Công Chúa Yêu Kiều - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:31:50
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại là trả đũa.
Ngôn Thượng nghĩ đây lẽ là thể nghiệm thích nhất khi hai xác định tình cảm.
Cho dù ôn hương nhuyễn ngọc, cho dù nữ lang bên cạnh kiều diễm thì đáy lòng vẫn thấy dày vò, d.a.o động.
Mộ Vãn Diêu ôm Ngôn Thượng, cúi đầu im lặng.
Kể cả lúc nàng tố cáo vứt bỏ thì cũng một lời.
Ngôn Thượng quả thực lang quân tức giận, những khác nổi trận lôi đình là bình thường nhưng bình thường của là ôn hòa mới đúng.
Lần cáu giận hiếm hoi của là lúc hai vì chuyện con cái, hôn nhân mà cãi cọ.
Bây giờ tuy nửa tháng về Trường An nhưng Mộ Vãn Diêu cũng chẳng nhận bẩm báo gì của phủ công chúa.
Cái quả thực lạ, vì nàng mười ngày Ngôn Thượng trở về, còn tới phủ công chúa tìm nàng.
Vậy hẳn là cũng nàng giả bệnh lừa về.
Hơn nữa chuyện gặp ở Thục Trung chắc cũng khiến tức giận, so với còn tức giận hơn.
Lúc cáu tiết mắng mỏ nàng mới là bình thường cho nên hiện tại một lời nào càng khiến Mộ Vãn Diêu cảm thấy sự tình nghiêm trọng.
Mộ Vãn Diêu thật sự hoảng sợ Ngôn Thượng rõ hiện thực, sợ tự hỏi xong sẽ thấy hai thích hợp và cần nàng và chia tay.
Mộ Vãn Diêu sợ hãi nhưng một cô công chúa bao giờ lấy lòng khác, nàng xin thế nào mới là chân thành.
Nàng cứ ôm từ phía và nghĩ tuy gì nhưng cũng đẩy nàng , hẳn vẫn còn cơ hội.
Thế là nàng khanh khách : “Đi Thục Trung nửa năm mà vai ngươi rộng nhiều đó, còn eo thì vẫn nhỏ như .”
Ngôn Thượng thấp giọng : “Điện hạ để mặc quần áo tử tế .”
Mộ Vãn Diêu đương nhiên chịu, nàng ôm chặt lấy Ngôn Thượng mà cọ cọ, hôn hôn lên tai , giọng mềm mại : “Phụ hoàng ban tiệc ngươi ? Ta dáng vẻ của ngươi thì chắc định ngủ sớm hả? Sớm như ngươi ngủ ?”
Ngôn Thượng hỏi: “Sao ngài dự?”
Thấy chịu chuyện mắt Mộ Vãn Diêu lập tức hiện lên ý .
Nàng vẫn nhẹ nhàng hôn hôn lên cổ giống như giọt mưa và : “Ngươi thì gì? Vốn dĩ chỉ gặp ngươi.
Nửa năm gặp nhưng hình ngươi nhớ tẹo nào.
Còn lúc nào cũng nhớ Ngôn nhị ca ca.”
Lòng Ngôn Thượng mềm nhũn, nhẹ giọng : “Ta cũng nhớ ngài.”
Mộ Vãn Diêu nhất thời vui mừng lôi kéo , Ngôn Thượng thể phản kháng nên đành để nàng lôi kéo .
Lúc Mộ Vãn Diêu đổi quần áo, còn là váy dài trùng điệp như thấy buổi chiều mà nàng mặc một cái váy màu phấn trắng buộc eo cao, tà váy dài.
Làn váy thêu một cây mai mạnh mẽ, mang theo cảm giác hoạt bát.
Phía nàng vốn là bàn và giá sách thế là nàng nhón chân lên lên bàn đó lôi kéo Ngôn Thượng tới gần vài bước.
Đợi đến gần nàng vòng tay ôm lấy cổ để Ngôn Thượng cúi đầu cho nàng hôn hôn.
Trong lúc đó ngón tay của nàng còn vòng xuống ôm lấy eo .
Trong lúc sột soạt nàng ngửa đầu nhỏ với : “Ta ngươi tức giận chuyện giả bệnh lừa ngươi, nhưng chỉ ngươi về sớm một chút.
