Công Chúa Yêu Kiều - Chương 146

Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:49:39
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cách một ngày, Trường An từ thái bình thịnh thế biến thành nhân gian luyện ngục.

Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng từ ngoài thành trở về nhưng vì thương nặng nên vẫn luôn dựa vai nàng mà mê man.

Lúc qua đường phố nàng vén rèm xe cảnh tượng bên ngoài ——

Sau cơn mưa mặt đất là nước bùn pha lẫn m.á.u loãng;

Các quân sĩ trầm mặc dọn thi thể;

Thi thể dân chúng nhận chất đống ngoài cửa thành khiến những bên ngoài thấy sợ tới mức kêu thảm thiết;

Những còn sống thì như cái xác hồn đường hỏi xung quanh xem của còn sống .

.

.

.

.

.

Xe ngựa của phủ công chúa trầm mặc qua còn hộ vệ thì theo .

Lúc một nam nhân điên khùng đuổi theo xe ngựa và ngăn .

Hắn gào rống lên: “Quý nhân! Quý nhân! Quý nhân từ thành tây đến ? Có thấy nương tử nhà ? Buổi sáng hôm qua nàng ngoài mua đồ ăn tới giờ còn về, còn về !

Rõ ràng thành đông cũng chợ, nàng cần thành tây nhưng nàng chỗ đó đồ ăn rẻ hơn.

Đều tại hôm mắng nàng, nàng tích sự gì.

Ta cố ý, chẳng qua việc mệt mỏi ông chủ mắng mới trở về trách móc nàng.

.

.

.

.

.

Chúng lập gia đình ba năm, gối chỉ một nữ nhi.

Hôm qua nữ nhi ở nhà gào đòi ăn nhưng nương tử nhà về.

.

.

.

.

.

Không về nữa!”

Nam nhân hộ vệ ngăn cho tới gần xe.

Hắn điên khùng xong, tới chỗ kích động còn luôn xuống đất gào .

Tiếng của thê lương, bi thương để cho hết.

Trước ngày hôm nay ai nghĩ rằng thành Trường An sẽ xảy chuyện chứ?

Mộ Vãn Diêu xốc màn xe lên, mắt vẫn chằm chằm nam nhân .

Nàng giật , đúng lúc một đôi bàn tay bịt kín lỗ tai nàng.

Lúc đầu nàng thấy khuôn mặt tái nhợt ảm đạm của Ngôn Thượng.

Chàng giúp nàng buông rèm xe, nhẹ giọng : “Không cần cũng cần nữa.

Càng sẽ càng khó chịu.”

Mộ Vãn Diêu , thấy trong mắt là vẻ đành lòng nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

Nàng hốt hoảng nhẹ giọng hỏi: “Trước đây thường xuyên thấy cảnh ư?”

Ngôn Thượng: “Ừ, gặp.”

Mộ Vãn Diêu lời nào, trong lúc nhất thời nàng áy náy vì đây hiểu .

Nàng luôn miệng hiểu nhân sinh nhưng đến hôm nay thấy cảnh đường Trường An nàng mới chính thức thế nào là nhân gian.

Lúc nàng mới hiểu vì Ngôn Thượng luôn kiên trì bảo vệ bá tánh.

Nàng thì thào tự với bản : “Nhân gian luôn là như thế ?”

Cách màn xe, Ngôn Thượng chằm chằm bóng nhoáng qua bên ngoài nhẹ giọng : “Nhân gian luôn như thế.

Kẻ ngôi cao từ thủ đoạn khiến bọn họ chịu khổ.

Đám quyền quý vì tiền đồ còn dân chúng chỉ sống an .

Bọn họ ai để dựa , tất cả đều thể tự quyết định mệnh của .

Nếu thể thì đương nhiên chúng nên giữ chút lương tâm.

Người quan cũng là , lấy việc giúp bá tánh đầu.”

Mộ Vãn Diêu gì mà chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngôn Thượng.

