Công Chúa Yêu Kiều - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:49:36
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sơn trang nghỉ hè loạn thành một đám.
Đan Dương công chúa chúng đại thần vây quanh khỏi tẩm cung của hoàng đế, tiếp theo nàng bắt đầu chỉ huy việc phòng thủ để nghênh chiến.
Mộ Vãn Diêu : “Binh lực của Tần Vương nhất định sẽ tổng tấn công đám thủ vệ tầm thường của chúng nhưng chúng cũng hẳn thể thắng.
Chỉ cần bắt sống để kéo dài thời gian là .
Nơi gặp nạn thì Trường An nhất định sẽ phái tới trợ giúp, Tần Vương mưu phản chính là tặc tử và đương nhiên sẽ chiếm đạo nghĩa, các ngươi hoảng cái gì?”
Có đại thần sầu khổ : “Binh Bộ đều do Tần Vương quản nhiều năm ư? Trường An thật sự sẽ viện binh tới trợ giúp chúng ?”
Mộ Vãn Diêu đáp chắc nịch: “Đương nhiên.”
Đương nhiên sẽ .
Phụ hoàng của nàng tọa trấn ở Trường An thì sơn trang chính là chiến trường của nàng và Ngôn Thượng.
Đã Ngôn Thượng ở đây thì hoàng đế sẽ chỉ quan tâm đến kết quả, cũng sẽ dễ dàng phái binh khỏi Trường An.
Mộ Vãn Diêu lớn tiếng hỏi: “Ngươi thu vẻ mặt ngay, thể đánh tang như thế?”
Đại thần: “Tần Vương quản binh mấy năm nay còn chúng thần đều là quan văn.
.
.
.
.
.”
Mộ Vãn Diêu: “Sợ cái gì? Bản cung đang cùng ngươi chiến đấu ư?! Hiện tại cùng ngoài, cùng an ủi tướng sĩ để bọn họ cầm lấy vũ khí mà chiến đấu.
Mau truyền lời của —— kẻ nào dám lùi về sẽ coi là đào binh mà xử tử!”
Nói tới đây nàng còn gì để nữa, chúng đại thần cũng nâng lên tinh thần hô vang: “Vâng!”
Binh mã của Tần Vương xông sơn trang, lúc đầu bọn họ thoải mái như chỗ .
Trên đầu tiếng sấm đì đùng giống như đang cổ vũ cho trận chiến bên .
Tần Vương tràn đầy chí khí xông lên, nghĩ chỉ cần xông sơn trang g.i.ế.c hoàng đế thừa dịp đại loạn mà đăng cơ, bình định thiên hạ thì ai chắn nữa?
đó chỉ là lúc đầu.
Binh mã của xông sơn trang nhưng mãi tìm hoàng đế thì bắt đầu bất an.
Cùng lúc do sự cổ vũ của Mộ Vãn Diêu nên lòng quân định, đám hộ vệ của sơn trang cũng dần lên phản kích khiến thế chẻ tre của Tần Vương còn nữa.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ: tiểu nha đầu Mộ Vãn Diêu đúng là khó ưa! Luôn mang phiền toái tới cho !
Hắn ăn tươi nuốt sống nha đầu luôn theo m.ô.n.g hoàng đế !
Tần Vương hạ lệnh: “Bắt sống công chúa cho !”
Mộ Vãn Diêu ở bên cũng đang quan sát chiến cuộc và dặn dò hộ vệ bên : “Đánh kẻ địch bắt vua .
Tam ca nhất định sẽ g.i.ế.c đầu tiên, thế nên Phương Đồng, các ngươi gắng sức .”
Phương Đồng và đám hộ vệ đang vây quanh bảo vệ nàng ở giữa.
Nghe thấy nàng lời lập tức cao giọng trả lời: “Điện hạ yên tâm! Lúc thì tính là gì chứ? Chúng thần nhất định bảo vệ ngài chu !”
Mộ Vãn Diêu hài lòng.
Nàng hiểu chiến sự nhưng nàng cũng cần học gì.
Nàng chỉ cần ở trong định lòng quân, chỉ cần đám hộ vệ ở sơn trang thấy nàng còn ở đó thì bọn họ sẽ an tâm chiến đấu.
Mộ Vãn Diêu chằm chằm mấy văn thần đang đưa mệnh lệnh , còn bọn họ cũng ngừng nàng.
