Công Chúa Yêu Kiều - Chương 162

Cập nhật lúc: 2024-12-27 13:57:32
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháng 8, trận mưa to trút xuống Trường An tạnh hẳn.

Trước cung đình, đuôi rồng ướt nước vểnh lên, uốn lượn trải dài.

Lưu Văn Cát mặc trang phục của đại nội tổng quản, lưng là Triệu Công và một đám thái giám.

Vừa triều hội, đám đại thần và thái giám mới kết thúc một hồi luận chiến, hai bên tan rã trong vui.

Cừu hận giữa bọn họ vì chuyện Lưu tướng công Hà Tây mà càng sâu sắc, cũng còn che giấu nữa.

Hoàng đế thể điều đình , chỉ thể vô lực ở bên cạnh .

Triệu Công thấy Lưu Văn Cát nhanh thì khép nép nhưng vui mừng : “Công công thể yên tâm.

Bệ hạ phái Ngôn Tố Thần đến Kiếm Nam, tên chỉ là một gã văn thần thì đánh là gì .

Hắn trình tấu chương lên là chủ ý vớ vẩn, chờ xem sẽ gì… Lý luận suông của quả là nực , phận.

Để mộ kẻ như thế soái thì cuối cùng cũng nghị hòa thôi.

Lúc vẫn sẽ cần công công mặt.”

Lưu Văn Cát im lặng gì.

Ba bốn tháng Ngôn Thượng đều quan tâm đến chiến sự, lúc đầu chỉ đề nghị triều đình đánh, đó dứt khoát bắt đầu chỉ huy đánh thế nào.

Hoàng đế phiền nhất chuyện Ngôn Thượng dạy gì thế nên ngày ngày thấy sổ con đưa tới thì cực kỳ kiên nhẫn.

nay vì chuyện của Lưu tướng công mà thể nhân sĩ cùng thái giám đều đấu tới lợi hại, hoàng đế đuối lý nên cũng dám mạnh mẽ ép nghị hòa nữa.

Ngôn Thượng trong lúc vẫn quan tâm chiến sự, lén gì với hoàng đế nhưng ở triều hôm nay hoàng đế phong soái cho , để phụ trách chiến sự tại Kiếm Nam, coi như trấn an quần thần.

Như thế miễn cưỡng thể trấn an để quần thần bỏ hết.

trong lòng Lưu Văn Cát vẫn luôn bất an, luôn cảm thấy Ngôn Thượng nhúng tay thì chuyện .

Ngôn Thượng đương nhiên đánh .

Chàng từng trận, lý luận suông như đạo lý nhưng Lưu Văn Cát hỏi qua vài vị tướng quân ở Trường An và ai cũng chiến trường thể ứng dụng .

Lưu Văn Cát và Nam Man lén đàm phán, để việc bại lộ nên vẫn luôn uyển chuyển giúp Nam Man.

Lẽ một chinh chiến như Ngôn Thượng phái Kiếm Nam thì Lưu Văn Cát thể yên tâm… vẫn hiểu bạn ngày xưa của .

Không đánh thì quan tâm.

Không nhiều lời về và việc khác.

Thận trọng từ lời tới việc .

Một như liên tiếp đưa ý kiến rối loạn ư?

Lưu Văn Cát phun một , âm u : “Để Ngôn Thượng Kiếm Nam cũng là chuyện , thôi tạm .

Gần đây chúng thật sự khó, vị con rể duyên phận với ngươi lúc cứ chằm chằm nhược điểm của chúng , ngày ngày dày vò.”

Hắn đang tới Vi Thụ.

Triệu Công lập tức cáu giận : “Tên nhóc còn hôi sữa mà ! Sớm muộn cũng chịu thiệt thôi!”

Lưu Văn Cát xoa trán than: “Mà thôi, nếu bệ hạ Ngôn Thượng Kiếm Nam thì chuyện ở đó chúng thu tay .

May còn chiến trường Hà Tây… Nghị hòa mới là đạo lý, cố tình đám đại thần cương liệt thèm hiểu chuyện.

Mỗi kẻ đều la hét chịu nhường quốc thổ, nô lệ mất nước.

Đây là còn nghị hòa mà kịch liệt như thế .”

Lưu Văn Cát dừng một chút : “Hiện tại đến bệ hạ cũng sắp bọn họ thuyết phục .”

