Công Chúa Yêu Kiều - Chương 126

Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:32:14
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàn Thúc Hành đến nên hai đều tự nhiên.

bản thực chẳng cảm thấy gì.

Hắn Đại Ngụy nên cũng chẳng hiểu những cong vẹo trong lòng ở đây.

Lúc thành thật với Ngôn Thượng về tình hình xung quanh, về đường rằng quanh đây một dặm hề tung tích của kẻ địch nên hai thể yên tâm.

Hắn xong những cái mới cảm thấy khí chút cổ quái.

Lúc thấy ánh trăng, cổ áo Ngôn Thượng kéo kín , cong gối, cúi đầu gì.

Còn Mộ Vãn Diêu cũng quỳ gối bên cạnh , ngón tay đặt đầu gối của và cúi đầu gì.

Hàn Thúc Hành thấy hai đều chuyện thì cũng chỉ thể căng da đầu tiếp tục.

Hắn khô khốc : “Điện hạ, …… Nô tài tìm kiếm xung quanh, bên một cái giường, bằng đêm nay ngài ngủ ở đó, , nô tài sẽ canh bên ngoài.”

Hắn Ngôn Thượng chiều quen nên quên mất “Ta”, bây giờ đối mặt với chủ cũ là Đan Dương công chúa cao cao tại thượng thì nhịn trở nên hèn mọn, lấy lòng đối phương.

Nô tính trong xương cốt khiến chính căm hận đến tận xương tủy nhưng cũng chẳng cách nào.

Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu liếc một cái, lúc Hàn Thúc Hành mới thấy mặt điện hạ đỏ như máu, má trái sưng phồng.

nàng vẫn xinh , ánh mắt trong sáng lạnh nhạt xuống khiến cả theo bản năng thẳng tắp.

Mộ Vãn Diêu hỏi: “Vậy Ngôn Thượng thì ?”

Hàn Thúc Hành hiểu ý nàng nên cứ dựa theo ý hỏi: “Trên Nhị Lang còn vết thương băng bó nên , nô tài giúp ngài xử lý vết thương .

Nô tài mới lấy ít nước trong.”

Mộ Vãn Diêu còn gì để .

Nàng đỡ đầu gối lên, dựa theo đề nghị của Hàn Thúc Hành mà nhường chỗ cho hai bọn họ.

lúc váy nàng quét qua , ngón tay đầu gối Ngôn Thượng run lên, tay vươn cầm lấy tay nàng.

Mộ Vãn Diêu cúi đầu thấy nắm tay bỏ, một vài lọn tóc rơi mặt , tai thì đỏ rực.

Chỉ Ngôn Thượng thấp giọng : “Hàn Thúc Hành, ngươi đến gian bên cạnh ngủ , ngươi là duy nhất trong ba chúng võ, so với và điện hạ thì ngươi cần giữ thể lực hơn.

Chúng chắp vá một đêm là .”

Hàn Thúc Hành ngẩn ngơ nghĩ đây là điện hạ mà, giường nhất nhường cho nàng chứ.

Ngôn Thượng thêm: “Huống chi điện hạ thể băng bó cho …… cũng khá .”

Mộ Vãn Diêu gì, nàng căn bản còn giúp băng bó nhưng thế thì nàng cũng mặc kệ.

Mà quả nhiên Ngôn Thượng như guốc trong lòng Hàn Thúc Hành, dễ dàng thuyết phục tên giường ngủ, và để Mộ Vãn Diêu đây.

Sau khi Hàn Thúc Hành rời Mộ Vãn Diêu quỳ xuống, dùng nước trong tên mang về giúp băng bó xử lý vết thương .

Cũng may đây đều là chút vết thương bên ngoài, thuốc thợ săn để coi như đủ dùng.

Vết thương lưng đúng là mà thấy ghê, điều hẳn sẽ lúc nó lành .

Cái nàng lo lắng là đôi mắt của Ngôn Thượng, nếu bôi thuốc đúng hạn sợ sẽ chậm trễ việc hồi phục.

Nếu để hậu quả cả đời thì nàng hại một nữa ?

Ngôn Thượng nhẹ nhàng kéo tay nàng xuống, giọng chút tự nhiên hỏi: “Điện hạ nghĩ cái gì thế?”

Mộ Vãn Diêu hồn, cúi đầy bàn tay đang nắm tay một lát : “Ta đang nghĩ xem ngươi đang gì? Vì ngươi giữ bên cạnh, lúc buổi chiều…… ngươi luôn lôi kéo buông.”

