Công Chúa Yêu Kiều - Chương 119

Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:32:02
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba năm lẻ năm tháng, thời gian như nước chảy qua cầu.

Năm Hữu Cùng thứ 27, qua mùng một tết, Trường An lúc đẽ rực rỡ.

Lũng Hữu của Đại Ngụy một đám quân nhỏ của Nam Man liên tục quấy nhiễu trong ba năm.

Đến mùa xuân một vị tiểu tướng mới đề bạt chọn cách đào địa đạo để bọc đánh phía địch.

Quân Đại Ngụy và quân Nam Man chiến đấu với hơn một tháng liên tục, chiến trường trải dài hơn 10 dặm.

Sau khi ba thủ lĩnh của địch liên tục g.i.ế.c thì đám quân Nam Man mới tình nguyện lùi , dám tới quấy rầy biên cảnh Đại Ngụy nữa.

Triều đình nhận chiến báo thì lập tức vui mừng triệu kiến vị tiểu tướng về Trường An nhận phong thưởng.

Đến lúc triều đình mới cái kẻ bò từ binh lính hạng bét lên tới chức tiểu tướng kẻ vô danh mà chính là Tam Lang của Trường An Dương thị là Dương Tự lâu tin.

Lúc triều đình nghiên cứu việc cấp cho Dương Tự chức tướng quân nào thì triệu tập binh mã từ Lũng Hữu về Trường An.

Lúc còn cách Trường An mấy mươi dặm để quân đội hạ doanh đóng quân.

Đương nhiên tình huống bình thường thì binh mã chỉ để phô trương thanh thế chứ thể tiến Trường An.

Người thể thành chỉ Dương Tự.

Màn đêm buông xuống, Dương Tự ở trong lều trại đám tướng sĩ vui vẻ chuốc say.

Tuy tửu lượng của nhưng chịu nổi nhiều mời như thế.

Các tướng sĩ đều uống đến say khướt, Dương Tự cũng say, đầu đau nứt nhưng tinh thần cực kỳ phấn chấn.

Bốn năm từng về Trường An, từng thấy cha , hiện giờ áo gấm về quê thể vui mừng?

Dương Tự say đến lu bù leo lên ngựa, để ý tới cả doanh uống say khướt mà cưỡi ngựa theo cảm giác kích động mà phóng nhanh về phía nam, chạy Trường An.

Lúc sắp hừng đông con ngựa của mệt nên bước chậm , Dương Tự chống tay lên trán, bực bội phân cao thấp với con ngựa của .

Dưới nắng sớm một một ngựa ẩu đả, kết thúc tình huống cực kỳ khôi hài đó là Dương Tự ném xuống ngựa.

Dương Tự ngựa đá xuống đất, còn con ngựa của thì hưng phấn hý vang một tiếng đó tung gót sắt chạy rõ xa, ném ở nơi hoang vu.

Hắn rủa thầm một tiếng đỡ đầu bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo bước .

Không bao lâu ngã bên một dòng suối nhỏ, nửa nhúng nước, nhắm mắt ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Lúc trời sáng hai em nhà nọ từ một con đường khác tới chỗ .

Nước suối róc rách, cảnh xuân tươi , nhưng bên suối một nam tử ngã nửa lòng suối.

Người em gái màng ngăn cản nhảy xuống ngựa tới gần kiểm tra nam tử đang ngủ như c.h.ế.t .

Dương Tự tuấn, mang theo vài phần lãnh khốc.

Lúc uống say nên mặt cũng đỏ lên, bản thì ngủ đến u mê.

Tuy nhiên vì thói quen cảnh giác nhiều năm nên khi thấy tới gần lập tức sờ đao.

Đáng tiếc đao bên hông của thua lúc uống rượu tối qua nên sờ gì, chỉ đành duỗi tay túm chặt lấy tay nữ tử đang đến gần .

Thiếu nữ ăn đau kêu một tiếng đó nhẹ nhàng gọi: “Lang quân, lang quân? Ngươi ? Uống say ? Ta , trưởng đến Trường An, trưởng của đến tham gia kỳ thi mùa xuân.”

Lúc trai nàng cất giọng như chuông vỡ: “Hiểu Thuyền! Người thấy hung dữ, kệ , chúng lên đường thôi.”

Dương Tự mơ hồ mở mắt thoáng qua mơ hồ thấy hình dáng của một thiếu nữ mặc áo màu vàng, binh lính, cũng kẻ địch chiến trường.

Thế mới xuôi xuôi mà mơ hồ buông lỏng.

Bất chợt thấy thiếu nữ uyển chuyển với , đó nhẹ giọng trấn an .

Trong lúc say khướt Dương Tự nghĩ giọng mềm thế , giống như đang hát .

Vì thế buông tay nàng , đầu ngả về ngủ tiếp.

Ngôn Tam Lang cách nào đành đỡ Dương Tự lên ngựa của bọn họ sự năn nỉ của em gái.