Bởi vì hoàng đế sợ các đại thần phẫn nộ, ầm ĩ chuyện lớn nên cũng dám tới nghị hòa nữa.

Triệu Công ở bên cạnh thế mắng giúp.

Chỉ Lưu Văn Cát vẫn nghĩ tới việc thể chen tay chiến sự Kiếm Nam thì hẳn nên chuyển sang Hà Tây.

Hắn e ngại nhất chính là mất quyền thế, vì duy trì nó dù bước vũng bùn cũng tiếp tục .

—–

Trong quân doanh Kiếm Nam lúc Ngôn Thượng phong Đại thống soái tân nhiệm.

Chàng thể nhanh chóng tới đây như chứng tỏ thánh chỉ của Trường An còn tới thì rời khỏi Nghiễm Châu.

Mọi việc thể là theo đúng dự liệu của , duy chỉ một việc là ngoài ý —— đó là việc chủ soái chết.

Trong mấy tháng thư từ qua với chủ soái, Ngôn Thượng thương lượng nghĩ cách điều ông để bản tới nhậm chức.

Chủ soái là vị tướng tài nhưng hiểu chính trị, thể ứng phó với áp lực của triều đình.

Còn Ngôn Thượng am hiểu dùng mưu mô.

Vấn đề duy nhất chính là việc điều chuyển cần nhiều thời gian.

Ngôn Thượng còn tay thì chủ soái tự vẫn, dùng cách nhanh nhất cho thuận tiện lên đài.

Kết quả khỏi khiến thấy khó chịu.

Ngôn Thượng trong doanh của ông , liếc bàn bày đầy thư từ và chiến báo, trong đó là những lá thư ông bày tỏ sự dày vò của bản tại Kiếm Nam .

Một vị tướng quân vốn chiến trường nhưng nhốt trong quân doanh cùng đấu chính trị, cuối cùng chỉ cách tự vẫn.

Chàng nhẹ sờ lên bàn, ngón tay run lên, mắt nhắm .

Chàng nghĩ trong trận chiến , chủ soái là đầu tiên quen chết.

Sau lẽ sẽ càng nhiều c.h.ế.t hơn.

Chàng sẽ cố tận lực bảo vệ bọn họ nhưng hẳn thể chu .

Dù khó chịu nhưng công việc vẫn tiếp tục.

Để tướng tài thể chân chính lên chiến trường vận sức cần nâng đỡ họ, để bọn họ hậu phương vững chắc, để bọn họ yên tâm phía bình an khói súng.

Đây mới xứng với cái c.h.ế.t của chủ soái và những hy sinh .

Ngôn Thượng điều kiện với hoàng đế để thể tới Kiếm Nam.

Để hoàng đế nghị hòa trực tiếp hứa hẹn trong một năm thể kết thúc chiến sự, hơn nữa cần triều đình đưa bộ lương thảo.

Triều đình chỉ cần dùng một nửa, còn một nửa sẽ tự lo.

Một năm nếu chiến sự vẫn tiến triển hoặc Ngôn Thượng khiến cả Đại Ngụy thua theo thì sẽ dùng cái c.h.ế.t tạ tội, chịu trách nhiệm hết thảy.

Vừa thấy tiền hưởng lạc là hoàng đế đồng ý, vì Ngôn Thượng mới thể tới Kiếm Nam.

Ngôn Thượng trong trướng trầm ngâm một lát đó xoay ngoài gọi: “Để chư tướng , để kẻ cầm đầu đám thái giám , gọi cả Dương Tự nữa.”

—–

Trước mặt chư tướng cùng thái giám, Ngôn Thượng mang vẻ mặt ôn hoà đó lệnh để đưa đám thái giám về Trường An, từ nay về chiến sự ở Kiếm Nam chỉ mới quyền quyết định, còn triều đình sẽ quản nữa.

Đám thái giám vẫn nghi ngờ nhưng nhớ tới mũi tên b.ắ.n lúc là bọn họ sợ, cả đám dám cùng vị chủ soái như ôn hòa nhưng kỳ thực cường thế nảy sinh tranh chấp.

Có thái giám miễn cưỡng lành, một câu thánh chỉ nên bọn họ thể tuân theo.

Ngôn Thượng dịu dàng : “Thánh chỉ đang đường tới, các vị công công về hẳn sẽ gặp ở giữa đường.

Như thế chẳng sẽ bớt công sức, mà hai bên cũng đều vui vẻ ?”