Ta ngươi ở Thục trung gặp ám sát, nếu cách quá xa khiến đuổi tới kịp thì nhất định sẽ tới cứu ngươi.
Ngươi ở nơi an như thế thể yên tâm để ngươi tiếp tục ở ?”
Ngôn Thượng rũ mắt, đôi mắt đen nhánh chằm chằm nàng, giống như đang phán đoán.
Mộ Vãn Diêu thì ghé môi bên cổ , hôn hôn : “Ta để áo khoác cho ngươi, áo lông cừu, lông thỏ…… Ngươi là Lĩnh Nam, tới Trường An sẽ sợ lạnh hơn chúng nên sớm chuẩn .
Năm nay ngươi sẽ hơn một chút.”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ đau lòng : “ lúc ôm ngươi cảm thấy hình như ngươi gầy .
Chắc tại Thục Trung khiến ngươi thích ứng .
Ngươi cần ăn nhiều hơn, cũng nên dưỡng ngươi béo hơn mới .
Quần áo cũng đo để sửa cho đúng ?”
Ngôn Thượng ngẩn ngơ, ngón tay lạnh của xoa gò má sáng trong của công chúa.
Thấy nàng ngoan ngoãn bàn ngửa mặt là trong lòng rõ cảm thấy thế nào nên chỉ : “Ngài …… còn quần áo cho ư? Trước ngài…… cũng chẳng quản chuyện .”
Mộ Vãn Diêu hổ : “Thì hiểu chuyện.
Hiện tại học cách chăm sóc lang quân nhà .
Ta cùng tứ tỷ học ít…… Ngôn nhị ca ca, nửa năm gặp thật sự hơn nhiều, chỉ lo cho chính mà cũng thông cảm cho ngươi đó.”
Ngôn Thượng cúi xuống ôm nàng.
Thấy chịu ôm thế là Mộ Vãn Diêu cực kỳ vui vẻ.
Nàng nghiêng mặt mổ mổ lên môi .
Bản Ngôn Thượng thở của nàng quấy nhiễu nhưng vẫn thất thần, đây là đầu tiên như .
Ngôn Thượng dùng ánh mắt phức tạp nàng.
Tính tình của nàng quả thực chịu ảnh hưởng bởi quá khứ qua.
Thế nên nàng sợ hãi đối mặt với vấn đề thể dứt khoát triệt tiêu vấn đề đó.
Nàng quấn lấy như níu lấy cọng rơm cuối cùng bỏ, nhưng vẫn cực kỳ kiên quyết mà một đao chặt đay rối.
Nàng cường ngạnh, cũng nhát gan.
Nàng tùy ý, yếu ớt.
Nàng ngu, những ngu, kỳ thật nàng nhạy bén nhưng lúc nàng vụng về cẩn thận lấy lòng .
Ánh mắt xinh của nàng Ngôn Thượng giống như đang “Xin ”, “Ta sai , nhưng ngươi đừng tức nhé”.
Mặt mày Mộ Vãn Diêu nhuộm ý xuân động lòng , sự quấy nhiễu của nàng áo trong vốn đơn bạc của Ngôn Thượng nàng xoa cho thành bộ dáng.
Nàng bản cũng động tình, lâu gặp hẳn khó mà nhịn .
Thế là nàng chút đắc ý mà , ngửa cao cổ lôi kéo tay tới ôm lấy .
Ngôn Thượng đột nhiên hỏi: “Chuyện rốt cuộc ngài liên quan sâu đến ?”
Mộ Vãn Diêu ngẩn mà ngước mắt .
Sau một hồi ngây nàng ngoan ngoãn trả lời: “Kỳ thật hề nhúng tay mà chỉ gọi ngươi về thôi.”
Cả căng chặt của buông lỏng.
Chàng chỉ sợ nàng liên quan quá nhiều, nếu tội ác của nàng tày trời thì việc bảo vệ nàng…… Đều là sai.
Ngôn Thượng hỏi: “Hộ Bộ thật sự cùng quan viên Ích Châu quan hệ sâu ư? Có bọn họ đều nhận tiền hiếu kính của đám ……”
Mộ Vãn Diêu kiên nhẫn cắt ngang: “Ngươi đang tra án hả?! Hay thẩm vấn ?! Chẳng lẽ ngươi tưởng thể tìm đáp án nào ở chỗ ư?”