Lần hoàng đế thắng, nhưng cảnh luyện ngục của Trường An do Lưu Văn Cát dùng thường dân lá chắn ư? Mà Lưu Văn Cát việc cho hoàng đế ư? Sau khi việc thành chẳng lẽ hoàng đế sẽ vì Lưu Văn Cát chuyện táng tận lương tâm mà g.i.ế.c ư?

Sẽ .

Những c.h.ế.t đối với hoàng đế chẳng ý nghĩa gì.

Cái c.h.ế.t của họ chỉ ý nghĩa với nhân còn sống thôi.

Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên nghĩ với phận công chúa của nàng và phận quan của Ngôn Thượng thì hẳn bọn họ thể nhiều việc.

.

.

.

.

.

Nàng quan tâm hỏi Ngôn Thượng: “Phía lưng đau lắm ?”

Ngôn Thượng vốn định đau nhưng đôi mắt u buồn của vợ gật đầu, thở dài nhíu mày : “Khắp lưng đều giống như lửa đốt, nghĩ chắc sốt .

.

.

.

.

.

Diêu Diêu, luôn như .

.

.

.

.

.”

Mộ Vãn Diêu đau lòng vì thương, xót xa vì thể luôn chịu đủ loại tra tấn.

Từ khi quan lúc thì dầu đốt bỏng, lúc thì tra tấn trong ngục, đó mắt thương, giờ tới lưng.

.

.

.

.

.

Nàng nghĩ nghỉ ngơi thật , thể thương.

Trong lòng chủ ý nên Mộ Vãn Diêu : “Ngôn Nhị ca ca đừng sợ.

Phủ chúng ngự y, khi về để ngự y khám cho ngủ một giấc, đợi tỉnh .”

Ngôn Thượng than: “Chỉ sợ ngủ .”

Đương nhiên là thể ngủ.

Thành Trường An mới phát sinh một chuyện lớn như thế nên khi về thành tới Trung Thư Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh để báo cáo chuyện ở ngoài thành với vài vị tướng công.

Chàng còn tới Hình Bộ, Đại Lý Tự, Tông Chính Tự để bàn giao Tần Vương cho bọn họ.

Sau đó tới Lại Bộ để định tinh thần đám quan viên ở đó.

công hộ giá nên lúc hẳn sẽ thưởng đúng ? Ấy mà vì còn quá nhiều việc nên chuyện ban thưởng đột nhiên trở nên cực kỳ nhạt nhòa.

Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là định tội Thái Tử và Tần Vương.

Đương nhiên hoàng đế để quan viên tới nghị tội con , đến buổi tối ngày Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng về thành cả hai triệu cung.

Hẳn tới lúc định tội Thái Tử và Tần Vương.

Lúc Ngôn Thượng tiến cung là theo Mộ Vãn Diêu, lấy phận phò mã mà cung.

Bọn họ hoàng đế triệu kiến tẩm cung của ông .

So với gặp Mộ Vãn Diêu thì hoàng đế càng già nua hơn, mấy câu ho khan thở dốc.

Mộ Vãn Diêu vốn chất vấn ông theo đúng kịch bản thương lượng đó mà bỏ một nàng sơn trang nghỉ hè, buộc Ngôn Thượng hộ giá.

.

.

.

.

.

thấy ông đến thở còn cố sức thì nàng chỉ thở dài, nhiều lời.

Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng xuống.

Trong thành viên hoàng thất chính thống lẽ chỉ Thái Tử tới.

Lư Lăng trưởng công chúa mặt chút đổi đó ngẩn .

Ngọc Dương công chúa và Phò mã quỳ mặt đất, rưng rưng mà cầu tình cho Tần Vương.

Bản Tần Vương cũng quỳ, lóc mong phụ hoàng tha thứ cho .

Mà đặc biệt nhất là Tấn Vương.

Hàng năm đặt hai trai, cũng chẳng giao tình gì với hai , mà hai kẻ cũng chẳng thèm để ý tới .

lúc tìm giá trị của ——

Tuy công hộ giá như Mộ Vãn Diêu nhưng ít nhất cũng mưu phản.

Hai vị trưởng gặp chuyện may chẳng ngôi vị hoàng đế chỉ còn ư?