Lang quân ngựa của , còn bản thì cầm dây cương chuyện phiếm với Ngôn Hiểu Chu.

Dương Tự lưng ngựa xóc nảy, nửa ngủ nửa tỉnh bọn họ chuyện.

tinh thần quá mệt nên mở mắt.

Trên con đường núi Ngôn Tam Lang đang dạy dỗ em gái nhà : “Muội thật là, xen việc khác gì? Ai ? Nếu là cường đạo phỉ tặc thì ?”

Ngôn Hiểu Chu nghịch ngợm : “Thế nên mới dùng dây thừng trói kìa.”

Nàng nũng với trai: “Chúng đưa tới trạm dịch gần nhất để nghỉ ngơi ở đó là mà.

Ca ca thể thấy c.h.ế.t cứu chứ? Vạn nhất vị lang quân việc gấp gì đó, hoặc việc khó xử mà chúng mặc kệ sẽ chậm trễ ư?”

Ngôn Tam Lang nghiêng đầu em gái nhà .

Nàng đang đúng độ tuổi niên hoa 17-18 nhất.

Nàng da như tuyết, eo như liễu, dung mạo như mặt trời mùa xuân, lúc đôi mắt cong cong, con ngươi đen nhánh trong suốt.

Bất kể là bề ngoài khí chất trong sáng nàng đều cực kỳ hấp dẫn nam tử.

Ngôn Tam Lang cùng em gái một đường từ phương nam lên phía bắc quen ánh mắt ái mộ của nam nhân dành cho em gái .

Thế nên cực kỳ khẩn trương, trong lòng âm thầm hối hận nên mang nàng theo gì.

Hoặc nên bảo cả cùng mới .

Ngôn Hiểu Chu khanh khách : “Tam ca, cảm thấy đang lặng lẽ mắng trong lòng .”

Ngôn Tam Lang dọa nhảy dựng, đó chối phắt: “Không ! Sao giống nhị ca thế, khác lải nhải.

Đừng mà như thế, đáng yêu tẹo nào hết.”

Ngôn Hiểu Chu mím môi nhịn nghĩ thầm giống hai thì .

mà ——

Nàng chút buồn bã, nhẹ giọng lẩm bẩm: “ 5 năm gặp nhị ca.

Giờ cũng ở Trường An.”

Ngôn Tam Lang cũng vì lời mà trầm hẳn, nhưng dù nên nhanh chóng định thần an ủi em gái: “Không nhị ca với chúng ư? Huynh bảo chúng ngoan ngoãn ở Trường An năm nay nhất định sẽ trở về.”

Trong lòng chuyện còn với em gái: Lần tới Trường An một là vì khoa khảo của , còn một việc nữa là đợi nhị ca về sẽ giúp tìm cho nàng một hôn sự thật ở Trường An.

Lĩnh Nam nào hồn, nếu hai nhà ở Trường An lâu dàu thì em út gả tới Trường An sẽ hỗ trợ, một nhà bọn họ cũng yên tâm.

Lúc Dương Tự tỉnh rượu thì đến hoàng hôn của ngày .

Hắn chân trần, trầm mặt trong gian phòng của trạm dịch mà suy nghĩ nhưng chỉ mơ hồ nhớ rõ hai em giúp cứ mãi cả đoạn đường, cái gì mà hai với cả, chả ý nghĩa gì.

nhớ rõ vị nương tử chuyện cực ôn nhu.

Sau khi suy nghĩ nửa ngày nhớ tới cái gì ích thế là dứt khoát quên việc .

Hắn xuống lầu thấy tiểu nhị thì chào hỏi, mượn ngựa của đối phương đó Trường An.

Lần lẽ sẽ ở Trường An tầm nửa năm.

Một phần vì lão hoàng đế đề phòng nên sẽ để tới biên quan ngay, một mặt khác là vì Đan Dương công chúa lẽ sắp gả cho .

Quần áo cưới của công chúa là do Thiếu Phủ Giám dệt .

Vào mùa xuân một năm Thiếu Phủ Giám và Lễ Bộ bắt đầu chuẩn hôn sự của Đan Dương công chúa.

Nếu gì ngoài ý thì Đan Dương công chúa sẽ gả chồng tháng 9 năm nay.

Trong nửa năm bọn họ sẽ chuẩn hôn sự cho nàng, sửa chữa phủ công chúa, thời gian coi như miễn cưỡng đủ.

Dương Tự trở về Trường An một ngày thì đến nửa ngày ở Đông Cung.

Hắn tò mò chuyện của Đan Dương công chúa, nàng chọn phò mã là ai.

Nhiều năm nay nhiều việc đổi.

Ví như Thái Tử hiện giờ luôn theo hoàng đế học tập đạo vua.

Hộ Bộ tuy trở trong tay nhưng cẩn thận hơn nhiều, cũng nhúng tay việc như nữa.