Ngôn Thượng lập tức nín lặng.
Mộ Vãn Diêu cũng phát hiện thái độ của đúng.
Nàng tới lấy lòng chứ khiến mâu thuẫn gia tăng thế là nàng vội nhẹ giọng ôn hòa : “Chúng thể chỉ chuyện tình cảm thôi ? Ngươi điều tra thì tự tra , đừng hỏi , cũng cần dùng thái độ hoài nghi với lúc .”
Ngôn Thượng : “Thực xin .
ngài thật sự……”
Nàng chặn miệng , cho nữa.
Xuân tình như dòng nước, trăng sáng chiếu ngoài cửa sổ.
Mộ Vãn Diêu nỗ lực dẫn đường cho Ngôn Thượng, để khí giữa hai cần căng chặt như .
nàng vẫn thể tiến thêm dù cố nhẫn nại thật lâu.
Đây là đầu tiên hai ở chung mà giống như tra tấn thế .
Điều khiến quá tình nguyện, cũng nàng cảm nhận chút nào.
Cả hai đều nhẫn nại nhưng loại nhẫn nại giống như sắp bùng nổ.
Ở thời điểm mấu chốt Mộ Vãn Diêu đang chống tay n.g.ự.c áo mở cửa thì chợt hét thảm một tiếng, cả căng thẳng dọa cũng giật .
Hơn nữa Mộ Vãn Diêu còn lập tức đẩy khiến lùi hai bước.
Ngôn Thượng cầm lấy tay nàng, xem eo của nàng thế nào nhưng Mộ Vãn Diêu “Bang” một tiếng hất tay .
Đuôi mắt của nàng ngập nước quát: “Sao ngươi dám trực tiếp mạnh mẽ tiến tới như ?”
Nàng hề lựa lời: “Trình độ kém cũng thôi nhưng bây giờ đến chút ôn nhu cũng hả? Ta còn cảm giác mà ngươi dám bậy ư? Ngươi coi là cái gì? Là chịu tội, là nhiệm vụ, khó khăn ngươi vượt qua? Chính ngươi thoải mái là đủ hả? Cảm thấy sẽ đau ?”
Sắc mặt Ngôn Thượng lúc xanh lúc trắng, đầu tiên trình độ kém một cách trắng trợn như thế.
Trên trán mồ hôi, xuyên qua ánh nến và ánh trăng ngoài cửa sổ thấy sắc mặt nàng khó coi, còn trắng bệch.
dù mắng cũng rảnh khó chịu vì nàng đẩy mà vội cúi đầu xem nàng thương ở .
Chàng lúng lúng túng : “Thực xin , sẽ như .
Ta đau ngài ư? Ngài thương ? Để xem……”
Mộ Vãn Diêu quát: “Tránh !”
Nàng chịu nổi bầu khí nên bất kể thế nào cũng chịu để gần .
Nàng nhảy khỏi bàn, nổi trận lôi đình mà sửa sang xiêm y của bản đó lạnh mặt ngoài.
Ngôn Thượng vội vàng cài đai lưng, tìm quần áo đuổi theo nàng.
Ai ngờ Mộ Vãn Diêu nửa đường về, ném một thứ lên .
Không đau.
Ngôn Thượng bắt lấy thứ nàng ném tới, cúi đầu thì thấy đó là một cái túi tiền .
Bên thêu cái gì đây? Cỏ nước? Con gián? Hay con bướm? Cái túi còn hơn cái mà em gái lúc 12 tuổi mới học thêu túi tiền.
Mộ Vãn Diêu trừng đôi mắt đỏ ửng đó xòe mười ngón tay lắc lắc mắng: “Vì một cái túi tiền cho ngươi mà mười đầu ngón tay sắp đ.â.m thủng , tay sưng những một tháng! Ngươi xem, trong lòng chỉ mỗi ngươi!”
Ngôn Thượng: “Diêu Diêu……”
Chàng cầm lấy túi tiền, vội vàng kéo cổ áo của thì thấy Mộ Vãn Diêu ngoài.