Đám thái giám gì.

Tướng sĩ thống khoái Ngôn Thượng vài ba câu đóng gói đám tống cổ khỏi Kiếm nam.

Bọn họ cảm thấy những khó chịu lúc đều phát tiết.

Lúc ánh mắt của vị chủ soái tất cả chỉ thấy sắc bén kinh —— thì nho nhã văn tĩnh, thể coi là ngọc quân tử trong đám văn nhân Trường An, cũng giống một vị tướng quân thể lên chiến trường.

Vì thế bọn họ vốn tưởng triều đình chỉ tùy tiện phái một thư sinh tới qua loa.

cái nhu nhược thể đuổi đám thái giám , dám b.ắ.n một mũi tên g.i.ế.c c.h.ế.t đao phủ, hẳn cũng một giuộc với hoàng đế.

Ngay đó, ở mặt Ngôn Thượng cởi trói cho Dương Tự nhẹ nhàng bâng quơ phong cho tướng quân.

Toàn trường ồ lên.

Có tướng quân phục : “Chủ soái…”

Làm gì chuyện một tội nhân trực tiếp lên hàng tướng? Chủ soái sẽ nghĩ tới cảm nhận của , sẽ trực tiếp thế ! Người hiểu đánh , cũng mù mờ việc chỉ huy!

Ngôn Thượng chỉ hòa khí đánh gãy lời bọn họ: “Ta là Binh Mã Đại Nguyên Soái, là quan tam phẩm duy nhất ở đây, cũng là phụ trách bộ chiến sự Kiếm Nam.

Ta là phụ trách chiến thắng chiến bại, các ngươi cần bận tâm.

Nếu thực sự đề nghị thì quan viên từ tam phẩm trở lên thể thẳng, còn tam phẩm thì cần mở miệng.”

Chư tướng: “…”

Chức quan cao hơn Ngôn Thượng thì chắc chỉ đương triều Tể tướng cùng Thượng Thư lục bộ.

Nói thế thì còn ai tư cách đề nghị gì nữa.

Lúc ở trong lều, Ngôn Thượng Dương Tự.

Dương Tự chẳng hề để ý mà cong môi với , giống như trêu tức —— nhiều năm gặp, tính tình Ngôn Nhị Lang cũng táo bạo hơn .

—–

Sau khi các tướng sĩ lui , Ngôn Thượng giữ Dương Tự , mà Triệu Linh Phi cũng đợi nổi vọt .

Nhìn thấy họ bình an thế là Triệu Linh Phi nhảy dựng lên , vui vẻ vô cùng.

Bọn họ thấy Ngôn Thượng cũng như thấy , trong lòng cực kỳ an .

Triệu Linh Phi mặt mày hớn hở : “Muội vốn định tay nhưng Hàn Thúc Hành đột nhiên túm lấy cho động.

Lúc suýt thì đánh với tên , ai ngờ thấy Ngôn Nhị ca b.ắ.n tên … Ngôn Nhị ca đột nhiên xuất hiện sợ chết!”

Dương Tự thì Ngôn Thượng, bỗng nhiên nhớ tới mũi tên mà Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu hợp lực b.ắ.n về phía Mông Tại Thạch tại Chung Sơn nhiều năm .

Hắn tặc lưỡi : “Ngôn Nhị b.ắ.n tên vẫn lợi hại như .”

Hắn đánh giá Ngôn Thượng : “Ngươi nên học kỹ năng cho thuần thục, nếu học chừng thể thần tiễn mà lên chiến trường…”

Trong mắt Triệu Linh Phi đều là sùng bái với Ngôn Thượng nên lập tức phản bác Dương Tự: “Người như Ngôn Nhị ca lên chiến trường thì chẳng đáng tiếc ? Ngôn Nhị ca lên chiến trường mới là lợi hại nhất! Ngôn Nhị ca, công chúa điện hạ cùng tới đây ư? Huynh mau kể vì đột nhiên xuất hiện ở đây , cũng thấy tiếng gió gì.

Ngôn Nhị ca, thật lợi hại… Chẳng lẽ là thần tiên nên thể tính chúng xảy chuyện ư?”

Ngôn Thượng bất đắc dĩ, nhiều năm gặp nhưng Triệu Ngũ Nương vẫn líu ríu, hoạt bát như cũ khiến chen nổi một câu.

cả và Dương Tự ai cản bởi vì họ Triệu Linh Phi đè nén vì chuyện của Triệu Công lâu, nay khó lúc vui vẻ nhiều một chút.