Hoặc ví như kẻ đang nổi bật nhất Trường An hiện tại chính là Tần Vương.

tuy đắc thế, mấy năm nay thế lực lưng áp chế nhiều hơn khi Dương Tự rời .

Mà những kẻ sức nhiều nhất trong đó chính là những đại xuất bần hàn hiện tại nối với thành một sợi dây.

Tần Vương tuy phong quang nhưng mỗi ngày chịu một đống chất vấn cũng đau đầu.

Còn Mộ Vãn Diêu…… Mấy năm nay nàng việc cũng trầm hơn nhiều, cũng an tĩnh hơn.

Hiện giờ Thái Tử giống năm đó một hai, Mộ Vãn Diêu cũng chuyện nổi bật giống năm đó.

Nàng ủng hộ đám thần tử nhà nghèo trong triều nhưng thủ đoạn uyển chuyển ôn hòa hơn nhiều.

Ấy mà quyền thế của nàng tăng lên, trong thời gian ngắn nào dám cùng nàng tranh chấp.

Đan Dương công chúa cơ bản vững chân ở Trường An, vì thế nàng cũng nghĩ tới hôn sự của bản .

Tuy Dương Tự tiếc nuối vì Mộ Vãn Diêu rốt cuộc tới cùng với Ngôn Thượng nhưng rốt cuộc nàng cũng sắp gả chồng nên từ đáy lòng vẫn vui cho nàng.

Vì thế về Trường An hai ngày tới chỗ nàng xin rượu.

Trong chính sảnh của phủ công chúa, Mộ Vãn Diêu tươi mời Dương Tự xuống đó mời nhấm nháp rượu ngon mới .

Hai đùa, tuy giống như khi còn nhỏ hơn nữa nhiều năm gặp nhưng hiện tại quan hệ của hai vẫn .

Quan hệ của nàng với Thái Tử vẫn luôn lạnh băng nhưng nàng và Dương Tự chẳng hết.

Mộ Vãn Diêu quan sát Dương Tự, thấy khuôn mặt cương nghị hơn nhiều, dáng cũng thẳng tắp hơn .

Hiện tại khí thế của nguy nga, còn vẻ tùy ý của thiếu niên mà thêm phần chín chắn của một vị tướng quân từ chiến trường.

Đột nhiên Dương Tự nghiêng đầu đạm mạc hỏi nàng: “Vị là phò mã sắp cưới của ngươi hả?”

Mộ Vãn Diêu theo ánh mắt Dương Tự thì thấy trong đình việc đầy cánh hoa bay một vị lang quân trẻ tuổi đang đám thị nữ dẫn .

Bùi Khuynh công chúa giới thiệu xong thì cung kính xuống phía nàng.

Hắn Dương Tam Lang là nhân vật nào nên cố áp khẩn trương trong lòng và mỉm bắt chuyện với vị lang quân : “Nghe Tam Lang và điện hạ là thanh mai trúc mã, hẳn ngài đặc biệt vì hôn sự của điện hạ mà trở về đúng ? Tam Lang và điện hạ cảm tình như thế khiến mỗ cực kỳ hâm mộ.”

Dương Tự lãnh đạm liếc Mộ Vãn Diêu một cái.

Mộ Vãn Diêu phe phẩy chén rượu trong tay, khóe môi mang theo ý thèm để ý.

Dương Tam Lang liếc một cái nàng mới đầu : “Bùi Khuynh, ngươi rót cho Dương tam một chén rượu, rượu vui, vui thì cho uống rượu mới .”

Bùi Khuynh theo bản năng cảm thấy Dương Tự thích nên cố nén cảm giác lạnh lẽo trong lòng mà đáp .

Sau đó Dương Tự ở ăn cơm.

Chỉ thấy ánh mắt Bùi Khuynh vẫn luôn đặt Mộ Vãn Diêu, nàng cái gì đều thể kịp thời phát hiện.

Một chén rượu, đồ ăn đều đặt gần tầm tay của nàng.

Dương Tự mắt lạnh cảnh , còn Bùi Khuynh thì lẽ vẫn với nhưng một cỗ khí chất lạnh lẽo ép tới độ vài phần khó xử.

Người trẻ tuổi xuất thư sinh tự nhiên mà Mộ Vãn Diêu vài .

Nàng thấy thế thì chỉ với Dương Tự: “Ngươi đừng bắt nạt Bùi Khuynh.”

Dương Tự nhạt.

ăn cơm xong duỗi tay ngoài đạm mạc với kẻ : “Đi ngoài.”

Bùi Khuynh cứng , Mộ Vãn Diêu chỉ thấy nàng vẫn giữ ý , mắt híp lộ vài phần lười biếng tùy ý : “Đi xuống .”

Trong sảnh chỉ còn Dương Tự và Mộ Vãn Diêu.

Dương Tự cũng khách khí hỏi: “Đây là phò mã ngươi lựa chọn ? Ngươi mù hả?”