Chàng quá nhiều điều với nàng nên vội đuổi theo, bắt lấy cổ tay nàng ngăn cho .
Trong lòng rõ ràng vấn đề thì nhất định ! Nhất định giải quyết!
Ngôn Thượng nhanh vì sợ nàng mất: “Chuyện của Thục Trung thật sự liên quan tới Hộ Bộ đúng ? Ngài bảo vệ bọn họ đúng khống? ngài bảo vệ ai? Chuyện nếu do ngài hạ lệnh thì ngài cần can thiệp …… Cho dù tổn thất một ít nhưng dù ngài cũng là công chúa, phận đó sẽ hề tổn hại……”
Mộ Vãn Diêu cầm tay thì cảm thấy buồn : “Ta tổn thất , tổn thất quyền thế và những tài nguyên mà vất vả lắm mới xây dựng , còn danh vọng…… Tất cả đều tính là gì ?”
Ngôn Thượng ngẩn : “Những cái đó liên quan gì? Ta sớm nhắc nhở ngài, với ngài nhiều rằng việc ngài yêu quyền lực quá sai, nhưng ngài đừng quá trầm mê trong đó.
Ngài đừng mê man tỉnh, càng lún càng sâu! Ngài……”
Mộ Vãn Diêu chằm chằm đó nhẹ giọng đánh gãy lời : “Quyền thế quan trọng ? Ngôn Thượng, nếu quyền thế thì ngươi cưới công chúa ? Ta cũng thể gả cho ngươi?”
Ngôn Thượng sửng sốt, vì đề tài chuyển sang hướng .
Còn Mộ Vãn Diêu thì lẳng lặng , trong mắt vẫn chút ánh nước, biểu tình cũng cực kỳ mệt mỏi.
Nàng còn bộ dạng một cô công chúa kiêu căng tùy hứng mà cả đều lộ cảm giác lạnh nhạt và tuyệt vọng của kẻ ở ngôi cao.
Nàng chằm chằm mắt hỏi: “Ngôn Thượng, khi ngươi rời khỏi Trường An đuổi theo hơn 10 dặm là vì cái gì? Lúc ngươi chúng lành, cho ngươi một kỳ hạn, đừng để ngươi chờ rõ ràng và khi nào chúng mới thể quang minh chính đại ở bên .
Ta nhớ kỹ những gì ngươi , cũng luôn nỗ lực cho ngươi một câu trả lời.
nếu quyền thế, thì trả lời nổi? Nếu mất địa vị hiện tại thì Lý gia, Thái Tử sẽ buông tha cho ư? Ngươi bá tánh an khang, quốc gia và thiên hạ thái bình, còn chỉ sống sót, vui vẻ, ức hiếp.
Ta vẫn luôn nghĩ chỉ cần trong tay quyền thế khiến Thái Tử kiêng kị, Lý gia dựa thì thể cùng họ điều kiện.
Khi thể với là Ngôn Thượng phò mã của .
Chỉ quyền thế mới khiến kẻ khác coi khinh và mới thể tự do gả cho , sống cuộc đời thích.”
Nước mắt của nàng rơi xuống, b.ắ.n lên bàn tay Ngôn Thượng đang nắm cánh tay nàng.
Cái khiến n.g.ự.c chua xót, những chỉ trích trong lòng đều giọt nước mắt của nàng đè xuống.
Mộ Vãn Diêu rơi nước mắt nhưng biểu tình quật cường, chịu thua: “Ngươi nửa năm, trong lúc đó cực kỳ nghiêm túc tự hỏi kỳ hạn ngươi bao lâu nữa thể cho ngươi.
Ta đặt mục tiêu là 2 năm, trong lúc đó nhất định sẽ gả cho ngươi, hơn nữa còn khiến Lý gia, Thái Tử và tất cả những khác đều thể phản đối.
Ta dựa chính chẳng lẽ còn trông cậy ngươi ư? Ngôn Thượng, ngươi bao giờ chịu lấy việc công mưu việc tư, trông cậy ngươi .
Ta yêu một vì chúng sinh thiên hạ nên oán.
Đây là lựa chọn của , sẽ tự .
hiện tại ngươi yêu quyền lực đến mê , bảo buông tay…… Ngôn Thượng, trải qua nỗi khổ của khác thì chớ họ ác.