Lúc tới báo tới bái kiến.

Màn trướng vén lên, Ngôn Hiểu Chu và Hàn Thúc Hành một một .

Ngôn Hiểu Chu thấy lang quân thích bên cạnh trai, giống hệt như lời trai thông qua Hàn Thúc Hành truyền tới … Anh hai sẽ cứu Dương Tam Lang, quả nhiên lừa nàng!

Ngôn Hiểu Chu nhào đến ôm lấy Ngôn Thượng, vui vẻ gọi: “Nhị ca! Huynh thật sự tới … Nhị ca, khí sắc của hơn khi ở Trường An nhiều, hẳn là và Nhị tẩu sống ở Lĩnh Nam vui vẻ ? Sao Nhị tẩu tới, nghĩ hai luôn như hình với bóng chứ.”

Ngôn Thượng dang tay đón em gái, lúc thấy nàng cũng ríu rít ngừng thế là mỉm .

Nghe Ngôn Hiểu Chu và Triệu Linh Phi đều hỏi Mộ Vãn Diêu thế là lòng cũng thẹn thùng.

Chàng nghĩ thế nào cũng cảm giác và điện hạ quả thực luôn như hình với bóng vì thế ngượng ngùng : “Tàu xe mệt nhọc, chúng cũng đều việc cần nên thể cứ ở chung một chỗ.”

Ngôn Hiểu Chu thấy hai đỏ mặt thì lễ phép gì.

Triệu Linh Phi bỡn cợt trêu: “Muội còn tưởng với ham khống chế của điện hạ với Ngôn Nhị ca thì căn bản thể cùng nàng tách quá lâu.

Điện hạ Ngôn Nhị ca thời thời khắc khắc đều ở mí mắt thì mới yên tâm .”

Dương Tự đánh giá Ngôn Nhị, nhớ tới tính tình Mộ Vãn Diêu nên trong lúc nhất thời cũng lộ nụ mập mờ mà chằm chằm .

Tính tình Diêu Diêu bá đạo như thế, cũng chỉ Ngôn Nhị tính mới chịu .

Ngôn Thượng ho khan một tiếng, nhiều lời với bọn họ về tình cảm riêng tư của nên chỉ : “Dương tam, cuộc chiến sẽ để chủ tướng.

Nếu để xung phong thì nắm chắc phần thắng ?”

Dương Tự thấy tiếp tục bát quái với đám nữ hài nhi thì cũng chuyển đề tài.

Hắn chậm rãi : “Nếu hậu phương hỗ trợ, lương thảo sung túc thì nhất định thể khiến Nam Man đến mà về.”

Ngôn Thượng gật đầu : “Chỉ một năm.”

Ánh mắt Dương Tự nảy lên, trầm tư một lát mới chậm rãi gật đầu.

Ngôn Thượng : “Như thì đánh giặc , phía quân lương để nghĩ cách.”

Triệu Linh Phi và Ngôn Hiểu Chu đều là tâm tư mẫn cảm thông minh nên Ngôn Thượng lời là cả hai đều kinh ngạc .

Dương Tự chậm hơn các nàng một nhịp mới phản ứng : “Triều đình cho lương ?”

Ngôn Thượng : “Chỉ cho một nửa.

Không , hào nông thôn ở khắp nơi, thế gia cũng sẽ cho chúng mượn lương.

Tam Lang cứ yên tâm đánh , việc và việc so chiêu với triều đình trung ương cần lo.

Huynh chỉ cần thắng… Đó là giúp .”

Trong mắt Ngôn Hiểu Chu lo lắng, nghi ngờ trai ký kết điều khoản áp lực nào đó.

Nàng chủ động đề nghị: “Chuyện lo lương thảo để giúp Nhị ca…”

Triệu Linh Phi đánh gãy: “Không, Hiểu Chu vẫn nên tiếp tục chăm sóc thương .

Muội là một nữ lang yếu đuối, tới lui đám thế gia tiện.

Ngôn Nhị ca bạn khắp thiên hạ nên để mượn lương thảo hẳn sẽ dễ hơn chúng nhiều.”

Ngôn Thượng gật đầu.

