Công Chúa Yêu Kiều - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-12-22 14:08:27
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa mấy ngày liền, các thí sinh xếp thành hàng tiến trường thi.
Phùng Hiến Ngộ xếp Ngôn Thượng.
Hắn thấy một vị quan văn ở cửa viện một lời nhưng chằm chằm Ngôn Thượng, trong lòng vì thế cũng động.
Hắn tham gia khoa khảo ba năm mà trúng, giống Lưu Văn Cát tràn ngập chờ mong với quan trường, tin với sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để luồn lách.
Hắn cũng giống với kẻ mới tham gia khoa khảo năm đầu nên còn ngây thơ như Ngôn Thượng.
Thấy vị quan văn chằm chằm Ngôn Thượng thì trong lòng cứng , nghĩ xem vị quan nhân vật lớn gì ? Chẳng lẽ Tố Thần mộc mạc như chính mà chỗ dựa ở Trường An ư?
Phùng Hiến Ngộ nhịn trầm mặt.
Nghĩ đến thời gian mấy cùng Hành Quyển, Vi Thụ nâng đỡ nên tự nhiên sẽ theo bọn họ.
Lưu Văn Cát thì khinh thường việc nên cũng thèm theo.
Chỉ Ngôn Thượng và Phùng Hiến Ngộ ngừng xoay quanh những buổi tiệc của đám quan to quý tộc, nắm chặt mỗi cơ hội để đề cử bản với những đó……
mà nếu Ngôn Thượng cơ duyên khác một đường nâng đỡ, cổ vũ lúc đó thì tính là cái gì?
Lúc Phùng Hiến Ngộ còn đang nghĩ như thế thì thấy trong đám thí sinh kẻ ồ lên.
Hắn lấy tinh thần, theo tiếng ồ về phía , chỉ thấy Vi Thụ bung dù tiến đến trong ánh mắt của bộ thí sinh.
Đám thí sinh đa phần đều 20, thể nghi ngờ gì Vi Thụ chính là trẻ nhất trong các thí sinh ở đây.
Hắn là thiếu niên phong lưu, khí khái thanh lãnh, hề vì khác chăm chú mà d.a.o động.
Cho dù là đám con cháu thế gia cũng ít kẻ ngạo mạn như .
Mọi đều thể thấy xuống từ xe của Đan Dương công chúa.
Xem tin đồn quả thực là đúng, Vi Thất Lang đến Trường An dựa thế lực của Vi gia mà leo lên Đan Dương công chúa.
Mọi nhất thời cảm khái, đám con cháu nhà nghèo càng thêm ghen ghét, nghĩ rằng: Leo lên công chúa là thể thi đậu thì gì đặc biệt hơn ? Nếu đem cơ hội cho , nếu bản thể leo lên Đan Dương công chúa thì bọn họ sẽ còn hơn Vi Thụ!
Phùng Hiến Ngộ xung quanh bàn tán, Vi Thụ căn bản thèm để ý tới những xung quanh, dù là kẻ hâm mộ lẫn những kẻ đến nịnh bợ.
Vi Thụ hàng thí sinh, thái độ ung dung thong thả lấy từ trong tay áo một quyển sách, nhãn nhã mà bung dù sách.
Phùng Hiến Ngộ: “……”
Thiếu niên lang quân đạm nhiên như thế khiến kẻ thi vài đỗ như thật sự hâm mộ!
Còn đang mải hâm mộ thì vị quan kiểm tra kiên nhẫn tên : “Người tiếp theo, Phùng Hiến Ngộ.”
Phùng Hiến Ngộ vội vàng thu tầm mắt, chuyên chú việc thi thố của .
—
Mộ Vãn Diêu tặng cơ hội ngoài thì cũng chú ý quá nhiều tới chuyện khoa cử nữa.
Đề cử Hành Quyển chẳng qua chỉ là thuận tay.
Nàng cũng vươn tay quá dài khiến khoa khảo mất tính công chính quá nhiều, như thế cũng phạm húy.
Tuy rằng đối với nhiều nơi nào để đưa Hành Quyển thì cơ hội để quan chủ khảo xem tác phẩm của là tồi.
mà cho dù là con cháu thế gia, khi đưa Hành Quyển xong cũng nhất định sẽ trúng tuyển.
Hành Quyển chẳng qua là cầu duyên, khoa khảo tự nhiên chút công bằng.
quan triều đình vốn đám con cháu thế gia lũng đoạn, hiện giờ con cháu nhà nghèo và đám thế gia thể cùng dự thi là tiến bộ ít.
Mọi việc quá sẽ hoá buồn, thể một là xong.
Tháng hai thi khoa khảo, đến đầu tháng ba dán thông báo.