Dù nàng lời nào, dù bọn họ vẫn bất an nhưng đều cố gắng duy trì.
Tình hình chiến đấu càng lúc càng căng thẳng.
Bởi vì dù thì hoàng đế cũng ở đây.
Mộ Vãn Diêu lo lắng bảo vệ bí mật .
Nàng đang đợi thời cơ để truyền tin tức nhiễu loạn quân tâm của đối phương!
Nàng lệnh: “Nói cho là cứu viện của chúng đang tới, mong các tướng sĩ cố cầm cự thêm một lát.”
Đến buổi chiều quân của Tần Vương dẹp một nửa sơn trang, còn một nửa khác như bàn thạch.
Có công chúa tọa trấn nên trong sơn trang cũng loạn.
Tần Vương tìm thấy hoàng đế thì nôn nóng sợ hỏng việc lớn.
Lúc binh lính thăm dò thở hồng hộc chạy tới báo: “Điện hạ, một đội binh mã đang chạy tới chỗ ! Có mang theo cờ hộ giá! Thần thấy bọn họ từ vọng lâu, đối phương cũng cả vạn !”
Một vạn !
Người của Tần Vương lập tức ồ lên nhưng bản híp mắt trấn định : “Đó là viện binh của chúng , cần hoảng.”
Cùng lúc đó Mộ Vãn Diêu bên cũng nhận tin tức y hệt.
Nàng nhướng mày, mỉm : “Nhất định là phu quân của cần vương mà tới! Chúng mau chuẩn nghênh đón!”
Ngôn Tố Thần tới !
Không Ngôn Tố Thần đang ở Thái Nguyên ư? Chàng tới đây nhanh như thế.
.
.
.
.
.
Đám đại thần khuôn mặt mang ý của công chúa thì lập tức hiểu rõ cuộc chiến hẳn tính .
Triều đình sớm chuẩn , vì thế càng thêm yên tâm.
Mặc dù Ngôn Tố Thần cũng là quan văn như bọn họ.
.
.
.
.
.
thể bình định chiến hỏa ở Thái Nguyên thì đương nhiên cũng thể bình loạn ở nơi !
Mộ Vãn Diêu cao giọng : “Ta nghỉ ngơi một buổi trưa, cũng đưa nửa sơn trang cho Tam ca.
Hiện tại hãy chuẩn sẵn sàng cùng phản công, viện binh của chúng tới!”
Đám đại thần đang phản bác rằng bên họ ít như thế thì tiếp ứng nhưng Mộ Vãn Diêu lập tức báo cho họ một tin nữa: “Phái một tiểu binh giọng vang nhất lầu cao của sơn trang thông báo tin tức cho , giọng càng to càng .
Ta bên Tần Vương đều —— phụ hoàng của trong sơn trang .”
Mọi lập tức khiếp sợ!
Kế nàng lầu cao lập tức thấy phía Tần Vương bên loạn.
Tần Vương cho áp chế nhưng viện binh tới khiến trận địa của đối phương lập tức phá.
Hai bên đánh đến nảy lửa, Mộ Vãn Diêu phóng tầm mắt ngoài sơn trang đó nhắm thẳng mục tiêu lệnh: “Bắt sống Tần Vương!”
Tần Vương bên cũng khàn giọng quát: “Bắt sống Đan Dương công chúa cho !”
Kỵ binh cực nhanh nên đương nhiên bình nguyên chính là địa bàn của bọn họ.
Chỉ qua một canh giờ Ngôn Thượng dẫn theo vạn quân tiến đến ngoài sơn trang.
Chàng ở ngoài đánh , Mộ Vãn Diêu từ trong đánh , hai bên phối hợp áp sát Tần Vương.
Chúng đại thần đều phấn chấn hô: “Là Ngôn Tố Thần! Là Ngôn Lang Trung! Ngôn lang quân thật sự trở ! Chúng bình an !”
Thêm một canh giờ nữa trôi qua, binh mã của Tần Vương phá một chỗ, viện binh từ đó đánh khiến quân địch tan tác.
Ngôn Thượng xoay xuống ngựa, bước qua mặt đất chất đầy t.h.i t.h.ể cùng cỏ cây nhuốm m.á.u để bên trong.
Mộ Vãn Diêu lầu cao thấy thì ngẩn đó xoay chạy xuống .
Tà váy của nàng theo gió bay lên, vải trắng thấp thoáng.