Vì thế Tấn Vương dối trá hai cầu tình.

Hắn quỳ mặt đất, tình thâm ý thiết : “Phụ hoàng, Thái Tử điện hạ và Tam ca nhất định là lừa gạt, hãm hại.

Phụ hoàng tha thứ cho bọn họ , hoặc là để con chịu phạt .

.

.

.

.”

Mộ Vãn Diêu một bên nhẹ phủi tà váy của , kiên nhẫn liếc Ngôn Thượng một cái đó bĩu môi với .

Ngôn Thượng thì lắc đầu, ý bảo nàng thích Tấn Vương thì mặc kệ , đừng nhạo .

đúng lúc Tấn Vương và Ngọc Dương công chúa tha thiết cầu xin, Tần Vương lóc xin tha thì bên ngoài báo Lưu Văn Cát mang Thái Tử tới.

Hoàng đế vẫn luôn nhắm mắt lúc mới mở mắt , về phía Thái Tử mới tới.

Rốt cuộc Thái Tử nhiều năm như nên khi tới đều an tĩnh một chút.

Thái Tử rũ mắt chằm chằm Tần Vương và Tấn Vương đang quỳ cầu xin.

Một kẻ khi bại trận thì kinh sợ xin tha, một kẻ phần tham dự nhưng lúc dối trá cầu hoàng đế tha cho hai của một mạng.

.

.

.

.

.

Rất buồn .

Thái Tử buồn , mà cũng thật.

Hoàng đế lạnh giọng hỏi: “Ngươi cái gì?”

Cả điện đều yên tĩnh, ai cũng Thái Tử.

Hoàng đế thở phì phò, mắt trừng như nứt , giọng cao vút quát: “Ngươi cái gì?!”

Lúc Thái Tử mới chậm rãi phất vạt áo quỳ xuống mặt hoàng đế.

Hoàng đế phẫn hận trừng mắt Thái Tử, những quỳ phía thấy thế thì run lên.

Tần Vương mưu phản ông thể hiểu.

Bởi vì Tần Vương là bức phản, hoàng đế thu thập Nam Dương Khương thị, bọn họ trở thành Kim Lăng Lý thị thứ hai thế nên Tần Vương tự nhiên phản.

Thái Tử cũng phản?

hợp tác với Tần Vương?

Chẳng lẽ ông đối xử với ư? Chẳng lẽ đây là ông đang dọn đường cho ư? Chẳng lẽ những gì ông .

.

.

.

.

.

đều là để Thái Tử thể thoải mái khi thượng vị ư?

Thái Tử phản?!

Hoàng đế hổn hển lệnh: “Ngươi xem.”

Trên điện ai gì, tất cả đều chằm chằm nam tử quỳ đến thẳng tắp .

Thái Tử chậm rãi ngước mắt, ngửa đầu vị phụ hoàng phía cao mà : “Ngài cái gì? Được vua thua giặc thôi.”

Hoàng đế giận quát: “Đến tận giờ ngươi còn hối cải ư? Ngươi quá thất vọng !”

Thái Tử , ngữ điệu bình tĩnh hỏi: “Ngài thất vọng cái gì?”

Hắn tạm dừng một khắc, trong mắt là áng sáng lấp lánh, giọng điệu cũng cao hơn: “Rốt cuộc ngài thất vọng cái gì?! Chẳng lẽ ngài từng yêu thương ư?! Phụ hoàng, chúng cũng đừng buồn dối trá như ?”

Hoàng đế ngửa , đại nội tổng quản Thành An vội tới vỗ n.g.ự.c cho ông , sợ hoàng đế sẽ vì nghịch tử của mà tức chết.

Thành An kinh sợ : “Điện hạ, ngài ít một chút!”

Lưu Văn Cát cầm phất trần trong tay, trò khôi hài .

Tần Vương cúi đầu lời nào, Ngọc Dương công chúa sụt sùi đầu liếc Thái Tử vài cái, Tấn Vương ngạc nhiên Thái Tử, ngờ can đảm dám lời .

Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu bên cạnh xem trò khôi hài .

Bọn họ vốn quá quan tâm, lúc lóc cầu xin cả hai đều thờ ơ.

khi Thái Tử như thế thì vợ chồng hai mới thấy chút quan tâm đến một màn mặt.

Thái Tử để ý tới , ánh mắt chỉ lão hoàng đế già nua sắp chọc tức c.h.ế.t : “Vì cái gì mà chịu một Thái Tử cho cùng Tam mưu phản? Rõ ràng chỉ cần ngài c.h.ế.t là ngôi vị sẽ thành của .

Phụ hoàng, ngài nghĩ như thế ?

phản là vì ngài cho đường sống! Ngài bẻ gãy cánh của mới để lên ngôi hoàng đế! Ngài căn bản tin thể trị thiên hạ mà chỉ tin tưởng cái gọi là cân bằng giữa quân thần.

Ngài chỉ tin tưởng một còn đường để kiềm chế lẫn ! Ngài chặn đường của , để Dương gia từng bước đẩy khỏi kinh, để Dương Tam rời xa Trường An.

.

.

.

.

.

Ngài bức cho bên cạnh hủy diệt mới cho cơ hội một vị hoàng đế cô độc.

đó là hoàng đế mà ngài , hoàng đế ! Ngay cả tin tưởng, cận nhất cũng thì còn hoàng đế gì?! Vốn còn thể nhịn.

.

.

.

.

.

nếu còn nhịn nữa thì sẽ mất hết bạn bè, .”

Thái Tử nhắm mắt, khi mở mắt giọng càng lạnh lùng hơn: “Chẳng lẽ ngài từng , thê tử và con cái ư? Cho tới bây giờ ngài đều coi ai gì ư? Rốt cuộc chúng thì tính là cái gì? Ngài kẻ cô đơn thì , cô đơn nên con đường của .

Ta cần sự khống chế của ngài, cần sắp xếp và con đường ngài vẽ .

Ngài bao giờ thương lượng gì với hết mà chỉ lệnh, bức bách, để đúng vết xe đổ của ngài.

Hôm nay cho ngài , ngài thể quyết định , để hy sinh và tình cảm của ! Ta là chính , cần ngài vì cho mà khiến đời thêm thống khổ.”

Mọi trố mắt .

Trong mắt Ngôn Thượng dòng nước chuyển động khi Thái Tử.

Có lẽ tới bây giờ đều chướng mắt , chính kiến của hai bao giờ giống .

lúc Thái Tử phản kháng vẫn khiến kính nể.

Mộ Vãn Diêu cũng thế.

Nàng phát hiện bao giờ hiểu Thái Tử.

Trước nàng luôn tự hỏi vì một tiêu sái như Dương Tự quan hệ với Thái Tử như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-146.html.]

Dựa cái gì mà Dương Tam vì Thái Tử bán mạng?

Thái tử đáng giá ?

Nay nàng mới hiểu ——

Hóa cũng sẽ phản kháng.

Hắn cũng khí khái và nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Ngọn lửa đè nén nhiều năm băng lạnh, một ngày khi đối mặt với cái c.h.ế.t nó theo băng lạnh bùng lên, bao giờ nín nhịn nữa.

Hoàng đế đau đầu buồn bực cực kỳ.

Ông ngơ ngác Thái Tử quỳ gối bên , cũng hiểu Thái Tử đang linh tinh cái gì.

Ông như thấy A Noãn từng cùng khắc khẩu, lúc cũng khàn giọng rống lên, cũng luôn mồm “Ngài hiểu gì hết”.

Hoàng đế căm giận vung tay áo thét lên: “Nói bậy, bậy! Các ngươi mới hiểu gì hết! Các ngươi sẽ hối hận! Trẫm là vì , vì cả thiên hạ.

.

.

.

.

.

Non sông Đại Ngụy như mới trường tồn !”

Giọng ông trở nên thê lương, như .