Ta như ngươi ảo tưởng nhưng cũng kẻ tội ác tày trời.
Lập trường của chúng khác điều , nhưng ngươi cùng đối đầu thì sẽ lùi bước, cũng sẽ nương tay.
Ngôn Thượng, ngày đó ngươi đồng ý phò tá cho nhưng nay chịu sai khiến, nếu chúng con đường khác thì sẽ g.i.ế.c ngươi.
Vì thế…… Chúng cùng so bản lĩnh .”
Nàng hất tay rời khỏi đó.
Ngôn Thượng đuổi theo hai bước ở cửa phòng bóng nàng thương tâm rời .
Chàng cảm thấy mê mang và chua chát.
Trên thế gian nhiều việc đều rạch ròi thế hoặc thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-112.html.]
Chàng giúp vài thì sẽ tổn thương những khác.
Chàng tin tưởng vững chắc đúng, nhưng Mộ Vãn Diêu cũng vì chuyện mà lựa chọn cùng đối địch.
Nàng vì tự bảo vệ bản , vì…… Có thể cùng thành vì bắt con tin, vứt bỏ.
—
Nửa cuối đêm đó trời đổ mưa.
Một đêm Ngôn Thượng ngủ , nghĩ đến nhiều việc.
Mộ Vãn Diêu cũng một đêm ngủ, đến nỗi mắt nàng đỏ bừng lên.
Còn một nữa ngủ là Lưu Văn Cát.
Lưu Văn Cát trong phòng tối, lẻ loi rót từng chén rượu cho bản .
Từ lúc bắt đầu thể khống chế bắc nha miễn nhiều việc hầu hạ hoàng đế thế nên tối nay mới thời gian trốn trong phòng uống rượu giải sầu một .
Rượu bụng khiến cả nóng lên, trong đầu lượt hiện từng hình ảnh: lúc chạng vạng thấy Xuân Hoa ôm con nàng, nàng bên bờ hồ nở nụ lộ lúm đồng tiền xinh .
Mặt Lưu Văn Cát biểu tình gì.
Từ khi tiến cung bận rộn nhiều việc, đối phó với nhiều loại , bản cũng cố ý để bản bận đến mệt mỏi, để bản trở nên hèn mọn, tất cả chỉ bởi vì thể quên Xuân Hoa.
Một năm từng nghĩ tới nàng.
Một cũng .
Chỉ nghĩ tới nàng mới thể sống sót.
Chỉ nghĩ nàng, mới thể thuyết phục chính .
hôm nay nàng đột nhiên xuất hiện khiến kịp trở tay.
Lúc nàng yêu thương, con trai ỷ , cuộc sống thực hạnh phúc, tươi cũng thực rạng rỡ.
Lưu Văn Cát chỉ thấy ghen ghét chua xót.
Hắn trốn trong bóng tối tự l.i.ế.m vết thương lòng, vặn vẹo mà che nó , nước mắt cũng cứ thế rơi ——
Vì để nàng thấy như thế? Vì để nàng thấy? Để nàng thấy nàng từng yêu trở thành một thái giám, còn là một thái giám tay đầy m.á.u tươi.
Chẳng lẽ ông trời nàng thương hại, đồng tình với ? Trời cao để bọn họ yêu một hồi thì nay chia cách cũng nên để bọn họ quên , còn để chút thương hại gì?
Hắn oán hận vận mệnh , cũng càng cam lòng!
—
Lưu Văn Cát đệm lắng tiếng mưa rơi buồn thảm.
Vào hừng đông ngày tiếp theo, mưa cuối cùng cũng tạnh.
Hắn rửa mặt xong thì định xin nghỉ vì với tình trạng thì quả phù hợp hầu hạ hoàng đế.
lúc bên ngoài thái giám tới gõ cửa.
Lưu Văn Cát mệt mỏi cho kẻ .
Kẻ mới tới lập tức nhỏ bên tai : “Công công, La Tu chết.”
Lưu Văn Cát đột nhiên mở bừng mắt.
Thái giám meo meo nịnh nọt: “Không bọn nô tài giết, lúc tìm thấy thì bản ngã trong nước, cả trương phềnh.