Ngôn Thượng mặc một áo xanh, mới bước tới chỗ cầu thang một nữ lang từ lao xuống nhào lòng .
Ngôn Thượng cả kinh, vội vàng ôm lấy cả nàng.
Hai đối phương đồng thời mở miệng hỏi: “Nàng/ thương ?”
Hai đồng thời ngẩn , cùng đáp: “Ta .”
Họ sửng sốt, đó cùng bật .
Mộ Vãn Diêu rạng rỡ còn Ngôn Thượng thì nhẹ nhõm.
Chàng nắm tay vợ , trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Chàng sợ đuổi đến muộn khiến nàng thương.
Bây giờ thấy nàng bình an mới tâm tình chuyện với nàng: “Tư binh của Lý gia từ Kiếm Nam cũng sắp tới nơi .
Tần Vương lúc hẳn là chạy trời khỏi nắng.”
Mộ Vãn Diêu gật đầu : “Chúng cùng ở trong bắt là !”
Tần Vương bên nôn nóng cực kỳ, hoàng đế ở sơn trang mà vợ chồng Ngôn Thượng hội họp.
.
.
.
.
.
Chuyện càng ngày càng giống như một cái bẫy mà đang rơi .
Đến lúc rõ đây là hoàng đế đùa giỡn , ngay từ đầu ông phản.
.
.
.
.
.
Hoặc đúng hơn là hy vọng sẽ phản.
Hắn phản thì hoàng đế mới cớ để thu thập Khương thị.
Tần Vương chỉ thấy chua sót, buồn bã phóng mắt xa nghĩ là đích hoàng tử nhưng chính phụ hoàng của bức đến nước .
.
.
.
.
Ông còn là phụ của ?
Ông giống như lưỡi đao lột da xẻo thịt từng chút một, cuối cùng là chặt đầu.
Lúc binh lính thăm dò tới báo: “Điện hạ! Lại mấy vạn đại binh đang tiến về thành, bọn họ chia hai cánh quân, một chạy tới đây còn một chạy về Trường An.
.
.
.
.”
Tần Vương chỉ thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, đó trấn định và hỏi kỹ tình huống.
Lúc trong mắt vui vẻ hô lên: “Là của chúng ! Mau tiếp ứng bọn họ!”
Là của bọn !
Là của Thái Tử!
Thái Tử lừa gạt , Thái Tử thật sự cùng hợp tác !
—
Dương Tự mang theo ba vạn binh chia hai đường.
Một cánh quân hội họp với Tần Vương còn một cánh quân do tự dẫn dắt đánh thành Trường An.
Cửa thành phía bắc sớm của Thái Tử tiếp ứng mở vì thế hơn vạn binh mã dễ dàng xông hội họp với binh mã trong thành và g.i.ế.c về phía hoàng cung.
“Oanh ——”
Chân trời chỉ mây đen dày đặc, tiếng sấm ầm vang.
Dân trong thành kịp phản ứng thấy tiếng gầm rú còn lớn hơn tiếng sấm.
Đó trời mưa mà là tiếng gót sắt của hơn một vạn binh mã tràn thành!
Trong hoàng cung, hoàng đế việc .
Ánh sáng trong mắt ông tĩnh lặng, cả kinh ngạc đến ngây .
Ông nghiến răng : “Là cờ của U Châu ư? Là Dương Tam Lang lãnh binh ư? Thái Tử.
.
.
.
.
.
Thái Tử dám cùng lão Tam hợp tác! Đồ nghịch tử!”
Ông nghĩ Tần Vương chưởng quản Binh Bộ mấy năm nay nên trong tay hẳn chỉ chút binh lực thế .
Vì ông chuẩn , thậm chí còn lợi dụng Lý gia và đám thế gia phương nam để lặng lẽ tập trung tư binh của bọn họ về Trường An, tránh cho việc vỡ lở.
.
.
.
.
.
ngàn tính vạn tính ông tính đến Thái Tử và Tần Vương hợp tác!
Hoàng đế run run tay hất đổ thứ bàn.
Đồ sứ rơi xuống vỡ tan, hòa đó là tiếng rít giận dữ của ông : “Thái Tử cũng mưu phản ?! Hắn dựa cái gì mà mưu phản! Giang sơn là của thì còn bất mãn cái gì? Trẫm trải sẵn thảm cho mà còn bất mãn cái gì?!
“Phái cấm quân tới Đông Cung tróc nã Thái Tử cho trẫm!”