Ngôn Thượng trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt trắng, lúc càng vì tiều tụy mà lộ mệt mỏi.

Bộ dạng rũ mặt chút đau thương, chút phẫn hận, hai biểu cảm mâu thuẫn đan xen con .

Mộ Vãn Diêu quan sát thấy ngẩng mặt khàn khàn : “Ta đương nhiên điện hạ ở bên , rời một bước…… Ta vốn tưởng Bùi Khuynh sẽ…… Sẽ bảo hộ ngài thật nhưng ngài sơn tặc bắt , …… vì thế thể tin kẻ khác.

Ta chỉ tin chính .”

Chàng nghĩ tới lúc thấy tiếng nàng đánh.

Khi đó cảm giác cả rơi xuống vực sâu, m.á.u thịt lạnh băng, sức lực cứ thế mất .

Nữ lang quý trọng và bảo vệ …… Vì đánh ngay mặt ?

Chàng thống hận chính !

Mộ Vãn Diêu chằm chằm trong chốc lát : “Cho nên đêm nay ngươi cũng ở bên cạnh rời ư?”

Ngôn Thượng đáp: “Phải…… Ngài chớ trách .”

Mộ Vãn Diêu im lặng thật lâu chuyện.

Nàng dựa vai Ngôn Thượng, cả trống rỗng, cảm giác mệt mỏi dâng lên.

Không là do chuyện hôm nay do chuyện ba năm nhưng nàng mệt.

Tình cảm của con khó thể rõ ràng, lúc tinh thần nàng xuống dốc thì nàng cần dựa vai mới thể nghỉ ngơi một chút.

Ngôn Thượng thấy tiếng nàng thì thể phán đoán cảm xúc của nàng.

Chàng thấp giọng chần chờ hỏi: “Ngài, vì khỏi thành…… Ngài và Bùi Khuynh cùng ? Hai khỏi thành gì? Vì lời mang thêm mấy hộ vệ?”

Mộ Vãn Diêu nghiêng mặt , đương nhiên mặt chẳng .

Khóe miệng nàng lộ nụ mỉa mai hỏi: “Ngươi cảm thấy một nam nhân mang theo nhiều hộ vệ dẫn một nữ nhân khỏi thành là ý gì?”

Ngôn Thượng ngẩn , đáp: “…… Ta .”

Mộ Vãn Diêu chút để ý đáp: “Muốn ngủ với chứ gì.”

Ngôn Thượng: “……”

Chàng dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, bả vai cũng cứng .

Ngôn Thượng ngừng thở, cả cứng đờ, hiển nhiên nghĩ tới những âm mưu sâu xa trong đầu cuối cùng hóa đơn giản như thế.

Biểu tình mặt trống rỗng, nhất thời cũng phản ứng .

Vừa mờ mịt, bi ai, chút…… Không vui.

Mộ Vãn Diêu cũng chọc .

Nàng chống tay lên trán : “Bùi Khuynh theo đuổi ba năm, nhưng từng cho sắc mặt .

Gần đây sẵn cơ hội ? Có , coi như trân bảo.

Ta cho rằng là lựa chọn đúng , vẫn luôn theo phía mà gọi điện hạ ngắn điện hạ dài.

Ngươi tổn thương lòng như thế còn thấy luyến tiếc ngươi nhưng vẫn hỏi han ân cần…… Ta cũng chút mệt mỏi.

Ngôn Thượng, mệt mỏi nên nghĩ tìm một yêu sẽ hơn một yêu .

Ta nhận thấy kỳ thực Bùi Khuynh cũng nên đón nhận .

Hắn hôn thì hôn, cùng xuân phong nhất độ thì cũng tùy.

Chỉ là thể sinh con, chấp nhận …… Không thể đón nhận cũng , sẽ nạp cho mấy phòng tiểu .

Nam và nữ, vợ chồng cứ thế mơ màng qua cả đời là .”

Nàng trầm mặc thật lâu.

Ngôn Thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, mãi lâu mới thấp giọng : “Thực xin .”

Mộ Vãn Diêu đạm mạc : “Không cần mãi lời xin , ngươi là như , luôn thích tự đổ cho .

Chính vì ngươi luôn nhún nhường mới khiến nghĩ nam nhân đều nên bộ dạng thế .

phát hiện…… Không tất cả đều giống ngươi.

Nếu ngươi thể lời đẽ giống Bùi Khuynh thì sớm ngươi lừa .