Bọn nô tài tìm thấy núi, phía phủ của một thế gia…… Vị lão gia của nhà đó giúp bọn nô tài giải quyết La Tu, ông còn chúng thể mượn cớ La Tu uống say rơi trong nước c.h.ế.t đuối.
Nếu tra xuống thì vị sẽ giúp chúng chứng.”
Lưu Văn Cát bình tĩnh tên thái giám , đó hỏi: “…… Kẻ đó xin dựa dẫm hả? Hừ, đám kẻ sĩ xưa nay đều xem thường chúng , là vị nào mà bụng ?”
Thái giám nhẹ giọng đáp: “Là Triệu Tế Tửu.”
Lưu Văn Cát nhíu mày, từng thấy bao giờ.
Tế Tửu…… Không vị trí quan trọng cao quý gì thế nên từng đến cũng thôi.
Thái giám tiếp tục: “Vị Triệu Công tới bái phỏng công công, công công đồng ý gặp ông ?”
Lưu Văn Cát nhếch miệng thành một nụ đầy trào phúng và ác ý mới chậm chạp nhẹ nhàng : “Gặp! Sao gặp?! Có một kẻ tới gia nhập chúng …… ngày hẳn sẽ còn nhiều kẻ nữa.”
Hắn cúi đầu ngón tay thon dài của chính , mơ hồ thấy m.á.u tươi dính đó ngày hôm qua.
Nụ môi càng sâu hơn, giọng càng nhẹ hơn, giống như đang vặn vẹo: “Hãy chờ xem, đây mới chỉ là bắt đầu.
Đám sĩ tộc xin dựa sẽ càng ngày càng nhiều……”
Quyền thế giống như quái vật dụ dỗ và kéo họ xuống địa ngục.
Dã tâm càng ngày càng bành trướng kèm theo đó là nỗi luyến tiếc với quyền lực…… Chỉ cần nếm một thì ai chịu cam tâm bỏ hết chứ?
—
Ngôn Thượng bên đang một lòng lôi Mộ Vãn Diêu khỏi rắc rối.
Mộ Vãn Diêu vẫn ở Phàn Xuyên, ngày tiếp theo Ngôn Thượng vẫn tới cầu kiến nàng như cũ.
Có hoàng đế ở đây nên nàng tiện cùng lôi lôi kéo kéo, bày bộ dạng nháo nhào.
Vì thế nàng đành để Ngôn Thượng , nhưng chẳng thèm để ý tới .
Trong sảnh đốt sưởi, Mộ Vãn Diêu dựa sát giường mỹ nhân, tự rót từng chén rượu cho .
Ngôn Thượng một bên thấp giọng chuyện với nàng, khuyên nàng uống ít rượu thôi đó còn nhiều chuyện khác.
Lúc Xuân Hoa tiến bái kiến công chúa thì đúng lúc thấy cảnh thế là nàng cảm thấy hoảng hốt giống như bản còn đang ở phủ công chúa.
Lúc cũng thế, công chúa thường tức giận để ý tới Ngôn Nhị Lang còn Ngôn Nhị Lang thì luôn ôn tồn trấn an điện hạ.
Mộ Vãn Diêu híp mắt Xuân Hoa tiến đến.
Sau khi hành lễ xong Xuân Hoa mới xuống, khổ sở ngây một lát mới lấy hết can đảm : “Điện hạ, nô tỳ thấy Lưu Văn Cát.”
Bàn tay cầm chén rượu của Mộ Vãn Diêu dừng .
Nàng uống rượu đến mức hồ đồ nhưng lúc cả đột nhiên tỉnh táo, lập tức hiểu Xuân Hoa đang cái gì.
Nàng nàng , mà Ngôn Thượng bên cạnh cũng đang lặng .
Xuân Hoa rưng rưng nước mắt, nên hỏi nhiều, nhưng hôm qua thấy Lưu Văn Cát như thế…… Nàng thể hỏi.
Đương nhiên Xuân Hoa dám biểu hiện gì mặt Tấn Vương mà cố nhịn đến chỗ công chúa.
Lúc nước mắt nàng nén nổi nữa mà cứ thế rơi xuống.