Ai ngờ đó Triệu Linh Phi sáng mắt : “Ta với Ngôn Nhị ca! Ta là nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư, lúc thể nhắm tới đối tượng khác.

Ta sẽ mượn lương của quan phủ, còn mượn đám thế gia.

Mặc kệ họ cần bao nhiêu lương chúng đều mượn ! Những thứ trong tay chúng khống chế thì hơn để khác so đo nhiều.”

Ngôn Thượng than: “Ngũ Nương trưởng thành nhiều quá.”

Kế tiếp chính là tới việc đánh thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-162.html.]

Dù Ngôn Thượng sẽ chỉ huy nhưng vẫn suy nghĩ của Dương Tự.

Sau khi Dương Tự vây khốn Nam Man, lừa gạt bọn chúng thế nào thì mắt lóe lên, chậm rãi : “Trước đây triều đình vẫn nghị hòa ? Không bằng chúng thông báo cho Nam Man đến nghị hòa, để tướng lãnh của bọn chúng tới.

Nếu thể một lưới bắt hết…”

Dương Tự nhướng lông mày, ôm cánh tay than: “Ngôn Nhị, ngươi thật là âm hiểm, thể quy củ như thế? Nếu để cho trong thiên hạ ngươi tính kế Nam Man, lợi dụng nghị hòa lừa tròng thì ai sẽ gọi ngươi là quân tử nữa.”

Ngôn Thượng nhẹ đáp: “Trên quan trường quân tử.

Muốn quân tử thì quan .”

—–

Giữa tháng 8, Đại Ngụy và Nam Man bắt đầu chuyện nghị hòa.

A Lặc Vương nhận thư truyền tới thì vui vẻ, áp lực tiêu tan một nửa.

Hắn dốc hết quốc lực cùng Đại Ngụy đánh , nếu thua thì Nam Man sợ là sẽ còn nữa.

Tất cả binh lực đều tham gia trận chiến , Nam Man cũng đang ở thế bí.

Lúc Đại Ngụy nghị hòa chính là mảnh rơm cứu mạng bọn họ.

Mông Tại Thạch nhắc nhở A Lặc Vương: “Chủ soái mới của Kiếm Nam là Ngôn Thượng.

Người dễ đối phó .

Đại Vương cẩn thận trá, lý gì đánh đòi nghị hòa.”

Mông Tại Thạch lạnh lùng : “Nếu đánh thắng kỳ thật chúng hẳn nên ám sát Ngôn Thượng.

Hiện tại thừa dịp Kiếm Nam bên còn kịp phản ứng, Ngôn Thượng cũng kịp thể hiện bản lĩnh chúng nên ám sát .

Đến lúc đó chừng thắng một nửa.”

A Lặc Vương thèm để ý : “Ngươi , năm đó chuyện ở Trường An bổn vương cũng .

Không ngươi đoạt nữ nhân với Ngôn Thượng và thua ư? Một cô công chúa Đại Ngụy mà thôi, đợi chúng đánh thắng thì bao nhiêu chẳng ? Ngươi quá để ý đến cô công chúa mới dè chừng Ngôn Thượng như .

nghị hòa là chủ ý của hoàng đế Đại Ngụy, mà đám đại thần cũng dám phản kháng đúng ? Hơn nữa ngươi tên Ngôn Thượng da mịn thịt mềm, căn bản thể đánh ? Mông Tại Thạch, năm đó ngươi thất bại ở Trường An nên mới cẩn thận quá mức ?”

Mông Tại Thạch còn khuyên nhưng chuyển mắt nghĩ khuyên gì.

A Lặc Vương chịu thiệt thì mới cơ hội.

Vì thế lập tức thừa nhận sợ.

A Lặc Vương to.

A Lặc Vương cuối cùng cũng thắng lợi cho hôn đầu.

Ngày thứ nhất nghị hòa tại một chỗ cạnh Kiến Nam, A Lặc Vương lúc tự tới mà phái Mông Tại Thạch cùng đám tướng tá khác tới đàm phán.

Trong quân doanh, Mông Tại Thạch cùng vài vị tướng quân tới.

Hắn lười biếng liếc mắt cờ xí khắp nơi, thấy Ngôn Thượng quân doanh mỉm đón.

Đám tướng sĩ Nam Man thấy hào hoa phong nhã như thế thì cũng còn chút lo lắng nào.

Ngôn Thượng : “Ta chuẩn rượu thịt cho các vị trong doanh trướng, chúng ăn chuyện.”