Trên đời nhiều giống Mộ Vãn Diêu nhưng mới chỉ thấy một như ngươi.”

Nàng nghĩ tới Bùi Khuynh, nghĩ tới những chuyện xảy ban ngày.

Lúc sơn tặc xuất hiện, ban đầu Bùi Khuynh bảo hộ nàng nhưng đó sợ hãi chạy trốn…… Khi đó nàng chỉ , tâm tình cũng quá d.a.o động, chỉ cảm thấy thực buồn .

Người nàng chọn lựa kỹ càng cũng chỉ thế mà thôi.

Cũng lẽ Bùi Khuynh thích Mộ Vãn Diêu mà là Đan Dương công chúa.

Mộ Vãn Diêu thấp giọng : “Ta chắp vá.”

Giống như Dương Tự , nàng là một cô công chúa, vì chắp vá.

Ngôn Thượng nghiêng mặt về phía nàng, nghiêm túc : “Nói bậy.

Điện hạ đừng tự coi nhẹ , cũng mới chỉ gặp một ‘Mộ Vãn Diêu’ mà thôi.

Đối mặt với sơn phỉ ngài sẽ cứng rắn mạnh mẽ, hề yếu thế, dù bắt vẫn phản kháng…… Vĩnh viễn cúi đầu vận mệnh.

Ta chỉ quen một ‘Mộ Vãn Diêu’ như thế.”

Mộ Vãn Diêu nhịn nhếch môi, càng dịch sát hơn.

Được khác khen luôn khiến vui vẻ, đặc biệt khi đó là kẻ yêu hận, nhân phẩm thanh cao như thánh nhân.

Nàng chán ghét bộ dạng dính bụi trần của nhưng chính nàng khát vọng an mang tới.

Quá mâu thuẫn.

Mộ Vãn Diêu ngửa đầu cái cằm trơn bóng của một lát đó lập tức đổi đề tài hỏi: “Rốt cuộc ngươi bỏ hôn sự với vị hôn thê thật hả?”

Ngôn Thượng ngơ ngẩn, nghĩ nàng đột nhiên đến cái .

Thật lâu mới thấp giọng hỏi: “Ngài để ý tới cái thật ?”

Mộ Vãn Diêu định giải thích là bản chỉ đang tìm một đề tài thôi, kỳ thật nàng thảo luận cái đánh một cái nữa…… nhưng lúc mỏi mệt : “Ta sẽ từ hôn.

Chỉ là cần một ít thời gian, cũng thể tổn hại thanh danh của nữ lang nhà .

thì quá nhiều việc , nữ nhi nhà khác cột mai danh ẩn tích.”

Ngôn Thượng nhẹ ôm lấy vai nàng, cúi đầu chua xót : “Nếu ngài thật sự để ý như thế thì sẽ thành .

Chờ ngài, chờ ngài gả chồng hai ba năm…… Chờ ngài buông tha sẽ nghĩ tới hôn sự cũng .

Tóm , thành thì lúc nào mà chả ?”

Mộ Vãn Diêu ngây , lẩm bẩm: “…… Ngươi nguyện ý vì kéo dài mấy năm ư? Người nhà ngươi đây? Ngươi cần thanh danh ?”

Ngôn Thượng đáp: “Không như thì ? Ngài chịu nổi thì cũng chẳng thể mặc kệ ngài.”

Mộ Vãn Diêu nắm chặt cánh tay , lòng mềm mại, trong phút chốc nàng cảm giác Ngôn Thượng đối với thật .

Chàng hứa hẹn gì, nhưng vì để ý tới tâm tình của nàng nên vẫn tới nước .

Nếu nàng hiểu chuyện thì nên thương tiếc …… Mộ Vãn Diêu ngửa đầu, thiếu chút nữa buột miệng thốt chuyện của và Bùi Khuynh, rằng nàng từng thích tên .

Nàng với chuyện xảy lúc ban ngày…… để cần lo lắng, nàng sẽ gả cho Bùi Khuynh.

ngẩng đầu Mộ Vãn Diêu thấy Ngôn Thượng rũ mặt, bộ dáng tiều tụy vô cùng của khiến nàng ngẩn .

Chàng đang cố chống đỡ để chuyện phiếm, để an ủi nàng nhưng kỳ thật những việc xảy cả ngày khiến mệt mỏi……

Có lẽ những việc cũng .

Mộ Vãn Diêu dựa cánh tay Ngôn Thượng đó chậm rãi nhắm mắt .