Nàng hoảng loạn lau nước mắt của nhưng chỉ khiến chúng càng rơi nhiều hơn.
Xuân Hoa đỏ mắt, lòng cũng oán ai, trách ai.
Nàng run giọng : “Điện hạ…… Không ngài đồng ý với nô tỳ sẽ chăm sóc ư? Vì trở thành thái giám? Vì thê tử và nhi nữ song như khác mà thế ?”
Bàn tay cầm chén rượu của Mộ Vãn Diêu run lên, nàng banh mặt, gò má vốn đỏ ửng vì rượu nay chậm rãi trắng bệch.
Đầu nàng đau như nứt , trong lòng bực bội nhưng vẫn cố nén.
Cuối cùng nàng duỗi tay đẩy Ngôn Thượng đó nhíu mày nén nhịn cơn khó chịu : “Ngươi với nàng vì chuyện thế …… Tính ngươi nên !”
Ngôn Thượng thở dài rời , đó dặn dò Hạ Dung canh chừng cho Mộ Vãn Diêu uống rượu nữa.
Hạ Dung hoảng sợ nghĩ thầm: Ngôn Nhị Lang ngài còn gì thì nô tỳ dám ?
Quả nhiên nàng thử khuyên hai câu công chúa đuổi ngoài hứng gió lạnh.
—
Lúc Ngôn Thượng trở về qua hai khắc.
Lò than trong sảnh tắt, thấy Mộ Vãn Diêu bàn, tay chống trán.
Nàng giống như đang thống khổ mà lấy ngón tay gõ trán.
Ngôn Thượng thấy thế thì tức giận thương tiếc.
Chàng cúi nàng đúng lúc Mộ Vãn Diêu tỉnh duỗi tay đẩy .
Ngôn Thượng bực gọi: “Diêu Diêu!”
Mộ Vãn Diêu mặt hỏi: “Xuân Hoa ?”
Ngôn Thượng kiềm chế lo lắng của bản với nàng đó nhẹ nhàng đáp: “Ta kể chuyện và với nàng một lát.
Ta cũng khuyên nàng vài câu, lúc Xuân Hoa rời cũng để thị nữ mang nàng rửa mặt.
Ngài yên tâm, sẽ phát hiện nàng ở chỗ chúng .”
Mộ Vãn Diêu : “Chỗ chứ chỗ chúng .”
Ngôn Thượng lời nào.
Còn nàng thì nhắm mắt, tự giễu: “Ta bây giờ đúng là xui xẻo mà.
Ai chuyện gì lòng là sẽ nhảy tới tìm tính sổ, bắt giải thích.
Giống như thiến Lưu Văn Cát, là Thục Trung xằng bậy bằng.
Ta nên tự ngũ mã phanh thây, lấy c.h.ế.t tạ tội các ngươi mới lòng đúng ?”
Ngôn Thượng khổ sở : “Ngài thế là xẻo tim .
Nếu nghĩ như thế thì còn đây?”
Mộ Vãn Diêu : “Ta cũng vì ngươi còn ở đây?! Chẳng lẽ ngươi kiểm tra, tìm hiểu, suy nghĩ để kéo xuống ngựa hả? Ngươi tới chỗ gì? Cầu đồng tình? Cầu an ủi?”
Ngôn Thượng im lặng một lát mới : “Hiện tại ở Hộ Bộ chẳng chút vị trí nào, cũng gì.
Ta còn tra kiểu gì nữa đây?”
Mộ Vãn Diêu châm chọc : “Đáng đời ngươi.”
Ngôn Thượng vẫn luôn phiền lòng việc , trong lòng như một sợi thần kinh căng chặt khiến tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Chàng : “Ngài đừng như ? Có vấn đề gì chúng giải quyết là .
Ngài thế giống như nhạo , mà lòng ngài cũng thoải mái, cũng chẳng chỗ gì.”
Mộ Vãn Diêu trầm mặc trong chốc lát mới : “Ta cho rằng g.i.ế.c ngươi là nhân từ.
Ngôn Thượng, ngươi rằng nếu là khác chạm đến lợi ích của như thế……”
Ngôn Thượng : “Nếu là khác cũng sẽ trói tay chân như thế .”
Mộ Vãn Diêu cảnh giác.