Mộ Vãn Diêu chút để ý : “Có gì ? Hắn lời , ngoan ngoãn, hiểu chuyện, bảo hướng đông thì tuyệt đối hướng tây, chuyện đều theo , đôi mắt vĩnh viễn đặt .

Hắn cũng nỗ lực giao tiếp với xung quanh , cho dù ngươi trưng cái mặt thối của ngươi cũng vẫn nhịn còn gì.

Phò mã như thế tìm ở ?”

Sắc mặt Dương Tự càng lạnh hơn : “Ngươi kén phò mã chọn con rối, dưỡng trai lơ?”

Mộ Vãn Diêu , Dương Tự cũng chằm chằm nàng, ánh mắt lạnh lẽo đối diện với đôi mắt ngậm nước của nàng một hồi lâu cuối cùng vẫn xuống nước : “Rốt cuộc ngươi đang cái gì?”

Mộ Vãn Diêu lắc chén rượu gì.

Dương Tự cảm thấy Bùi Khuynh , nàng cảm thấy cũng .

Bùi Khuynh xuất nhà nghèo, từ khoa khảo tới giờ nàng đều khống chế trong tay.

Hiện tại nàng đang tranh thủ tiếng ở Lại Bộ để sắp xếp .

Nếu Bùi Khuynh thể can thiệp khoa khảo mỗi năm nàng thể dùng cũng càng nhiều hơn.

Chỉ là Bùi Khuynh còn trẻ, nếu Lại Bộ Viên Ngoại Lang thì sẽ phí nhiều tinh lực.

nếu Bùi Khuynh thể phò mã…… thì cái chức Lại Bộ Viên Ngoại Lang chả .

Nói đến cùng vẫn là vì quyền thế.

Hơn nữa cùng nhà nghèo liên hôn cũng tiện cho Mộ Vãn Diêu tỏ thái độ với những cùng cảnh.

Mộ Vãn Diêu đem hôn nhân của công cụ đùa bỡn chính trị, giống như cưỡi ngựa xem hoa.

Dương Tự tuy mục đích của nàng vẫn thể thái độ thờ ơ đối với hôn nhân của nàng, vì thế khỏi tức giận.

Dương Tự hạ giọng : “Năm đó lúc rời khỏi Trường An ngươi bộ dạng .

Mấy năm nay ngươi càng sống càng tệ hả? Thành hôn là chuyện cả đời, ngươi định cứ thế tùy tiện cho qua ?”

Mộ Vãn Diêu hỏi : “Có cái gì ? Bùi Khuynh lời, cũng yêu .

Ngươi chỉ hiểu , nếu hiểu ngươi sẽ phò mã của thực tồi.”

Dương Tự cho là đúng: “Ta thấy mắt đều ngươi nhưng chẳng thấy ngươi nào.

Ngươi lúc ngươi ánh mắt đều chỉ tùy ý xẹt qua ?”

Mộ Vãn Diêu cãi: “Nói bậy.

Ta nghiêm túc , bằng ngươi gọi Bùi Khuynh tới để nghiêm túc một cho ngươi xem nhé?”

Dương Tự đạm mạc : “ lúc ngươi trong lòng nghĩ tới ai?”

Mộ Vãn Diêu mặt , khuôn mặt nàng lúc chút lạnh, trong mắt còn mang theo ba phần .

Nàng hỏi : “Ta nghĩ ai chứ?”

Người khác dám nhưng Dương Tự nay sợ tiểu nha đầu thối thế nên lập tức : “Ngươi nghĩ tới cái kẻ cực kỳ giống Bùi Khuynh chứ còn ai.”

Mộ Vãn Diêu ngẩn , Hạ Dung ngoài hành lang thấy Dương Tam Lang huỵch toẹt thẳng như thì lập tức sốt ruột.

Nàng sợ công chúa sẽ xốc bàn, trong ba năm nay ai trong bọn họ dám nhắc tới mặt nàng…… Sao Dương Tam Lang thế?

Mộ Vãn Diêu cũng tức giận, nàng chống cằm, như nghĩ gì đó mà cảnh xuân ngoài cửa sổ.

Nàng tùy ý : “Thế thì ? Nói chừng thẩm mỹ của chính là như , chỉ thích như thế.

Ta một kẻ ngoan ngoãn lời.”

Dương Tự trào phúng : “Chút tình cảm mãnh liệt còn thì thích cái nỗi gì?”

Mộ Vãn Diêu vốn phát hỏa, ba năm nàng ít khi cáu giận nhưng Dương Tự cứ khiêu khích nàng hết đến khác cuối cùng nàng cũng nổi giận chỉ tay cửa: “Ngươi cút ngay! Cái liên quan quái gì tới ngươi, mà ngươi thì cái gì?!”

Dương Tự bao giờ để ý việc , đuổi phắt dậy ngoài, đó còn kịp móc mỉa nàng: “Ta hiểu ngày tháng chắp vá của ngươi.

Tốt gì cũng là công chúa, đến thứ cũng chiếm thì tính là cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-119.html.]