Một vị tướng quân Nam Man động tâm : “Nghe Kiếm Nam một loại rượu đặc biệt nồng…”

Ngôn Thượng sáng tỏ : “Là Kiếm Nam Xuân ? Có, .”

Đám Nam Man ngứa ngáy, bọn họ dã man quen nên nghĩ chỉ cần uống một ngụm rượu Đại Ngụy là thấy đời uổng… Đại Ngụy phú quý như thế, dựa cái gì !

Ngôn Thượng mời rượu , lấy cớ tửu lượng của nên cũng uống.

Đám Nam Man thấy rượu và thức ăn ngon thì chẳng quản nhiều.

Kẻ nào chút cảnh giác thì lúc cũng d.a.o động.

Không thể nghi ngờ gì Nam Man quá nghèo.

Bọn họ nghèo tới mức cho mất lý chí, để chống dụ hoặc và dã tâm đối với giàu sang.

Ngôn Thượng kính Mông Tại Thạch một chén nhưng tên chỉ quỳ gối mà , cũng uống rượu.

Hắn quan sát đám kỹ nữ đang múa hát mua vui, cùng Ngôn Thượng đánh giá lẫn .

Mông Tại Thạch như như mà thấp giọng hỏi: “Ngôn Nhị Lang, trong rượu độc hả?”

Ngôn Thượng mặt đổi sắc, chỉ hỏi: “Tướng quân thử một chẳng sẽ ?”

Mông Tại Thạch: “Thủ đoạn thấp kém quá đó.”

Ngôn Thượng đáp: “Thấp kém cũng , miễn là tác dụng.”

Mông Tại Thạch: “Ngày xưa gặp ở Trường An, ngờ ngày .”

Ngôn Thượng nghiêng đầu, buông chén rượu trong tay đó : “Ngươi hề nghĩ đến ư? Thế mà năm đó nghĩ tới đó.”

Trong mắt Mông Tại Thạch tia sáng lóe qua, thấp giọng : “Chúng thể cùng hợp tác như cũ.”

Ngôn Thượng thở dài : “Tướng quân cho chút lợi , để thấy chỗ của việc hợp tác.”

Lời xong cả Mông Tại Thạch bỗng nhiên căng chặt, cảm nhận nguy hiểm từng .

Cả như con báo, lập tức nhảy lên, hất cái bàn mặt lăn đến chỗ đất trống.

Sau lưng vang lên tiếng đánh , còn thì nhanh chóng lật né tránh.

Hắn nhấc một cái bàn dài che chắn kiếm đ.â.m tới.

Cùng lúc đó, bộ buổi tiệc đều rối loạn, đám tướng quân Đại Ngụy cứ rút đao lên mà tấn công, đám vũ kỹ thì sợ hãi chạy trốn khắp nơi.

Tứ phương trong sảnh là quân sĩ Đại Ngụy vây tới.

Đám Nam Man đang ngắm mỹ nhân uống rượu ngon lúc rút đao nghênh chiến nhưng chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, cả sức lực.

Mông Tại Thạch mắt lạnh cảnh , thấy Dương Tự đang cầm trường kiếm trong tay, khí thế lạnh lẽo.

Hắn quỳ bên một cái bàn lật, ánh mắt về đây.

Mông Tại Thạch dám khinh thường, còn đám Nam Man Mặt khác thì mắng to: “Các ngươi hạ độc trong rượu! Đồ âm hiểm! Dám hạ độc trong tiệc nghị hòa!”

Ngôn Thượng cũng hề động đậy, vẫn bàn, mắt cả phòng hỗn loạn phía nhàn nhạt : “Không hiểu Nam Man gì.”

Sau đó hạ lệnh: “Giết —— ”

Mông Tại Thạch Dương Tự, đó lên quét mắt quân Đại Ngụy đang vây quanh tứ phía và : “Lợi hại.

Hóa Đại Ngụy cũng sẽ giữ đạo nghĩa mà chơi trò .”

Dương Tự : “Học lẫn thôi.”

Mông Tại Thạch: “Dương Tam Lang nhằm ư? Trong trướng , khi hướng về các ngươi nhất đó.”

Dương Tự cà lơ phất phơ nhưng vẫn vài phần nghiêm túc : “Ai bảo chỉ mỗi ngươi.