Nàng về phía đúng lúc cũng qua.
Hai đó , cuối cùng Ngôn Thượng chịu thua : “Ta cũng truy cứu quá nhiều, hơn nữa cũng năng lực .
Hiện tại quan trọng là truy cứu tội của ai, mà là bổ cứu thế nào.
Hiện tại gạt nên quả thực cũng chẳng tra gì…… Diêu Diêu, ngài cũng nên ép một hai tra, cũng cùng cá c.h.ế.t lưới rách, ai chiếm chỗ .
Ta cần những kẻ đó bồi thường, vì bá tánh của Thục Trung mà bồi thường.
Quan viên Thục Trung tuy chỉ Thứ Sử Ích Châu chết, nhưng những kẻ khác…… Ta cũng hy vọng bọn họ sẽ đổi.
Có điều vì đồng ý với họ nên sẽ lật lọng thế nên chuyện đổi quan viên chỉ thể do những kẻ ở triều đình trung ương ở đây .
Đến kỳ thi mùa xuân sang năm một đám quan viên mới triều.
Ta hy vọng ngài hứa hẹn sẽ để những đó cho đám quan viên ở Thục Trung.”
Mộ Vãn Diêu chuyện còn Ngôn Thượng thì nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Lúc nàng giãy giụa nhưng cũng quá phản kháng.
Ngôn Thượng ngây trong chốc lát : “Diêu Diêu, sở dĩ ngài như thế là vì ngài từng thấy bá tánh khổ.
Nữ lang thể cùng 《 Thử ly 》, những điều như thế với Triệu Ngũ Nương thì tuyệt đối sẽ lấy mạng vô tội.
Chẳng qua ngài từng gặp thế gian khổ nên chẳng hiểu gì hết.
Diêu Diêu, lúc cày bừa vụ xuân sang năm hy vọng thể cùng ngài nghĩ cách rời khỏi Trường An thăm đây đó.
Ta nhất định để ngài chân chính xem bộ dạng dân chúng là như thế nào…… Họ giống trong tưởng tượng của ngài, cũng giống trong sách vở .
Ngài thấy họ mới thể hiểu vì chọn về phía họ.”
Mộ Vãn Diêu nghiêng mặt, lẳng lặng .
Sau đó nàng đột nhiên nhắc tới một đề tài liên quan: “Ta vì ngươi chuẩn lễ cập quan, mời lão sư của ngươi giúp ngươi đội mũ, cũng sắp tới đó.”
Ngôn Thượng giật hỏi: “Lễ cập quan của ư?”
Mộ Vãn Diêu nhếch miệng tự giễu đó rũ mắt : “Lòng ngươi chỉ dân chúng và thiên hạ, còn lòng chỉ ngươi.”
Nàng bầu trời một gợn mấy ở bên ngoài nhẹ giọng : “Ta quá nhỏ bé, quá đáng buồn, quá buồn ?”
Ngôn Thượng ngơ ngẩn nàng đó duỗi tay ôm nàng lúc say chuếnh choáng lòng.
Chàng màng nàng giãy giụa mà cứ thế ôm chặt, để trái tim nóng bỏng dán lên thể lạnh lẽo của nàng.
Sau đó Ngôn Thượng nhẹ lẩm bẩm bên tai nàng giống như đang thề: “Ta sẽ canh chừng, nhất định sẽ bảo vệ ngài, sẽ để ngài lạc lối mà nhất định sẽ kéo ngài lên.”
—
Ngôn Thượng dỗ Mộ Vãn Diêu ngủ xong mới rời khỏi Phàn Xuyên.
Chàng đến Hộ Bộ một chuyến đó nhanh chóng rời bởi vì hiện giờ Hộ Bộ cô lập, thật sự việc gì để .
Chàng nghĩ Hộ Bộ đề phòng như thế thì bằng rời khỏi cho .
điều cũng nghĩa là Ngôn Thượng thể nhẹ nhàng hơn bởi vì trong triều một tin tức mới nổi lên: La Tu chết.
Ngôn Thượng vốn là phụ trách điều tra việc của La Tu nên lập tức cảnh giác nghĩ: La Tu c.h.ế.t tuyệt đối chuyện ngoài ý .