Thái Tử ngửa đầu hoàng đế lúc thần chí mê mang mà chậm rãi : “Như ngài thì lẽ sẽ hối hận nhưng nếu hiện tại phản kháng thì cũng sẽ hối hận! Cuối cùng ngài, thể trở thành Thái Tử ngài lòng! Ta bại là do kém ngài một bậc, nhưng hối hận, cũng sẽ cầu xin tha thứ!”

Hoàng đế: “Ngươi ——”

Ông bật dậy, cánh tay tiều tụy nâng lên chỉ về phía Thái Tử.

Rồi ông bỗng dưng quanh —— Em gái ông lúc đó như một ngoài.

Nàng trái theo ai; Còn Thái Tử, Tần Vương, Ngọc Dương, Tấn Vương, Đan Dương, thậm chí ngay cả A Noãn cũng đều đang ông .

Bọn họ đều ông , trong ánh mắt đều ——

Sao ông còn chết?

Vì cái gì mà ông vẫn còn sống?

Tất cả đều ngóng trông ông chết, tất cả đều hận, thậm chí chất vấn ông ——

Hoàng đế lảo đảo từng bước, phun một ngụm m.á.u đó cả ông ngã về .

Mọi trong điện trơ mắt hoàng đế hộc máu, Thành An vội chạy tới đỡ ông , lớn tiếng gọi ngự y.

Lúc những khác mới lục tục tới hỏi han.

Hoàng đế run rẩy, m.á.u cứ thế trào .

Ông gì, trong mắt là nước mắt khiến hoảng sợ, trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ ông trúng gió.

Trong lúc hỗn loạn đó chỉ Lưu Văn Cát duy trì biểu tình cổ quái.

Hắn chằm chằm Thái Tử, khuôn mặt rung động ——

Thái Tử là kẻ địch của , vì thế chỉ thấy buồn với những gì kẻ .

một câu Thái Tử khiến cực kỳ đồng tình.

Thái Tử phản kháng.

Phải.

Với vận mệnh bất công .

.

.

.

.

.

Chúng phản kháng!

Hoàng đế hộc m.á.u hôn mê khiến hoàng cung loạn thành một đoàn.

Một lúc lâu Thái Tử nhốt Đông Cung, chờ hoàng đế tỉnh sẽ tiếp tục vấn tội.

Vợ chồng Mộ Vãn Diêu cũng về, còn Lưu Văn Cát đuổi theo Tấn Vương.

Hắn thấp giọng : “Điện hạ, đêm qua bệ hạ tìm vài vị tướng công chuyện.

Bệ hạ bàn tới việc chọn phi cung hoặc để đám con cháu dòng chính của Mộ thị cung hoàng tử.”

Tấn Vương mê mang.

Nhìn thấy bộ dáng đó của đến Lưu Văn Cát cũng kinh ngạc, kẻ ngu thật giả ngu lâu quá nên ngu thật .

Lưu Văn Cát chỉ đành cong lưng trắng : “Trong cung lẽ sẽ hoàng tử mới.”

Tấn Vương bấy giờ mới hiểu .

Hắn ngây nửa ngày, tâm tình là gì : “Ý công công là phụ hoàng chướng mắt ?”

Hắn tức giận bất bình, giống như như : “Hai vị trưởng đều xảy chuyện nhưng ông thà nghĩ cách sinh một đứa con khác, hoặc lấy con cháu trong họ cũng nghĩ tới ư? Ông .

.

.

.

.

.

chướng mắt như thế ư?”

Ngôi vị hoàng đế cho tới bây giờ đều liên quan gì tới ư?

Vì cái gì.

.

.

.

.

.

Dựa cái gì.

.

.

.

.

.

Lưu Văn Cát khom mỉm : “Điện hạ yên tâm, thần ủng hộ ngài.

Thần sẽ giúp ngài vài lời mặt hoàng đế.”

Tấn Vương cầm tay , kích động lắc lắc : “Đa tạ công công! Ân tình của công công sẽ quên!”

lúc xe ngựa của phủ Đan Dương công chúa lướt qua, Lưu Văn Cát lập tức thu ý mặt , Tấn Vương cũng thu biểu tình kích động đến rơi nước mắt.