Mộ Vãn Diêu tức giận đến cực điểm, nàng cao giọng gọi Phương Đồng và đám hộ vệ tới để ném tên ngoài, cho tới nữa.

Nàng và Dương Tam Lang ở hai đầu hành lang mắng mỏ đối phương túi bụi.

Nàng hận đến nỗi thể tự vác gậy đuổi đánh Dương Tam Lang ngoài thì mới chịu .

Mộ Vãn Diêu và Dương Tự khắc khẩu một hồi mới thở phì phì mà đóng cửa trở về phòng, cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy.

Hạ Dung và Phương Đồng vốn dựa hành lang xem diễn lúc bà tám : “Điện hạ giống như sức sống .”

Phương Đồng “Ừ” một tiếng.

Hạ Dung chút vui mừng : “Xem điện hạ của chúng vẫn thích hợp ở chung với như Dương Tam Lang.

Ngài nên tới cửa nhiều hơn, cùng điện hạ cãi cọ một trận như thế điện hạ mới cô đơn một như ngày thường.”

Phương Đồng thở dài.

Hạ Dung thầm: “Nói là tuyển phò mã nhưng điện hạ còn chịu để phò mã ở trong phủ qua đêm, cùng…… Cùng quả là giống .”

Mộ Vãn Diêu cũng để ý tới Dương Tự.

Dương Tự chướng mắt chuyện nàng chọn phò mã nhưng đây là chuyện của nàng chứ thế nên vui thì cũng kệ.

Chẳng qua lẽ chịu ảnh hưởng của Dương Tự nên lúc Bùi Khuynh Mộ Vãn Diêu càng thêm vui.

Nàng thể cùng Bùi Khuynh chuyện công việc, nhưng đó nàng lập tức đuổi tên , để yên …… Nàng cảm thấy ở một hơn trong phủ thêm một nam nhân.

Mộ Vãn Diêu hoài nghi tật gì đó nhưng nàng cũng chỗ nào vui cả, chẳng qua chuyện cũng mà thôi.

Một ngày , Mộ Vãn Diêu mới từ bên ngoài trở về thấy Bùi Khuynh đến phủ công chúa.

Thần sắc nàng lãnh đạm, lúc xuống xe thấy tên một cái là nàng xách váy ngay lên bậc thang.

Từ biểu tình của nàng Bùi Khuynh cũng tâm tình nàng hôm nay lắm, hẳn là cãi với vị đại thần nào đó.

Bùi Khuynh đang do dự thì Mộ Vãn Diêu xoay mặt : “Có chuyện gì thì nhanh lên, hôm nay mệt, giữ ngươi ăn tối .”

Bùi Khuynh lôi một thiếu niên mặc áo vải phía ôn nhu : “Là thế , thần và vị lang quân mới quen , cảm thấy tài học của nên hẳn sẽ tên bảng vàng mùa xuân .

Thần mang tới bái kiến điện hạ một phen.”

Hắn uyển chuyển như thế nhưng Mộ Vãn Diêu ý giúp đối phương đưa Hành Quyển.

Khóe môi nàng cong lên, lệ : “Ngươi cũng là đại quan triều đình, dùng danh nghĩa của tìm Lại Bộ thượng thư là , loại việc nhỏ cần phiền .”

Thiếu niên phía Bùi Khuynh chật vật và hổ.

Hắn thể công chúa cũng để bụng chuyện .

Còn Bùi Khuynh cũng hổ vì thái độ của nàng bởi vì thế thì những bảo đảm của với đó quả là buồn .

Hắn tiến lên một bước, theo Mộ Vãn Diêu cố tranh thủ : “Điện hạ, là tài tử nổi danh của Nam Dương, điện hạ thật sự hỏi một chút ư……”

Mộ Vãn Diêu ở bậc thang, bước chân đột nhiên dừng .

Vừa thấy hai chữ “Nam Dương” thì ma xui quỷ khiến thế nào nàng bước nữa.

Có lẽ vì lời của Dương Tự ảnh hưởng tới nàng hoặc lẽ vì chiều nay nàng uống chút rượu nên lúc nàng nữa mà thiếu niên đang hậm hực .

Khóe môi nàng mang theo ý , giống như cố ý trêu đùa đối phương, giống như tò mò mà hỏi: “Nam Dương tài tử hả? Vậy ngươi quen một tên Ngôn Thượng ?”

Ánh mắt Bùi Khuynh cứng , về phía Mộ Vãn Diêu còn nàng giống như thật sự tò mò, tươi mà tỏ vẻ chẳng cả.

Thiếu niên thì mờ mịt, kịp hồn thấy Mộ Vãn Diêu thuận miệng : “Chính là huyện lệnh huyện Nhương ở Nam Dương đó……”

Thiếu niên lang quân bừng tỉnh đáp: “Điện hạ đến Ngôn lang tiếng “trung thần thanh liêm” ư? Là phủ quân Ngôn Tố Thần của chúng ư?”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Ánh mắt nàng ngưng , bật hỏi: “.