Tuy hiện tại truy binh, tình hình cũng an nhưng trong lòng nàng hề trống rỗng, hề run rẩy, cũng chẳng còn hoang văng.

Cơn lốc ngừng, ánh nến sắp tắt nay bùng cháy, cảng tránh gió của nàng về.

Tuy vẫn trở về nhưng lẽ bao giờ rời .

Nàng cứ thế mơ mộng .

Vào buổi sáng tiếng chim kêu thưa thớt vang lên.

Mộ Vãn Diêu tỉnh và phát hiện đang cuộn tròn ngủ mặt đất trải rơm rạ.

Lúc nàng xoa cánh tay tê dại bò dậy thì thấy một cái áo choàng của nam dính chút máu.

Nàng ngây một lát đó vội vàng nhảy dựng lên.

Nàng rên một tiếng, tay túm lấy tấm áo choàng đó quanh ngôi nhà gỗ một vòng.

Nàng thấy Ngôn Thượng, cũng tìm Hàn Thúc Hành.

Thế là Mộ Vãn Diêu trực tiếp chạy khỏi nhà, sợ hãi bò lên trong tâm trí nàng, m.á.u cả như đọng .

Nàng khủng hoảng nghĩ đều ? Có nàng bỏ ? Ngôn Thượng thể bỏ nàng ? Chàng như thế, chẳng lẽ đến Ngôn Thượng nàng cũng lầm ư?

Nếu đến cũng mà nàng nghĩ thì đời nàng cũng quá bi thảm .

Mộ Vãn Diêu xoay quanh ngôi nhà gỗ mà tìm kiếm nhưng rên một tiếng.

Nàng bản loay hoay bao lâu nhưng vẫn quật cường trở căn nhà gỗ trống .

Nàng tiếng nước róc rách nên theo đó mà tới bờ suối.

Sau đó nàng ngẩn ngơ.

Mộ Vãn Diêu thấy bên dòng suối nhỏ giày tất của nam nhân để bờ, vị lang quân đang xắn tay áo, xắn ống quần khom lưng trong nước suối lạnh.

Đây chính là nàng tìm mãi thấy, thậm chí còn cho rằng cùng Hàn Thúc Hành rời khỏi đây.

Dải lụa trắng buộc mắt lúc ướt, vì khom trong suối hành động tiện nên tay áo cũng ướt một mảnh.

Ngôn Thượng đang sờ soạng cái gì đó thì thấy tiếng nữ lang mang theo giận dữ và sợ hãi gọi từ bờ: “Ngôn Thượng!”

Chàng nghiêng mặt mỉm hỏi: “Điện hạ dậy ư?”

Mộ Vãn Diêu tức hộc m.á.u mà về phía .

Nghe thấy tiếng bước chân vội bảo nàng ngừng : “Điện hạ đừng tới đây, đừng ướt quần áo.

Nước trong núi lạnh lẽo, ngài đừng chạm mới .”

Mộ Vãn Diêu tức giận quá thể nhưng ngăn ở bờ, trong n.g.ự.c nàng ôm áo của Ngôn Thượng, mắt thì đỏ bừng mắng: “Nước lạnh mà ngươi còn đó gì?”

Ngôn Thượng bất đắc dĩ : “Hàn Thúc Hành giúp điều tra tin tức, còn thử xem bắt con cá nào .

Không thể để điện hạ đói , đương nhiên nếu bắt thì…… trong nhà gỗ cũng lương khô.”

Mộ Vãn Diêu nhíu mày hỏi: “Có lương khô ngươi còn bận rộn gì? Một mù như ngươi còn sờ soạng tự chỗ thì cũng chịu ngươi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-126.html.]

Nàng cúi đầu thấy lên, mu bàn tay vết thương còn chảy m.á.u thế là lòng nàng nhói lên, đau như kim châm.

Nàng là cực kỳ quật cường nhưng thấy thế khiến nàng càng thêm thích .

Trong mắt nàng là nước mênh mông, miệng nức nở: “Ngươi…… Có ngươi cảm thấy ăn nổi đống lương khô đó ? Cảm thấy cẩm y ngọc thực quen nên dễ nuôi đúng ? Ngôn Thượng, ngươi đừng mà xem thường nhé!”

Nàng rống lên với mặt, trong giọng là nghẹn ngào.

cố che giấu nhưng từ khi mắt thương tai Ngôn Thượng trở nên thính hơn bình thường nên vẫn thấy rõ.

Chàng chần chờ, chút hoảng hỏi: “Ngài ? Ta sai cái gì ?”

