầm mặc trong chốc lát mới nhẹ giọng : “Ta sứ thật sự sẽ kết quả ư? Ta nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến từ đầu quan chẳng qua chỉ vì tranh một chức cáo mệnh cho mẫu .
Sau đó Vi gia xem, bọn họ vẫn thể tự tìm đường.
đó mờ mịt…… Muốn nhiều hơn.
Ta bắt đầu cảm thấy nếu chỉ khống chế trong chính trị thì sẽ luôn lung lay, quá thú vị.
Ngôn nhị ca, cũng chút gì đó……”
Hắn càng giọng càng nhỏ vì trong lòng mê mang, con đường phía thế nào.
Ngôn Thượng bỗng nhiên : “Cự Nguyên, kỳ thật và cũng giống .
Lúc đầu quan cũng vì dân việc.
quan mới phát hiện thế.
Ta mới nhập sĩ Trung Thư Tỉnh, vẻ cực .
ở Trung Thư Tỉnh cả ngày chỉ mấy việc vặt vãnh linh tinh.
Ta cũng chẳng thấy đám quan bận rộn chuyện chính sự quan trọng gì.
Tất cả chỉ là những trình tự rườm rà, lệnh đưa xuống bộ thoái thác sang một bộ khác.
Bọn họ ngừng đùn đẩy tới lui.
Đệ xem những cái đó thì ý nghĩa gì? Cả ngày đều bận rộn những việc đó thì ích gì cho dân?
Chính là vì thích những việc đó nên mới cố gắng tham dự việc cử sứ thần, ngừng trình các loại sổ con…… Đệ chỉ thấy triều đình thông qua sổ con của , nhưng nào còn nhiều sổ con khác nhưng ai thèm xem.”
Vi Thụ ngẩng đầu .
Ngôn Thượng : “Ta cũng thực uể oải, cũng thực bất đắc dĩ.
Ta cũng thường xuyên nghĩ quan để gì? Hiện tại là quan thất phẩm, nhưng cả ngày bận rộn ở Hộ Bộ…… Nói thật, cảm thấy Hộ Bộ thiếu một thì căn bản cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Bởi vì nhiều cả ngày đều vội vàng chút việc rườm rà tác dụng gì! Cho nên Thục trung cứu tế mới hề do dự đồng ý.
Bởi vì cũng thích tình hình hiện tại, chút chuyện chân chính ích.
Cũng giống sứ, đó là việc chân chính ích.
So với minh tranh ám đấu quan trường thì bận rộn việc lý hơn nhiều.
Anh hào trong thiên hạ đều bắt đầu từ những như và .
Có ai trời sinh là hào ? Có ai trời sinh một mảnh chí khí ? Đệ đúng đường kông, liệu việc ảnh hưởng quan lộ của thì chỉ khuyên một câu —— chỉ chuyện , đừng hỏi tiền đồ.
Sông sâu suối hẹp, tìm kế mới thể vượt qua.”
Mê mang trong mắt Vi Thụ dần trấn định .
Hắn ngơ ngác Ngôn Thượng lặp một câu: “Chỉ chuyện , đừng hỏi tiền đồ?”
Ngôn Thượng : “Lời vốn nên .
Vì quan trường quá tầm thường, bao nhiêu đều cầu thăng quan phát tài.
Ta chỉ cảm thấy Cự Nguyên nên như …… Có nhiều việc trong thiên hạ chắc xong kết quả gì.
Có lẽ sứ trở về quan lộ vẫn sẽ thông, lẽ đến Thục Trung sẽ đắc tội nhiều …… mà thiên hạ luôn việc cần .
Có lẽ vất vả, chỗ gì nhưng nó đúng, nó chính xác.
Vậy chúng sẽ là .”
Vi Thụ đó bỗng nhiên rộ lên.
Hắn thẳng, rót rượu kính : “, đạo lý.
Ta việc quả là chính xác, vì bàng hoàng, vì vì thái độ của Vi gia mà d.a.o động? Ta đang đúng, cho dù kết cục …… chỉ cần nó đúng thì nên .
Chỉ chuyện , đừng hỏi tiền đồ! Ngôn nhị ca, kính một chén! Mong và đều ghi nhớ lời , chớ quên tấm lòng ban đầu!”
Mưa bụi mênh mông, đường vô cùng ít ỏi.
Hai thiếu niên uống say trong quán rượu, đó hứng khởi vung đũa mà hát, đó tận hứng về.
—
Cuối tháng 5, Vi Thụ rời khỏi Trường An sứ, Ngôn Thượng cũng đến Thục Trung cứu tế.
Cuối tháng 6 Mộ Vãn Diêu từ Kim Lăng trở về.
Ngày đầu tiên trở về Mộ Vãn Diêu còn tiến cung báo bình an với hoàng đế hứng trí bừng bừng gặp Ngôn Thượng.
nàng thấy Ngôn Thượng mà chỉ nhận một bức thư dài của phủ bên cạnh, trong đó Ngôn Thượng cáo biệt nàng, giải thích chuyện cứu tế.
Mộ Vãn Diêu cầm giấy thư ngây ——
Ngôn Thượng của nàng ?
Lang quân của nàng ?
Vị lang quân ngoan ngoãn, đang êm ở Trường An chờ nàng ?
Sao thấy ?