Trên xe ngựa Mộ Vãn Diêu với Ngôn Thượng: “Lưu Văn Cát và Tấn Vương trộn lẫn thì .

Chuyện buồn ? Tấn Vương thì thôi nhưng chẳng lẽ Lưu Văn Cát Tấn Vương gì Xuân Hoa ư? Có lẽ nhưng chẳng quan tâm.”

Ngôn Thượng lời nào.

Mộ Vãn Diêu thấy như thì chỉ : “Hắn đổi, Lưu Văn Cát quen nữa.

Ngày cẩn thận, nếu sẽ bán đó.”

Ngôn thượng im lặng một lát mới : “Ta vẫn thử một .”

Mộ Vãn Diêu thở dài, nàng nhẹ nhàng dựa vai Ngôn Thượng gì nữa.

Những lời Thái Tử hôm nay giống như tiếng lòng của .

Lúc nàng cũng đang nghiền ngẫm lời .

bất kể hôm nay Thái Tử gì thì tội mưu phản cũng thể tha thứ.

Ba ngày Thái Tử Tần Vương sung quân đến Lĩnh Nam.

Một nhà Tần Vương phi tịch thu tài sản, kẻ phạm tội c.h.é.m đầu, hoàng tử cũng xử lý.

Nam Dương Khương thị tịch thu hết tài sản, kẻ nào tham dự cũng chém.

Tần Vương xong .

Kế tiếp sẽ tới lượt Thái Tử.

Dưới ánh nến mơ màng, bóng dáng thái giám Lưu Văn Cát phái tới in lên cửa sổ.

Hắn vui sướng khi gặp họa mà thông báo cho Thái Tử về kết cục của Tần Vương, ý đồ dọa .

Hắn bảo Thái Tử chờ mà nhận lấy kết cục giống Tần Vương .

Thái giám chỉ còn Thái Tử trầm mặc bàn.

Trên bàn là một thanh chủy thủ sắc nhọn, bên cạnh là một trang giấy chặn ngăn nắp.

Trên trang giấy dày đặc chữ, là những lời cầu tình cho những bên cạnh .

Hắn cầu tình cho Dương thị, để bọn họ chết, cầu buông tha cho Thái Tử phi, con cái và thê của .

Hắn lấy tính mạng đổi một đường sống cho bọn họ.

Thái Tử phất trường bào đó tĩnh lặng đó chậm rãi cầm lấy thanh chủy thủ .

Lúc nghiêng mắt thấy chuôi đao vết khắc, đó là ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Dương Tự tặng.

Đó là lúc Dương Tự bảy tuổi, học cách chế tạo chủy thủ nên thứ tặng cho .

Đây là món quà đầu tiên mà đời nhận từ khác.

nay Dương Tự còn ở trong lao chờ vận mệnh giáng xuống.

Thái Tử nhếch khóe miệng, thổi tắt nến.

Vào lúc canh ba, hoàng đế bật tỉnh từ cơn mơ, chỉ thấy Thành An kinh hoảng ghé tai ông nhẹ : “Bệ hạ.

.

.

.

.

.

Thái Tử còn nữa , Thái Tử !”

Hoàng đế lập tức bừng tỉnh, còn chút buồn ngủ nào nữa.

Ánh nến sáng lên, ông khoác áo kích động ngoài.

cần xa ông thấy Đông Cung ở phía xa hừng hực ánh lửa.

Hoàng đế nhất thời câm nín, cứ ngây lặng yên về phía , cả cứng đờ.

Thái giám chạy tới phì phò báo: “Đông Cung di thư của Thái Tử.

.

.

.

.

.

Bệ hạ!”

Hoàng đế lớn tiếng gào: “Sao dám?! Sao thể? Trẫm c.h.ế.t lúc nào, trẫm.

.

.

.

.

.”

Ông đột nhiên rơi lệ: “Đều là con trẫm, đều là con trẫm.

.

.

.

.

.

Hổ độc ăn thịt con, cảm thấy trẫm g.i.ế.c .

.

.

.

.

.

Lãng nhi! Lãng nhi!”