Chàng chần chừ đó về phía bờ, nhưng mới lên đau đến nhíu mày.

Chàng cảm thấy chân nước cái gì đó đập ……

Mộ Vãn Diêu thấy rõ ràng đó là cái gì thế là nàng lập tức duỗi tay thét chói tai: “Cá! Cá! Cá! Bên chân ngươi thật là nhiều cá……”

Hai khắc , trong nhà gỗ ánh lửa nổi lên.

Ngôn Thượng bên đống lửa, choàng áo khoác, tay thì đưa cá nướng xong cho Mộ Vãn Diêu.

Cá nóng hầm hập tỏa nước dù bề ngoài con cá trông cũng ngon lành gì cho cam.

Cũng thôi hai họ nấu nướng chẳng gì, một kẻ thấy, một kẻ bếp bao giờ nên chẳng thể kỳ vọng quá cao.

lúc Ngôn Thượng đưa cá nướng qua Mộ Vãn Diêu vẫn nhịn vui mừng vì nàng quá đói.

cúi đầu cắn một miếng nàng á một tiếng.

Ngôn Thượng cúi đầu quan tâm hỏi nàng: “Làm ? Có nóng quá ?”

Mộ Vãn Diêu che má, dám với là vì mặt sưng nên nàng ăn cái gì cũng đau.

Nàng sợ sẽ tự trách, đồng thời nàng cũng cảm thấy thật may mắn vì lúc thấy gì, sẽ thấy bộ dáng mặt sưng khó coi của nàng.

Bọn họ một góc nướng cá, nàng cứ thế ngẩng đầu Ngôn Thượng đó mỉm : “Hơi nóng nhưng ăn khá ngon, ngươi cũng nếm thử một miếng .”

Nàng vui sướng kề con cá xiên nhánh cây đến bên miệng Ngôn Thượng, hạnh phúc khi chia sẻ với .

Ngôn Thượng cúi đầu đó há mồm cắn một miếng.

Mộ Vãn Diêu chằm chằm phản ứng của thấy nhíu mày đó mới thả lỏng “Ăn ngon”.

Thế là Mộ Vãn Diêu lập tức vui vẻ đầu kiếm một cành cây khác để chia con cá hai vất vả bắt cho .

lúc nàng nhặt xong và đầu , đang đưa cho Ngôn Thượng để hỗ trợ thì thấy che che giấu giấu nâng tay áo lên phun cái gì đó khỏi miệng.

Mộ Vãn Diêu ngẩn gọi: “Ngôn Thượng.”

Ngôn Thượng ngẩng đầu.

Mộ Vãn Diêu trầm mặt hỏi: “Ngươi ? Có chỗ nào khỏe ư?”

Ngôn Thượng ngây đó lắc đầu : “Không .”

Mộ Vãn Diêu lập tức cáu tiết nhét con cá tay .

Nàng để ý tới nữa, vì thế nàng dậy, dịch qua một bên.

Lần Ngôn Thượng phản ứng nhanh, lập tức duỗi tay túm lấy tay nàng, ngẩng mặt mờ mịt hỏi: “Ta chọc ngài vui ?”

Mộ Vãn Diêu lạnh giọng tố cáo: “Hiện giờ chúng sống nương tựa lẫn , cái gì ngươi cũng cho mà luôn chịu đựng một ngươi bảo thế nào? Ta ngươi săn sóc , nhưng nếu ngươi bệnh ngã xuống thì chẳng lẽ đau lòng ư? Ngươi luôn che chở, bảo bọc như chẳng lẽ chịu để hiểu chuyện ư? Tính tình của xa như thế đều do ngươi chiều mà ! Ta gả chồng đều do ngươi sai! Ngươi biến thành như đó đầu bây giờ?”

Ngôn Thượng mê mang nửa ngày cũng nàng chuyện nghiêm trọng như thế.

cực kỳ thông minh, trong lúc nàng lải nhải oán hận nhanh chóng đoán nàng tức giận như thế.

Ngôn Thượng nhịn một tiếng, trong lòng cảm thấy chút ấm áp.

Chàng kéo công chúa xuống đó thấp giọng thẹn thùng : “Nói cái gì ? Ta , cũng chỗ nào khó chịu cả.”

Mộ Vãn Diêu thấy còn thừa nhận thì trừng mắt thật lớn : “Ta thấy ngươi nôn mà! Ngươi khó chịu tới mức buồn nôn mà còn !”