Ta cảm thấy… Một kẻ lợi hại như ngươi c.h.ế.t thì đối với Đại Ngụy cũng khá .

Ngươi cảm thấy ?”

Mông Tại Thạch đáp: “Khéo ghê, cũng cảm thấy ngươi và Ngôn Nhị Lang c.h.ế.t sẽ khá với Ô Man .”

Dương Tự vẫn , Mông Tại Thạch cũng thế.

Hai , ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Sau đó ai báo , hai lập tức nhảy lên đánh về phía .

Kiếm trong tay họ soi sáng mặt ——

“Trận chiến ở Trường An năm xưa còn dang dở, nay tiếp tục —— để xem ai trong hai thể sống tới cuối cùng!”

—–

Đại Ngụy phản chigến ngay bàn nghị hòa khiến Nam Man tổn thất thảm hại.

Mông Tại Thạch liều c.h.ế.t cùng vài vị tướng Nam Man g.i.ế.c khỏi quân doanh Đại Ngụy.

Tràng nghị hòa khiến một nửa tướng Nam Man c.h.ế.t tại đó, A Lặc Vương giận dữ lập tức tiến công Kiếm Nam ngay.

Chiên sự ngừng một tháng lúc bắt đầu.

Từ lúc nơi đây bắt đầu tiến thời kỳ hừng hực khí thế, c.h.ế.t ngừng.

Mà lúc chiến sự kéo dài nửa năm.

Dương Tự như Chiến Thần lớn lên chiến trường, thiên phú về quân sự của khiến các tướng quân khác chịu phục, dám coi khinh.

Mà chủ soái Ngôn Thượng càng khiến bọn họ bội phục thôi.

Chàng ít khi nhúng tay chiến tranh, bình thường chỉ dự thính lúc bọn họ bàn chiến lược.

Chàng chủ yếu giúp bọn họ chặn các loại ý kiến từ triều đình đưa tới.

Hà Tây bên thì nhúng tay thành một vũng nước đục, Kiếm Nam bên hề chịu ảnh hưởng của triều đình.

Lương thảo cũng tràn đầy.

Ngôn Thượng khắp nơi tích trữ lương, mượn của thế gia, của nhà giàu, của hào nông thôn.

Chàng kết bạn rộng, quen khắp nơi đám quân nhân ở Kiếm Nam há hốc mồm gì.

Chàng những mượn lương thực mà còn thuyết phục Tiết Độ Sứ của mấy châu cạnh đó như Hoài Nam gì gì đó điều bình tới cho Kiếm Nam mượn.

Tất cả đều phục vụ cho chiến trường.

Chiến sự ngay từ đầu thua thắng, nhưng theo thời gian trôi qua, Nam Man bên tự nhiên vấn đề, bọn họ bắt đầu phí nhiều sức hơn —— mà Nam Man quá nghèo.

Bọn họ bởi vì nghèo khó mà nhất định đánh trận , nhưng cũng vì nghèo khó mà thể chấp nhận nổi tiêu hao.

Tài năng quân sự của Dương Tự khiến Nam Man cảm thấy áp lực, cho dù chiến trường Hà Tây vẫn giằng co nhưng cũng thể giảm bớt áp lực của Kiếm Nam bên .

Ngôn Thượng giống như thùng sắt khó thể tấn công, mặc cạm bẫy, mặc Lưu Văn Cát sức ly gián triều cũng ảnh hưởng gì tới Kiếm Nam.

A Lặc Vương càng ngày càng nóng nảy, cũng càng ngày càng hiểu vì ngay từ đầu Mông Tại Thạch đề nghị ám sát Ngôn Thượng.

Chỉ đánh thì ích lợi gì, nếu thể tiêu diệt kẻ đằng để tướng sĩ bên như rắn mất đầu mới là thượng sách.

Đáng tiếc nay Nam Man thể phái ám sát Ngôn Thượng.

Bởi vì cả ngày khỏi quân doanh, chiến trường cũng thấy mặt thì… A Lặc Vương cách gì?

Nam Man lún sâu trong trận chiến , khi thời tiết càng lúc càng lạnh bọn họ bắt đầu thích ứng với khí hậu nơi .

Bọn họ bắt đầu sinh bệnh, trong quân càng ngày càng nhiều đổ bệnh.

Bọn họ chiếm chỗ chiến trường, nếu kéo tới mùa đông thì… Nam Man căn bản nhịn !