Đông Cung sớm chuẩn , một khắc Dương Tự thành thì Đông Cung dựng tường đồng vách sắt.
Bên ngoài binh mã đánh m.á.u chảy thành sông, bên trong Thái Tử phi sợ đến mặt trắng bệch.
Nàng mang theo mấy thất và bọn nhỏ xông chỗ Thái Tử quỳ xuống run rẩy gọi: “Điện hạ.
.
.
.
.
.”
Thái Tử bọn họ, vứt quân cờ trong tay .
Trên bầu trời ánh sét vụt qua đúng lúc nghiêng đầu ngoài cửa sổ.
Cảnh xuân náo nhiệt, mặt hồ xanh biếc.
Lúc vốn là thời điểm nhất để đạp thanh nhưng ngoài thứ nhuốm màu g.i.ế.c chóc, vạn vật đều đỏ ngầu.
Thái Tử đạm mạc : “Cùng Tần Vương hợp tác thì thế nào? Từ năm ông châm ngòi cho cô và Tần Vương tương tàn, chỉ vì đánh bại Khương thị.
.
.
.
.
.
từ khi đó cô cùng Tam hợp tác ! Thiên hạ ai thông minh hơn ai, ai ngốc hơn ai chứ?
Vì cô thể phản? Giang sơn ông cho là thứ cô ư? Ông diệt hết Dương thị, nhất là đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.
Trước là Lý thị, hiện tại là Khương thị ông sẽ chủ động giải quyết nốt Dương thị.
Thế gia đều cơ hội xoay , cô cũng sẽ chỉ thể dựa đám hàn môn ông để .
A ha, ông tính giỏi quá.
Bẻ gãy cánh, chặt đứt đường của cô còn cô cảm kích ư?! Cô vì giang sơn nghiệp lớn mà nhẫn nại! cô nhịn lâu lắm .
.
.
.
.
.
Ông cho cô ngôi vị Thái Tử nhưng thể chân chính mưu toan chỉ ông ! Ông thiên tử tương lai là cô, cái gì cũng sẽ là của cô nhưng đó là giang sơn ông sắp xếp , thứ cô !
Ông hàn môn dẫn đầu, thế gia mai một.
Ông lo lắng của riêng và bao giờ lo lắng cho cô.
Ông cũng bao giờ nghĩ vì cô hợp tác với Tam .”
Thái Tử bỗng dưng lên, áo bào rộng rãi lướt qua hất đổ bàn cờ.
Quân cờ rơi ào ạt xuống như mưa, tiếng động thanh thúy vang lên liên tiếp ——
“Ông bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa!
Bàn cờ là của ông của cô! Những gì cô thì để cô tự lấy!”
—
Lưu Văn Cát dẫn quân của bắc nha bày sẵn trận địa chuẩn đón địch.
Vốn bọn họ chỉ là lực lượng đề phòng biến, ai ngờ chờ Dương Tự đánh thành.
Hiện giờ loạn thần tặc tử là Dương Tự, Lưu Văn Cát thánh chỉ cần nhân nhượng đối phương là ai mà cứ thế c.h.é.m giết.
Lưu Văn Cát lạnh.
Hắn nghĩ thầm đây chính là Dương Tam Lang đó! Hắn là một kẻ bò lên từ một binh lính nho nhỏ, lấy phận tướng quân Lũng Hữu.
Một kẻ như Dương Tam Lang g.i.ế.c là g.i.ế.c ?
Chẳng qua là đưa đầu cho khác c.h.é.m thôi!
Dù nghĩ thế nhưng Lưu Văn Cát vẫn ngừng vó ngựa nghênh chiến với Dương Tự.
Cùng lúc dặn một tiểu binh truyền lời: “Đến sơn trang nghỉ hè xin chỉ thị của công chúa hỏi xem binh mã của Ngôn Thượng khi nào tới! Binh lực của Trường An đủ, Dương gia phản, Trường An cần giúp đỡ!”
—
Từ sáng Trường An tiếng sấm, Ngôn Hiểu Thuyền thấy nên nghĩ rằng trời sắp mưa tiện về nhà.
Vì thế nàng cùng bạn của ở Trường An hẹn tới tửu quán uống rượu chờ mưa tạnh.
đến chiều vẫn mưa, vì thế nàng tạm biệt bạn .