Nàng đau lòng đến mức giậm chân: “Kỳ thật sớm phát hiện, lúc gặp ngươi thấy sức khỏe của ngươi thật sự …… Ngươi gầy thành như , eo cũng gầy như ……”

Ngôn Thượng đỏ mặt, thấp giọng : “Sao đến eo của ?”

Mộ Vãn Diêu kỳ quái nghĩ tới eo của lúc nào, nhưng lúc lập tức ôn nhu giải thích: “Không thoải mái, cũng nôn…… Chẳng qua hóc xương, chẳng lẽ ngài còn cho phun xương cá ?”

Mộ Vãn Diêu ngây , đó mặt đỏ lựng lên.

Nàng cảm thấy mất mặt vô cùng, giống như tự đa tình nên hổ nửa ngày nên lời.

Ngôn Thượng cũng bao giờ ý chọc nàng như , chỉ cô đơn mà thở dài : “Nếu mắt thể thấy …… thì thể giúp điện hạ lựa xương cá.

hiện giờ chỉ thể phiền toái điện hạ tự chăm sóc bản .”

Mộ Vãn Diêu cho là đúng : “Dông dài! Sao thể hóc xương cá chứ! Trước giờ từng hóc xương cá…… A.”

Ngôn Thượng lập tức hỏi: “Ngài hóc xương ư? Để xem!”

Mộ Vãn Diêu che miệng mơ hồ mắng: “Không thể, thể! Ngươi thấy gì , cho .”

Ngôn Thượng hối hận nghĩ nên nướng cá gì, Mộ Vãn Diêu quả thực năng lực chăm sóc bản , một bữa sáng cũng thực gian nan.

Không đợi hai ăn xong con cá Hàn Thúc Hành trở .

Hắn chẳng hiểu hai đang hổ cái gì mà chỉ thẳng tình huống của huyện Nhương lúc : “Sau khi địa long thức tỉnh, nhiều nhà trong thành sụp, bá tánh vùi lấp bên .

Nơi đám sơn phỉ ở chắc cũng sụp một nửa, hiện tại quan binh và sơn phỉ đều nhốt trong núi nhưng tâm tư của bọn họ hiển nhiên đặt ở việc đánh nữa.

Sáng nay Bùi lang quân dẫn binh mã núi giải cứu và tìm công chúa……”

Hàn Thúc Hành về phía Mộ Vãn Diêu chỉ thấy nàng cạnh Ngôn Thượng, cực kỳ lãnh đạm.

Hắn thấy thế thì tiếp: “Sau khi công chúa sơn phỉ bắt, phủ quân cũng bởi vì cứu điện hạ mà sơn phỉ bắt nốt thế là Thứ Sử Nam Dương và Tiết Độ Sứ đều cực kỳ sốt ruột.

Bọn họ tuyên bố nhất định cứu điện hạ khỏi tay đám giặc cướp .

Bọn họ bắt một đám sơn phỉ nhưng những kẻ đó cũng mơ màng hồ đồ, rõ điện hạ ở trong tay quân .

Đó là vì 80 đạo sơn phỉ bọn họ cũng ai cũng ai.

Tóm quan phủ dàn xếp cho bá tánh phái lên núi tìm kiếm điện hạ và phủ quân.

Bùi lang quân là tích cực nhất, còn xin Trường An giúp đỡ nhưng hai vị đại nhân của Nam Dương chờ thêm hai ngày nữa xem.

Bọn họ sống thấy , c.h.ế.t thấy thi thể.”

Mộ Vãn Diêu thì nghĩ ngợi gì đó, Ngôn Thượng cũng rũ mặt trầm tư.

Hàn Thúc Hành hai , bọn họ đang nghĩ cái gì.

Hắn kiến nghị: “Nhị Lang, huyện Nhương hiện tại rối loạn nên cần ngài trở về chỉnh đốn.

Chúng thể nhân dịp địa long thức tỉnh mà nhổ sạch đám nội tặc trong phủ, còn thể khiến bá tánh càng tin cậy ngài!”

Hắn lạc quan : “Điện hạ cũng thế.

Ta thấy Bùi lang quân gấp đến sắp , hộ vệ Phương cũng cực kỳ sốt ruột.

Bọn họ đều chờ điện hạ trở về, khi ngài về là thể bắt hết đám phản bội, thu dọn xong xuôi một phen.”

Thế nhưng Mộ Vãn Diêu : “Ta về.”

Ngôn Thượng cũng đồng thời mở miệng : “Điện hạ nên trở về.”