Tháng 10 năm , mắt thấy các tướng sĩ ngày càng miễn cưỡng, A Lặc Vương thể tiếp tục thế .

nếu Nam Man nhận thua thì chịu ?

Càng nghĩ càng cảm thấy g.i.ế.c Ngôn Thượng và Dương Tự.

Chỉ cần hai kẻ c.h.ế.t thì chiến trường Kiếm Nam mới cơ hội xoay trục.

A Lặc Vương bàn với Mông Tại Thạch: “Ta tính toán chia binh.”

Mông Tại Thạch chút đổi, nghĩ thầm lúc mà chia binh thì khác gì tìm chết.

đó A Lặc Vương liếc : “Chia binh công phá Lĩnh Nam, g.i.ế.c tới Nghiễm Châu.”

Mí mắt Mông Tại Thạch giật nhẹ, vội A Lặc Vương.

A Lặc Vương chằm chằm : “Bản vương phái điều tra nên khi tới Kiếm Nam, Ngôn Thượng chính là Thứ Sử Nghiễm Châu.

Tới bây giờ phu nhân của còn ở đó, nhà cũng .

Bản vương tra xét cuộc đời của Ngôn Thượng, thể đánh giá thấp .

trong lúc điều tra ngoài ý phát hiện tình cảm của và thê tử vẻ .”

Mông Tại Thạch vẫn tỏ thái độ gì.

A Lặc Vương tiếp tục : “Nếu vị công chúa gặp chuyện may thì chúng thể bức Ngôn Thượng mang binh cứu viện! Với tình cảm dành cho thê tử sẽ dễ dàng chúng lợi dụng! Ngươi cảm thấy thế nào?”

Mông Tại Thạch nhàn nhạt lên tiếng: “Ý kiến .”

Sau đó rũ mắt hỏi: “Đại vương định phái g.i.ế.c vị công chúa ?”

A Lặc Vương to, vỗ vai : “Ý của bổn vương là để ngươi ở Kiếm Nam giải quyết Dương Tự cho .

Còn bản vương sẽ tự lãnh binh g.i.ế.c vị công chúa .

Ngươi và tình cũ, bản vương dám ở mặt g.i.ế.c hồng nhan tri kỷ của ngươi.”

Mông Tại Thạch khẽ : “Chuyện cũ thời niên thiếu thôi mà, sớm quên nàng .

Đại Vương coi khinh .”

A Lặc Vương nửa thật nửa giả với , nhưng cũng thật sự yên tâm để đến Lĩnh Nam.

Đêm hôm khi thương lượng , A Lặc Vương dẫn một cánh quân lui khỏi Kiếm Nam, đường thủy tấn công Nghiễm Châu để ép Ngôn Thượng lui binh.

—–

Tại thành Nghiễm Châu, quân địch từ đường thủy đánh tới, Tiết Độ Sứ thấy thì lập tức đến tìm Mộ Vãn Diêu.

Tiết Độ Sứ thoáng kích động nghĩ Diễn Binh nửa năm qua ngờ thực sự ngày phát huy tác dụng.

Hắn vội vã tới phủ tìm công chúa, còn nàng thì ung dung chậm rãi phe phẩy quạt lên, nhàn nhạt lên tiếng: “Hoảng sợ cái gì? Diễn Binh ngàn ngày chỉ dùng binh nhất thời.

Bản công chúa liệu sự như thần, tọa trấn thì các ngươi lo cái gì?

Đánh cho —— ”

Tay áo nàng phất , bầu trời lóe tiếng sét vụt qua đôi mắt nàng lạnh lẽo tàn nhẫn thẳng Tiết Độ Sứ khiến tâm phục khẩu phục nhận lệnh ngoài đốc chiến ——

“Điện hạ đích tới, các mau xông lên cho !”

Mộ Vãn Diêu lẳng lặng những con thuyền chỉnh tề phía và đám binh sĩ.

Trống trận gõ vang, chiến kỳ phấp phới, Tiết Độ Sứ và công chúa cùng quan sát.

Binh sĩ hô vang khiến tinh thần và m.á.u huyết sục sôi.

Mộ Vãn Diêu nhắm mắt , trong lòng cũng thấy m.á.u nóng dâng lên, da thịt nóng đỏ: Cuộc chiến thủ thành Nghiễm Châu cuối cùng bắt đầu.

Loading...