Lòng nàng bất an, luôn cảm thấy sẽ xảy chuyện gì đó vì thế vội dẫn theo thị nữ về phủ công chúa.
lúc cửa thành vang lên tiếng rầm rầm, cứ mở rộng .
Dương Tự dẫn một cánh quân lớn tấn công thành khiến dân chúng hoảng hốt trốn tránh!
Dương Tự cao giọng hạ lệnh: “Chỉ công thành, tổn thương dân chúng! Người nào vi phạm giết!”
Trong phủ của Triệu Ngự Sử, Triệu Linh Phi còn lòng nào chú ý đến hôn sự nữa.
Lúc đường phố Trường An binh mã vây kín nàng cự tuyệt yêu cầu ở yên trong phủ của cha mà trèo từ đầu tường phía hậu viện để ngoài ngóng tình hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-144.html.]
Rất nhiều binh mã vây thành, trong lòng nàng lo cho Vi Thụ lúc đang ở trong hoàng thành, bình an .
Vì thế nàng lặng lẽ tới đó.
Lúc hoàng thành cực kỳ rối loạn, kẻ tấn công nên nơi đó sẽ là đích nhắm đầu tiên.
Thượng Thư của lục bộ, Trung Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh, Ngự Sử Đài đều ở nơi đó.
Đây vốn là một buổi chiều bình thường, mà lúc đều an , luôn hỏi thăm tin tức xung quanh.
Có thái giám do hoàng đế phái tới, đầu đổ đầy mồ hôi thánh chỉ: “Bệ hạ Dương gia phản, thỉnh các vị về nhà điều động tư binh giao cho bắc nha để phối hợp với Lưu công công chặn Dương Tam Lang!
Các vị đại thần đều tư binh trong nhà, nếu dám giấu thì chờ dẹp loạn xong sẽ xử phạt!”
—
Trong sơn trang nghỉ hè, khi Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu hội họp thì quân của Tần Vương bắt đầu lộ suy tàn.
việc đến nước ai thể lui về phía , Tần Vương mang chủ đích cá c.h.ế.t lưới rách nên hề lùi mà ngược còn tấn công mạnh hơn.
Quân địch dùng nhiên liệu dễ cháy để tấn công nên Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu đành rời khỏi lầu các bằng gỗ để tránh giam trong đám cháy.
Hai tới một chỗ núi giả để độ cao thích hợp khi quan sát chiến cuộc.
Chiến báo ngừng đưa tới chỗ hai , Ngôn Thượng nghỉ chân dừng bước : “Tần Vương chịu lùi hẳn còn chiêu phía .
.
.
.
.
.
Tư binh của thế gia phía nam sắp đuổi tới, Tần Vương còn đường lui thì vì trốn mà càng đánh hăng hơn? Giống như đang.
.
.
.
.
.”
Mộ Vãn Diêu thẳng một cái : “Giống như đang tranh thủ thời gian cho ai đó.”
Tim hai đập loạn lên, đó Ngôn Thượng thốt : “Là Thái Tử trong thành Trường An!”
Mắt Mộ Vãn Diêu híp .
Thái Tử và Tần Vương.
.
.
.
.
.
Cho tới bây giờ hai đều đối đầu, thế nào hội hợp ?! Phụ hoàng bức bọn họ tới nông nỗi ư?!
Trong lòng hai đều căng thẳng, bởi vì nếu Thái Tử tham gia thì Dương gia cũng sẽ nhập cuộc.
Mà như thế đồng nghĩa với việc Dương Tự cũng phần đúng ? Không tới quan hệ của Dương Tự với bọn họ, chỉ tới việc đích dẫn binh thì khác thể đánh .
.
.
.
.
.
Trận chiến trong thành Trường An tất nhiên sẽ còn thảm thiết hơn ở đây nhiều!
Tư binh của thế gia phía nam cần trợ giúp Trường An chứ bọn họ!
Nghĩ tới đây Ngôn Thượng lập tức hạ lệnh: “Truyền lệnh của , để.
.
.
.
.
.”
Phương Đồng cũng đồng thời hét lên: “Điện hạ, Phò mã!”
Ngôn Thượng ngẩng đầu, lúc thấy núi giả chỗ hai đang mấy bóng cao lớn từ chui .
Lúc ngẩng đầu thì đối phương lập tức lạnh đó hét lớn và dùng sức đẩy núi giả.
Từng tảng đá rơi xuống khiến bụi đất tung mù mịt.