Hàn Thúc Hành mờ mịt, thấy Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu liếc đó hỏi: “Điện hạ…… Cũng cảm thấy trở về an ?”

Mộ Vãn Diêu đạm mạc đáp: “Đương nhiên an .

Ta đồ ngốc, Nam Dương đều là những kẻ rắp tâm hại , nếu giờ mà về cũng chẳng túm nhược điểm của bọn họ chẳng sẽ lãng phí cơ hội ư? Vậy chuyến đến ý nghĩa gì? Là vì giúp Ngôn Nhị Lang diệt phỉ ? Diệt phỉ là chuyện của Ngôn Nhị Lang chứ của .

Nam Dương các ngươi nhiều sơn phỉ chẳng liên quan gì tới hết.

Hiện tại sống thấy , c.h.ế.t thấy xác mới thể khiến đám Khương thị của Nam Dương sốt ruột.

Bọn họ mà hạ tâm tàn nhẫn thì sẽ phái đuổi g.i.ế.c , giải quyết tại chỗ …… Dù thì sơn phỉ mà, quả là lý do để lợi dụng.

Bọn họ nhảy thì tìm cớ chèn ép tam ca.

Bọn họ chủ động nhảy …… lúc thể căng tam ca g.i.ế.c .

Đương nhiên Trường An an bình.”

Nàng rũ mắt, bắt đầu nghĩ thế nào để lợi dụng việc .

Ngôn Thượng cũng phản bác.

Tuy và công chúa nghĩ cùng một hướng nhưng cũng quan tâm thế cục Trường An và Tần Vương.

Chàng chẳng qua cũng nghĩ giống Mộ Vãn Diêu rằng Nam Dương lúc an , Khương thị sẽ lợi dụng việc mà g.i.ế.c Mộ Vãn Diêu diệt khẩu.

Còn Bùi Khuynh…… Ngôn Thượng cũng tin Bùi Khuynh, đem an nguy của nàng giao cho tên .

Chàng thuyết phục Mộ Vãn Diêu từ bỏ hôn sự , nhưng sợ nàng còn nghĩ thông suốt, sợ là hai sẽ cãi vã…… Cho nên nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ : “Điện hạ thể rời Nam Dương , đó để hộ vệ Phương ở tra manh mối, xem kẻ nào gây bất lợi cho ngài.

Thế lực của Khương thị ở Nam Dương lớn mạnh, thể mượn việc đẩy ngã Khương thị thì ít nhất chúng cũng đổi đầu bọn họ, đổi thành lợi cho chúng .”

Mộ Vãn Diêu gật đầu, thế là hai lập tức cúi đầu thương lượng thế nào sắp xếp.

Hàn Thúc Hành hiểu nên chỉ ngậm miệng an tĩnh.

Thấy hai thương lượng nửa canh giờ mới định cách thức thế là lập tức phấn chấn vì lúc chia việc.

Ngôn Thượng xổm mặt đất dùng nhánh cây vẽ một bản đồ cho về địa hình, để lặng lẽ hộ tống Mộ Vãn Diêu rời khỏi Nam Dương.

Chàng phía hẳn là truy binh, nhất định cẩn thận việc.

Mộ Vãn Diêu xổm bên cạnh lắng , thấy sẽ để Hàn Thúc Hành hộ tống nàng thì cũng phản đối.

Nếu Ngôn Thượng dạy dỗ thì dù xuất Ô Man nàng cũng sẽ nể mặt mà tin kẻ .

Ngôn Thượng xong những cái thì chần chờ thật lâu, rõ ràng chuyện nhưng mãi thốt nên lời.

Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu hỏi: “Làm ?”

Ngôn Thượng nhấp môi, thấp giọng : “Ngoài Hàn Thúc Hành hộ tống điện hạ rời khỏi Nam Dương thì cũng cùng điện hạ rời .”

Mộ Vãn Diêu ngây , đó nhíu mày : “Không .”

Thế cục Nam Dương lúc cần trở về chủ trì, đám đuổi g.i.ế.c nàng cũng cần ở phía xử lý.

Mộ Vãn Diêu chỉ tin tưởng Ngôn Thượng, nếu phía thì nàng vẫn sợ thế cục sẽ trong tầm kiểm soát của bản .

Ngôn Thượng thấp giọng : “Ta…… Ta yên tâm để ngài một .

Ta quen thuộc địa hình Nam Dương, quen thuộc hành động của đám quan viên nên dù ở huyện Nhương thì vẫn còn Vân Thư ở đó.