Ông nắm lấy tờ di thư thảm.

Lửa cháy như ban ngày, ai gì.

Hoàng đế ở trong tẩm cung di thư của Thái Tử, , cũng chẳng ngủ nổi nữa.

Trong điện yên tĩnh, cũng tiếng ai.

Hoàng đế hỗn loạn dựa bàn nửa mê nửa tình.

Thình lình một mảnh lụa trắng từ từ siết cổ ông .

Hoàng đế siết cổ nên lập tức bừng tỉnh, đó ông thấy bóng một thái giám chiếu lên tường.

Ông há mồm, phía phát hiện ông tỉnh thì hai tay càng siết chặt hơn, nhanh chóng bóp cổ ông .

Hai mắt hoàng đế trừng lớn, cả giãy giụa nhưng lời nào.

Bóng dáng dữ tợn của thái giám hắt lên tường, hai tay càng lúc càng siết nhanh hơn.

Hoàng đế dần yếu , tầm mắt cũng mơ hồ dần.

Ông chẳng còn sức giãy dụa nữa, trong chớp mắt đầu ông gục xuống, ý thức đang việc gì xảy .

Cuối cùng ông động đậy mà chỉ đến bóng dáng hư ảo của hoàng hậu ở phía xa.

Ông ngơ ngác thật lâu.

Vốn ông tưởng nhiều thứ bỏ , nhưng thực tế ông cũng chẳng lưu luyến gì.

mà, nhưng mà.

.

.

.

.

.

Ông vươn tay với hư chỉ là cuối cùng vẫn gặp A Noãn ——

Cả cuộc đời dạo qua mắt, giống như cưỡi ngựa xem hoa.

Đến cuối con đường ông thấy một ngày mưa bụi xa.

Lúc ông ở trong chùa thấy tiểu cô nương đang tránh mưa, hai cùng ở sân kịch diễn.

Tiếng diễn kịch vang lên xen với tiếng mưa trùng điệp, sườn mặt của nàng tuyệt trần, màu da còn sáng trong hơn trân châu nhất mà ông từng gặp.

Nàng xem kịch còn ông chỉ thấy tim đập như sấm, mắt chằm chằm đối phương.

Khi đó ông nghĩ cái gì? Hình như nghĩ lát nữa hướng nhà nàng cầu .

Mà vở kịch bọn họ xem là cái gì nhỉ? Hình như đang hát ——

“Đời mà dài lâu và đau khổ, quá khứ như giấc mộng.

Than tình mỏng, giai nhân quá sớm.

Than vì quân tới, .”

Đời , cả đời tranh đấu tới hôm nay, nhưng bốn bề ai bầu bạn.

Buồn , buồn , quả là chẳng còn gì.

Trong phòng ngủ Mộ Vãn Diêu bỗng bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

Nàng bật dậy, vỗ về trái tim đập điên cuồng của , đó cúi đầu đánh thức Ngôn Thượng.

Vì lưng thương nên vẫn luôn nghiêng, ngủ cũng sâu.

Nàng lay thì tỉnh và dậy.

Màn trướng rũ xuống đất, Ngôn Thượng còn chút mệt mỏi hỏi: “Làm ?”

Tay Mộ Vãn Diêu lạnh lẽo đổ mồ hôi, nàng cầm lấy tay : “Ta mơ, thấy Nhị ca của —— tới đón phụ hoàng.

Bọn họ , về nhân gian chỉ còn .”

Tim Ngôn Thượng đập loạn lên.

Chàng nghĩ hẳn là cả ngày nay Mộ Vãn Diêu đều kinh động nên mới mơ như thế.

Chàng ôm công chúa lòng, đang thấp giọng an ủi thì thấy bên ngoài vang lên tiếng chuông.

Đêm hôm khuya khoắt, tiếng chuông truyền đến từ hoàng cung, từng tiếng một.

Hai vợ chồng lắng chỉ thấy tim cũng như rung lên, sắc mặt cả hai lập tức đổi.

Mộ Vãn Diêu : “Phụ hoàng của băng hà .”

Loading...