Mấy Phương Đồng phi mà lên, tấn công địch.
Vì đối phương chuẩn nên lúc núi giả sụp xuống, tảng đá bay khắp nơi, dội cả lên đầu Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu.
Phản ứng của nàng chậm chạp, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Ngôn Thượng ôm lấy nàng thật chặt.
Một tảng đá cao bằng mấy rơi xuống chỗ nàng, ai tránh nổi.
Trong lúc đó Ngôn Thượng chỉ thể ôm lấy Mộ Vãn Diêu xoay , để tảng đá đổ xuống .
Ngôn Thượng kêu lên một tiếng đau đớn, cả lảo đảo nhưng vẫn ôm Mộ Vãn Diêu lòng.
Đám Phương Đồng kịp ứng cứu, chỉ trong nháy mắt cả tòa núi giả sụp xuống chôn Phò mã và công chúa ở phía .
Trong một mảnh tĩnh mịch, Phương Đồng quát: “Còn cứu điện hạ và Phò mã!”
—
Mọi ở sơn trang vội vàng cứu Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu còn thành Trường An lúc đúng như hai đoán, chiến hỏa đúng lúc nước sôi lửa bỏng.
Trong thành bao nhiêu binh lính dùng thì đều dùng.
Dương Tự chỉ một vạn nhưng bắc nha vẫn chống , cứ thế lùi .
Bọn họ chậm chạp thấy viện binh tới, mắt thấy sắp lùi tới hoàng thành , nếu còn lùi nữa thì đúng là sống mà!
Rõ ràng kế hoạch lên từ sớm nhưng vì Thái Tử nhập cuộc nên thứ mới trở nên gian khổ thế !
Lưu Văn Cát đổ đầy mồ hôi, càng lùi càng trở nên nôn nóng.
Hắn chờ viện binh nên trong lòng ảo não nghi ngờ Mộ Vãn Diêu đùa bỡn cố tình hại .
Hay Ngôn Thượng tâm tư khác? Ngôn Thượng còn coi như bạn bè nữa, lẽ cũng lấy thái độ của kẻ sĩ bình thường mà coi như chó săn, như kẻ ngoại tộc.
Đám kẻ sĩ đều coi thường , mà Ngôn Thượng cũng là kẻ sĩ.
Là chủ quan, nghĩ tới Ngôn Thượng sẽ phản , cùng đối địch.
Trái tim Lưu Văn Cát băng giá, thấy trào phúng.
Hắn thế sự gian nan, thể tin ai, chỉ thể dựa chính .
Trong khi đang cân nhắc những cái thì một vị tướng quân đầu đầu mồ hôi phì phò chạy tới : “Công công, chúng ngăn nổi đại quân của Dương Tam.
.
.
.
.
.
Phải đây?”
Lưu Văn Cát : “Lôi hết dân chúng của Trường An , đẩy bọn họ lên đường phố, đuổi tới hoàng thành! Trước khi đại quân của Dương Tam đến bọn chúng sẽ bước qua đám .
Ta xem hôm nay g.i.ế.c dân chúng nhiều g.i.ế.c của chúng nhiều.
Người của Trường An vẫn ca ngợi Dương Tam là thiếu niên lang hăng hái khí phách ? Hiện giờ xem.
.
.
.
.
.
thiếu niên năm đó vì công thành hôm nay mà chấp nhận g.i.ế.c dân chúng !”
Tướng quân cực kỳ kinh ngạc : “Sao thể liên lụy dân chúng vô tội.
.
.
.
.
.”
Lưu Văn Cát đầu , ánh mắt hung ác nham hiểm : “Bằng chẳng lẽ chúng chờ ở đây để đại quân của g.i.ế.c ư? Đi hạ lệnh !”
Bởi mệnh lệnh của Lưu Văn Cát, dân chúng thành Trường An đều quân lính lôi từ trong nhà , dồn tới đường đệm thịt ngăn đón quân đội của Dương Tự.
Trong lúc hỗn loạn Ngôn Hiểu Thuyền đúng lúc trốn trong một cửa hàng nên bắt.
Nàng cực kỳ kinh ngạc thấy vô dân chúng vô tội quan binh túm khỏi nhà, ngay cả trẻ nhỏ cũng buông tha.