Đám hầu cận của sẽ cùng liên hệ…… Ta đưa điện hạ bình an khỏi Nam Dương.

Nơi an như , Hàn Thúc Hành chỉ là một vũ phu, sợ ứng phó với bẫy của đám quan phủ.

Chuyện của huyện Nhương…… Cũng cần đích mặt.

Bùi lang quân cũng ở huyện Nhương đó thôi? Chức quan của còn cao hơn .

Nếu điện hạ cảm thấy thể tin…… thì vì để xử lý việc phía mà nhất định ? Ta .”

Mộ Vãn Diêu tận tình khuyên bảo: “ quan phụ mẫu của Nam Dương, thể đấu hai đại nhân vật ? Hắn giống ngươi…… Ngôn Thượng, ngươi đừng tùy hứng như thế, thể lấy đại cục trọng ?”

Ngôn Thượng cúi đầu, một lúc lâu mới : “Ta vẫn luôn lấy đại cục trọng, hề tùy hứng…… kết quả cũng chẳng gì, chỉ thể trơ mắt ngài , …… đối đãi như thế.

Ta thể yên tâm nên tùy hứng một .”

Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn : “Chỉ tát một cái thôi mà…… Ngươi đừng như thể bọn họ cưỡng bức bằng.”

Chàng banh mặt, thần sắc cực kỳ khó chịu.

Hàn Thúc Hành ở bên cạnh ho khan một tiếng.

Mộ Vãn Diêu: “……”

Nàng đành mềm giọng : “ ngươi thấy gì thì theo ích chi?”

Ngôn Thượng hỏi : “Ai bắt cá cho ngài, ai nướng cá cho ngài?”

Mộ Vãn Diêu xoay mặt già mồm đáp: “Không !”

Mặt nàng vẫn biểu tình gì, nhưng ngón tay túm chặt lấy ống tay áo , trong lòng nhịn chút vui vẻ.

Nàng nhịn thể hiện ngoài, chỉ che nửa bên mặt sưng vù của , cảm thấy cũng quá đau.

Ba bàn việc trốn sự tróc nã của quan phủ.

Ngôn Thượng : “Giả .”

Mộ Vãn Diêu liếc trắng mắt hỏi: “Cái gì ? Ngươi lớn hơn hả? Ngươi gọi ‘Diêu Diêu tỷ tỷ’ mới , giả tỷ đó.”

Ngôn Thượng sửng sốt, mặt đỏ ửng, mất tự nhiên hỏi: “…… Ngày thường ngài vẫn luôn gọi là ‘Ngôn nhị ca ca’ ?”

Mộ Vãn Diêu mở to hai mắt chối bay chối biến: “Làm gì ? Hàn Thúc Hành, ngươi thấy gọi như thế bao giờ ?”

Hàn Thúc Hành đương nhiên thấy bao giờ.

Kỳ thực chỉ gặp mới tiếp xúc nhiều hơn với Mộ Vãn Diêu, mà lúc nàng chỉ luôn gọi “Ngôn nhị” hoặc “Ngôn Thượng”, gọi ca ca gì .

Ngôn Nhị Lang quá hoang tưởng .

Ngôn Thượng gì còn Mộ Vãn Diêu thì đắc ý dào dạt.

Tuy thấy nhưng nàng vẫn ném cho một ánh mắt cực kỳ vênh váo.

Lúc Hàn Thúc Hành lập tức hỏi: “ mặc kệ là tỷ thì thể ở cùng phòng ?”

Mộ Vãn Diêu kinh ngạc, Ngôn Thượng cũng lắp bắp hỏi: “Vì, vì ở chung một phòng?”

Hàn Thúc Hành kỳ quái hỏi: “Không Nhị Lang hộ tống điện hạ rời khỏi Nam Dương ? Đã hộ tống còn ngủ hai phòng thì hộ tống kiểu gì? Nếu ở khác phòng mà ban đêm điện hạ bắt thì trở tay kịp ư? Huynh và tỷ ở cùng một gian phòng theo phong tục Đại Ngụy kỳ quái ?”

Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu đều trầm mặc.

Mãi lâu Ngôn Thượng mới nhẹ giọng : “…… Vậy phu thê .”

Mộ Vãn Diêu “ừ” một tiếng nhỏ như muỗi.

Hàn Thúc Hành hiểu mà hỏi : “Ý là trượng phu và thê tử hả?”

Mộ Vãn Diêu:…… Cái tên thừa thãi quá!

Loading...