Chính là .

Sao, danh tiếng của lớn ư?”

Tươi mặt Bùi Khuynh cực kỳ miễn cưỡng.

Hắn buông tay áo, Mộ Vãn Diêu nhưng đôi mắt đen như mực của nàng chỉ chằm chằm thiếu niên phía .

Thiếu niên bằng giọng khen ngợi: “Phủ quân của chúng đương nhiên danh tiếng cực lớn.

Điện hạ chứ hiện tại quan học của Nam Dương cực thịnh, vượt qua học đường bình thường, mà đó đều là do công lao của phủ quân.

Ngài những mời danh sư cho chúng mà còn xây học đường vỡ lòng, tự soạn sách.

Một xuất bần hàn như thần lộ phí lên Trường An ngài cũng sẽ giúp đỡ……”

Mộ Vãn Diêu chằm chằm biểu tình mặt thiếu niên đó lộ tươi : “Ở dùng bữa tối .”

Thiếu niên Bùi Khuynh dẫn đến rõ ràng cảm nhận hứng thú của công chúa điện hạ với phủ quân của Nam Dương.

Hắn nhờ nàng đưa Hành Quyển, gia nhập thế lực của nàng thì đương nhiên lấy lòng nàng.

Thế nên trong bữa tối, dù vị Bùi lang vài ám chỉ đừng nữa nhưng chỉ cần công chúa nguyện ý thì sẽ vắt hết óc nghĩ tới đủ loại chuyện của phủ quân nhà .

Sau khi ăn xong Mộ Vãn Diêu vẫn định kết thúc câu chuyện.

Nàng chống cằm, trong mắt là ánh sáng rực rỡ, thậm chí thiếu niên chọc .

Nàng hỏi: “Thật ? Ngươi thật sự gặp ? Chẳng lẽ còn đến dạy các ngươi sách ư? Không thể nào, hẳn bản lĩnh đó mới đúng.”

Thiếu niên kích động : “Sao thể phiền phủ quân dạy chúng sách chứ? Chẳng qua một ngài tới học đường, đều chạy xem, thần ở trong đám thoáng qua.

Điện hạ và phủ quân hẳn là quen cũ đúng ? Vậy điện hạ đương nhiên phong thái của ngài , thật là…… Khí độ quả là còn gì để chê.”

Mộ Vãn Diêu đỏ mặt, nàng chút ngượng ngùng mà rũ hàng mi dài, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng : “Hắn lớn lên .”

Thiếu niên : “Điện hạ hẳn cũng Thứ Sử Nam Dương là ai đúng ? Đó là xuất Khương thị nổi danh ở Nam Dương.

Ông gả nữ nhi cho phủ quân nhưng khi hàn huyên một đêm đến ngày hôm Thứ Sử hổ thẹn nữ nhi nhà xứng với phủ quân.”

Mộ Vãn Diêu hé miệng , ánh sáng trong mắt nàng càng rực rỡ hơn.

Nàng hỏi: “Cho nên ngươi thật sự gặp ?”

Thiếu niên vội xác nhận: “Đã gặp, thần gặp! Không những thế thần còn chuyện với ngài .”

Mộ Vãn Diêu hỏi: “Có giọng êm tai ? Vừa trầm thấp ôn nhu, giống như cùng ngươi thì thầm, giống như gió xuân thổi qua đúng ?”

Thiếu niên : “Có lẽ thế.

Thần từng thấy phủ quân cao giọng chuyện bao giờ.”

Mộ Vãn Diêu tiếp lời: “Hắn vốn cao giọng chuyện bao giờ! Bởi vì dạy , ít khi tức giận.

Hơn nữa dù ngươi chọc tức giận cũng , ít khi cho khác mặt mũi.

Ngươi sai chuyện thì chỉ ngươi, đặc biệt bất đắc dĩ mà thở dài một giống như thế ——”

Mộ Vãn Diêu nhắm mắt, trong chốc lát nàng mở mắt thì khí chất cả trở nên cực kỳ ôn nhu.

Ánh mắt nàng hai trong phòng, nhẹ nhàng mà thở dài giống một đoàn sương mù thổi bay qua.

Thiếu niên : “Thần thấy ngài thở dài bao giờ.”

Mộ Vãn Diêu vui, cảm thấy quá ít.

nàng vẫn hứng thú cùng chuyện: “Vậy ngươi thấy bộ dáng ngây ?”

Thiếu niên suy nghĩ nửa ngày mới reo lên: “Có một ! Có một thần đến học đường thấy phủ quân đang ngoài học xá, các lão sư nhưng ngài vẫn đó bất động, hẳn là đang ngẩn .”

Mặt Mộ Vãn Diêu càng nôn nóng hơn, nàng : “Lúc ngây thực dễ chọc ? Hắn trời, cứ thê mê mang mà nửa ngày.