Trên đường là tiếng lóc thảm thiết, dân chúng còn c.h.ế.t trong tay Dương Tự thì đám quan binh g.i.ế.c một mớ ——
Mặt Ngôn Hiểu Thuyền trắng bệch, thấp giọng lẩm bẩm: “Điên , bọn họ đều điên .
.
.
.
.
.”
Lão bản của cửa hàng lạnh run mà khuyên bảo nàng: “Nữ lang, ngươi mau cùng chúng xuống hầm trốn thôi, nếu bắt thì .”
Ngôn Hiểu Thuyền cắn môi, vốn nàng nên cùng vị lão bản bụng trốn nhưng cách một cánh cửa thấy mấy đứa nhỏ đáng thương đang đất kêu , khi nào quan binh sẽ tới nữa.
Nàng cân nhắc một chút đó xin lão bản mở cửa chạy ngoài.
Mấy đứa nhỏ lạc mất cha trong lúc hỗn loạn, mắt thấy quan binh cưỡi con ngựa cao vây quanh bắt thế nên bọn nhỏ đều sợ lóc, chờ đợi vận mệnh tàn khốc buông xuống.
lúc một đôi tay trắng nõn bỗng vươn tới bế một đứa nhỏ nhất trong đó .
Sau đó một giọng nữ ôn nhu vang lên từ bức tường phía : “Mau theo .”
Mấy đứa nhỏ mờ mịt đầu thấy bế đứa nhỏ là một nữ lang trẻ tuổi.
Nàng ngoắc ngoắc bọn họ, ngón trỏ đặt lên môi nhẹ hiệu im lặng.
Nàng khuôn mặt dễ gần, tươi uyển chuyển nên đám nhỏ lập tức nghẹn ngào theo.
Ngôn Hiểu Thuyền thở dài, tay xoa đầu đám nhỏ ôn nhu : “Tỷ cha mấy đứa ở , cũng thể mang mấy đứa tìm cha .
Tỷ một chỗ mà quan binh tuyệt đối dám bắt .
Nếu sống đợi cha thì cùng tỷ tới đó trốn nhé.
Nếu ai thì tỷ cũng cưỡng cầu.”
Nàng đang đến ngõ nhỏ phủ của Đan Dương công chúa bởi vì quan binh tuyệt đối sẽ dám đến địa bàn đó bắt , dù hiện tại công chúa ở Trường An thì cũng thế.
Mấy đứa nhỏ đó rưng rưng gật đầu : “Tỷ tỷ, chúng đều sẽ lời tỷ.
Ngài đừng mặc kệ chúng nhé.
Bọn họ hung thần đại ca ca g.i.ế.c chúng , mà chúng thì chết.
.
.
.
.
.”
Hung thần đại ca ca.
Ngôn Hiểu Thuyền cố bình tĩnh hiệu cho đám nhỏ theo .
Tuy nàng chỉ là một cô nương, mới tới Trường An hơn một năm nhưng nàng trí tuệ nhạy bén, linh hoạt tránh quan bình thế nên theo nàng càng lúc càng đông, chỉ trẻ nhỏ mà cả lớn.
Ngôn Hiểu Thuyền cũng cự tuyệt.
Có thể giúp thì nàng sẽ giúp, nếu nào mệnh thì cũng thể cưỡng cầu.
Nàng chỉ ngẫu nhiên thất thần nhớ tới năm mới tới đây gặp nam tử uống rượu say trong dòng suối ngủ.
Nụ của như ánh bình minh, vẻ mặt kiêu ngạo, tuấn.
.
.
.
.
.
Rốt cuộc tới một bước ?
—
Triệu Linh Phi chạy ngoài, lúc nàng từ bỏ tính toán tới hoàng thành như lúc đầu.
Nàng dừng bước, kinh ngạc dân chúng cả thành như châu chấu chạy tứ tán.
Trường An còn cảnh tượng phồn hoa khiến các nước lân bang tán thưởng nữa.
Nó còn là nơi thần thánh mà biến thành Tu La địa ngục.
Chung quanh là cảnh c.h.é.m giết, đánh cướp.
Có kẻ giàu lên từ tội ác, biến thành kẻ hung tàn.
Triệu Linh Phi lẳng lặng những cảnh —— nàng nghĩ chỉ những kẻ man dại thông giáo hóa ở Tây Vực mới chuyện , nhưng hiện tại nó đang diễn ở Trường An.
Một quan binh thấy một nữ lang xinh đường thì nổi lên tà tâm cầm xích sắt vung tới bắt .
Hắn nghĩ tranh thủ nếu đợi địch tới thì nữ lang c.h.ế.t là cái chắc.
Xích sắt như cái lồng định tròng lên cổ nàng nhưng Triệu Linh Phi bỗng đầu quét qua bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Trong mắt nàng sát khí nhưng ngay khi nàng vung tay lên túm lấy xích sắt thì đối phương nhận nguy hiểm.
Triệu Linh Phi về phía từng bước, trong mắt là sóng nước lưu chuyển hề ngừng.
Nàng thấp giọng : “Ta tuyệt đối để nhà trở thành địa ngục.”
Nàng hoàng thành nữa, cứu Vi Thụ nữa.
Vi thất ca là lợi hại nên sẽ cách thoát .
Còn nàng thể trơ mắt bá tánh cả thành đám thái giám đẩy lên lá chắn.
.
.
.
.
.
Bọn họ cần nàng.
Dương Tự sắp xếp của Lưu Văn Cát.
Sắc mặt hề đổi, cũng dặn dò gì.
Hắn g.i.ế.c dân chúng nhưng hôm thể khác.
.
.
.
.
.
Dân chúng cần đường sống nhưng binh lính trướng của cũng cần một đường sống.
Sấm rền cuồn cuộn, Dương Tự ngẩng đầu bầu trời đầy mây đen ——
Cứ mặc cho phận .
—
Trong khí nặng nề và yên tĩnh Mộ Vãn Diêu thấy tiếng lang quân khàn khàn nhẹ gọi .
Nàng mở mắt nhưng chỉ thấy một mảnh hắc ám, một hồi lâu nàng mới cảm giác đang trong lòng Ngôn Thượng.
Ngôn Thượng ho khan một tiếng : “Chúng đang nhốt trong núi giả.”
Mộ Vãn Diêu rầu rĩ lên tiếng, nàng thử cựa quậy nhưng cả nàng dựa những tảng đá xếp thành tường hề nhúc nhích.
Ngôn Thượng ở phía ôm nàng trong tư thế quỳ.
Chàng động đậy nên nàng đương nhiên cũng thể động đậy.
Mộ Vãn Diêu hậm hực trong chốc lát mới chủ động khuyên Ngôn Thượng: “Phương Đồng sẽ tới cứu chúng ngoài, đừng lo lắng.”
Ngôn Thượng nhẹ giọng .
Mộ Vãn Diêu bỗng hỏi: “Chàng thương đó chứ?.
.
.
.
.
.
Ta ngửi thấy mùi m.á.u thực nồng.”
Ngôn Thượng gì.
Mộ Vãn Diêu: “Chàng đừng gạt .”
Ngôn Thượng than nhẹ một tiếng : “Ta cũng nhưng thể động đậy, cả còn cảm giác gì nữa.
.
.
.
.
.
Ta chỉ thấy lạnh, lẽ là mất nhiều m.á.u quá.
Ta đoán lưng đá đ.â.m , nếu động đậy thì tảng đá cũng sẽ rút , m.á.u cũng sẽ chảy mãi.
chẳng , chỉ lo lắng cho thế cục của Trường An.
Nàng Lưu Văn Cát chuẩn sẵn sàng nhưng nếu Thái Tử để Tam Lang tự công thành thì ai thể ngăn đây? Ta lo lắng cho thành Trường An.”
Mộ Vãn Diêu ý đồ giúp nhưng tay nàng chỉ đụng tới những tảng đá lởm chởm, ngay cả ôm lấy cũng .
Nàng : “Đừng nghĩ tới những cái , Ngôn Nhị ca ca vì cứ luôn nghĩ cho khác mà nghĩ cho ? Chúng bây giờ?”
Ngôn Thượng trầm mặc một chút bỗng nhẹ : “Ta nghĩ tới nàng.
Diêu Diêu, tặng nàng một món quà nhé?”
Mộ Vãn Diêu đó ngửa đầu, trong tay nhét một thứ gì đó ấm áp.
Nàng vuốt ve một lát mới nhận đó là một miếng ngọc bội.
Nàng ngẩn , trái tim đập như điên.
Nàng mới đoán một chút thì thấy Ngôn Thượng thẹn thùng : “Đây là ngọc bội gia truyền của nhà chúng , Vân Thư từ Nam Dương mang về đó.
Ta vẫn luôn đưa cho nàng nhưng cơ hội.”