Cả mơ hồ, đó ngươi sẽ thấy thở dài một cái, nhưng cái loại thở dài bất đắc dĩ nữa…… Ta thích bộ dạng thất thần.”

Như thế như thế, như như .

Cả một đêm, Mộ Vãn Diêu cùng thiếu niên trò chuyện với thật vui.

Ở giữa lúc đó Bùi Khuynh cáo lui nhưng nàng cũng chẳng quan tâm.

nàng cũng là công chúa, nàng thế nào thì thế .

Chỉ Bùi Khuynh là bắt đầu bất an…… Bắt đầu cảm thấy chuyện gì đó sắp xảy .

Mộ Vãn Diêu và thiếu niên chuyện cả đêm, lúc trời tối nàng còn mời đối phương ngủ .

Ngày tiếp theo nàng chủ động giúp đưa Hành Quyển.

Đáng tiếc thiếu niên quá nhiều việc về Ngôn Thượng nên nàng thể từ thêm nhiều hơn, hứng thú cũng nhanh chóng tan .

Ban đêm Mộ Vãn Diêu một trong phủ uống rượu, Hạ Dung tới báo với nàng: “Bùi lang cầu kiến điện hạ.”

Mộ Vãn Diêu nhíu mày : “Không việc quan trọng thì gặp.”

Vì thế Hạ Dung ngoài một chuyến, lúc trở về nàng thấy công chúa còn đang tự uống rượu.

Hạ Dung quỳ gối bệnh cạnh nàng, chần chờ một lát vẫn khuyên nhủ: “Điện hạ sắp thành thể cứ lạnh nhạt với Bùi lang mãi thế?”

Mộ Vãn Diêu đầu : “Hắn cho ngươi tiền, hối lộ để ngươi cho mặt hả?”

Hạ Dung hổ thẹn giải thích: “…… Không .

Bùi lang mà thế thì nô tỳ cũng dám nhận.

nô tỳ đồng tình với , nên mới vài lời.”

Mộ Vãn Diêu lẩm bẩm một câu: “Ngôn Thượng bao giờ như .”

Hạ Dung giật , gần như cho rằng nhầm.

Ánh trăng ngoài cửa sổ mênh m.ô.n.g chiếu , lạnh mê mang phô Mộ Vãn Diêu.

Hạ Dung công chúa : “Gần đây điện hạ thường xuyên nhắc tới Ngôn Nhị Lang.”

Mộ Vãn Diêu gì.

Hạ Dung tiếp tục: “Nô tỳ hiểu…… Năm đó chuyện ngài hận Ngôn Nhị Lang ? Sao bây giờ…… Ngày đó vị lang quân đến Ngôn Nhị Lang khiến ngài vui sướng, mấy năm nay nô tỳ bao giờ thấy điện hạ vui vẻ như thế.

Sắc mặt Bùi lang khó coi mà điện hạ cũng chẳng để ý.”

Mộ Vãn Diêu nhếch khóe miệng.

Tay nàng chống trán, rũ mắt chén rượu mê mang : “Ta cũng …… Có lẽ bởi vì Dương tam trở , lẽ bởi vì sắp thành …… Thế là luôn nhớ tới , càng ngày càng nhớ.

Ngươi , hiện tại Bùi Khuynh đều nghĩ tới lời Dương tam .

Lúc nâng đỡ vì về mặt nào đó giống Ngôn Thượng ?

cảm thấy Bùi Khuynh .

Ta thường xuyên nghĩ và Ngôn Thượng căn bản giống .

Hắn thẹn thùng như Ngôn Thượng, tuy cũng nội liễm nhưng mất tự nhiên như Ngôn Thượng.

Hắn luôn dõi theo nhưng Ngôn Thượng lúc nào cũng …… Ta đầu Bùi Khuynh ở đó nhưng thích Ngôn Thượng ở chỗ ngây .

Rõ ràng trong lòng Bùi Khuynh chỉ , nhưng vì thấy gì? Rõ ràng trong lòng Ngôn Thượng chỉ , nhưng vì lúc ở bên cảm thấy vui? Ta thích cùng Bùi Khuynh một chỗ, thích cùng chuyện.

Ta ghét luôn đồng ý với những lời …… Hắn lời, nhưng …… Ta .

Ta chỉ cảm thấy……”

Mộ Vãn Diêu bàn lẩm bẩm: “Lúc Ngôn Thượng ở đây cảm thấy thực an , cảm xúc sẽ phập phồng.

Còn Bùi Khuynh ở đây chẳng chút mảy may, lòng như tro tàn.”

Hạ Dung trầm mặc trong chốc lát mới : “Vì điện hạ cảm thấy ở bên Ngôn Nhị Lang thực an ? Rõ ràng phản bội ngài cơ mà?”

Mộ Vãn Diêu lập tức ngẩng đầu, lẽ vì uống say nên nàng nhanh chóng cãi : “Sao giống ! Hắn cũng rời khỏi vì cái khác, chỉ vì lập trường của chúng khác nên chúng mới cách nào tiếp.

Hắn cũng từng chơi , khi còn để sổ con khuyên thế thế ……Hạ Dung, ngươi hiểu Ngôn Thượng.

Ngươi là dạng gì nhưng .

Từ ban đầu .”

Nàng đầu với thị nữ của giống như đang thổ lộ bí mật.

Nàng nhỏ giọng : “Ta lặng lẽ cho ngươi nhé, nếu mù hoặc què, nếu công chúa thì các ngươi sẽ vì thế mà đổi thái độ với .

Ngôn Thượng sẽ , cho dù ở bên cạnh thì cũng sẽ hề màng tất cả giúp nếu chuyện.”

Mắt nàng sóng sánh nước, đầu ngửa lên trăng sáng.

Ánh trăng chiếu mắt nàng, dừng trong thế giới tối đen đó.

Nàng bàng hoàng, cũng nghi hoặc.

Nàng khổ sở, cũng đau buồn.

Nàng chỉ cô đơn mà thôi, giống như nàng luôn thấy đêm dài thực an tĩnh quá mức nên sẽ cầm đèn nhưng xem ai.

Mộ Vãn Diêu ánh trăng, ngây ngốc mà lẩm bẩm: “Hắn là nhất thế gian , ai hơn .”

Mộ Vãn Diêu bàn, bả vai nhẹ run rẩy.

Hạ Dung cảm thấy nàng đang nghẹn ngào nhưng lúc nàng nhẹ ôm lấy công chúa mà thấy điện hạ .

Công chúa giống con mèo lười ô ô hầm hừ gãi gãi móng vuốt ——

Nàng đó.

Đặc biệt .

Chỉ là ngày thường nàng thể hiện ngoài mà thôi.

Đêm đó Mộ Vãn Diêu say rượu bày tỏ nỗi lòng xong quên hết.

Ngày tiếp theo Hạ Dung thảo luận với công chúa về việc thì nàng nhẹ nhàng gạt qua, căn bản cho khác cơ hội chuyện.

Mãi cho tới một ngày đoàn của phủ công chúa từ bên ngoài về ngừng ở ngõ nhỏ bên ngoài phủ công chúa mà ngơ ngẩn.

Bởi vì một chiếc xe ngựa đang dừng trong hẻm, bộ dạng bình thường, hiển nhiên cho Mộ Vãn Diêu dùng.

Hơn nữa lúc gã sai vặt phủ cách vách dọn dẹp cái gì đó… Mộ Vãn Diêu cảm thấy tim lập tức đập mất tự nhiên.

Không đợi đám Hạ Dung hồn nàng tới phủ cách vách.

Nơi ba năm để ý nên cực kỳ hoang vu nhưng Mộ Vãn Diêu cũng cảnh mà nàng quét mắt khắp nơi để tìm …… Nàng tìm đang nghĩ thì trong lòng là cảm giác gì.

lúc nàng thấy một giọng nữ mềm nhẹ mang theo kinh ngạc vang lên phía : “Là…… Điện hạ ? Đan Dương công chúa điện hạ?”

Mộ Vãn Diêu đầu thì thấy một thiếu nữ đang ôm một chồng sách, khuôn mặt uyển chuyển đang tươi với .

Bên cạnh là một lang quân đang vội vã, khẩn trương ồn ào gì đó.

Lúc thấy Mộ Vãn Diêu lập tức im lặng như con vịt bóp cổ.

Mộ Vãn Diêu nhận Ngôn Tam Lang, nhưng nàng chằm chằm thiếu nữ duyên dáng đáng yêu một lúc lâu mới kêu lên: “Ngươi là…… Ngôn Hiểu Chu!”

Ngôn Hiểu Chu và Ngôn Tam Lang chút hổ.

Vốn bọn họ nhân lúc công chúa ở nhà để sửa sang phủ , ngờ vẫn gặp công chúa.

Ngôn Hiểu Chu nhẹ nhàng chuyện: “Là thế , thần theo tam ca kinh thi.

Nhị ca bọn thần ở chỗ bán nó thế là Tam ca lập tức xung phong nhận việc.

Vì thế bọn thần dọn dẹp một chút đó bán tòa nhà cho thỏa đáng.

Vì nhị ca thành nên hẳn cũng cần tiền……”

Mộ Vãn Diêu ngây , nhíu mày hỏi: “Thành ?”

Ngôn Hiểu Chu nàng bằng ánh mắt sạch sẽ.

Nàng nhạy bén tâm tư của công chúa nên do dự gì.

Ngôn Tam Lang ngu ngốc : “Điện hạ gì? Nhị ca của thần thể thành ư? Đại ca thần ba đứa con , thần cũng sắp hai đứa…… Vất vả lắm nhị ca mới chúng thần thuyết phục thành , bây giờ là muộn lắm , thể kéo nữa!”

Loading...