Trong nửa tháng đó Mộ Vãn Diêu cùng của Lại Bộ gặp mặt chào hỏi.
Đến cuối tháng 2 nàng tham gia một buổi tiệc ngắm hoa.
Trong bữa tiệc đó nhiều quý tộc nam nữ, còn một ít quan viên và gia quyến cũng ở trong đó.
Rất nhiều lang quân trẻ tuổi thấy Đan Dương công chúa xinh như thế thì tâm tư cũng rục rịch tiến lên .
Mộ Vãn Diêu coi thường những vì thế lập tức xoay né tránh.
Đám hầu ngăn những kẻ nịnh bợ công chúa .
Mộ Vãn Diêu bên bờ nước phe phẩy quạt chờ một vị công chúa khác tới gặp mặt.
Lúc , một vị quan viên thuyết phục đám vệ sĩ để qua chỗ công chúa.
Ông khom hành lễ với nàng : “Gió mát cảnh , mỹ nhân bạn, điện hạ thật là hưởng thụ.”
Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh rào chắn trong đình hóng gió, từng đám cá chép vàng đỏ bơi lội trong nước.
Nàng đầu nửa ngày mới nhận : “À, là Khảo Công Viên Ngoại Lang.”
Đối phương : “ là hạ quan.”
Người chính là quan chủ khảo của kỳ thi .
Xuân Hoa bưng một đĩa đồ ăn cho cá tới, lúc nghiêng đầu nàng thấy vị quan viên nịnh nọt với Mộ Vãn Diêu, mà công chúa cũng đáp .
Có lẽ công chúa cũng hiểu trúng Thái Tử thì chính là Lý gia lưng nàng.
Mộ Vãn Diêu hứng thú dạt dào : “Ngài tới gặp chuyện gì ? Chẳng lẽ tam ca đối đãi với ngài nên ngài ở Lại Bộ nữa mà cùng thương lượng một chức quan khác ư?”
Vị Viên Ngoại Lang thấy thế thì lập tức mồ hôi đầy đầu.
Ông vội vàng khổ : “Điện hạ cứ đùa! Tiểu quan mới lên Lại Bộ Viên Ngoại Lang mấy ngày, thật sự ném cơ hội .”
Lại Bộ là thế lực của Tam điện hạ Tần Vương, của Lại Bộ cơ hồ đều coi Tần Vương như thiên lôi sai đánh đó.
Nếu lời của công chúa mà truyền ngoài để cảm thấy ông phản bội Tần Vương thì lúc đó khó mà ăn .
Mộ Vãn Diêu thấy ông sợ hãi thì nhịn phì , đôi mắt cong cong thành hình trăng non.
Vị Viên Ngoại Lang nhanh chóng mục đích tới đây của : “Lại Bộ định danh sách khoa khảo của năm nay, chuẩn trình lên Thượng Thư Tỉnh để phê duyệt.
Nếu gì sai lầm thì khi thông qua Môn Hạ Tỉnh và Trung Thư Tỉnh, qua hai ngày nữa sẽ dán bảng thông báo.”
Mộ Vãn Diêu như cảm giác chuyện thú vị nên rướn về phía .
Vị Viên Ngoại Lang thấp giọng : “Nếu danh sách định thì hạ quan cũng tới báo cho điện hạ một tiếng, cũng lấy lòng điện hạ một chút.
Lần tham gia thi hai ngàn, tổng cộng lấy 22 .
Bệ hạ ý kiến vì thế năm nay cũng thể lấy nhiều hơn.
Trong đó hai điện hạ đề cử đều tên, ánh mắt của điện hạ quả thực độc đáo.”
Mộ Vãn Diêu nhịn mà hồi hộp đến mức trái tim đập bang bang.
Nàng nín thở ngưng thần Viên Ngoại Lang câu tiếp theo.
Xuân Hoa ở phía công chúa cũng quên cho cá ăn, nàng thất thần mà than thở: Tổng cộng hai ngàn nhưng chỉ lấy 22 thôi ?
Thi đậu khoa khảo quả thực quá gian nan.
lúc thấy hai mà điện hạ đề cử đều bảng tên thì Xuân Hoa bất giác cũng vểnh tai lên , trong lòng lo lắng âm thầm Lưu Lang trong 22 .
Nếu Lưu Lang thi rớt, lấy tính tình tâm cao khí ngạo của thì sẽ đả kích đến mức nào đây?
Viên Ngoại Lang tiếp tục thấp giọng lấy lòng công chúa: “Vi Thất Lang tất nhiên là cần , đó là thiếu niên tài năng, kể cả Tần Vương điện hạ tự bài của cũng khen .
Vì thế chính là Trạng Nguyên.
Còn một vị khác điện hạ đề cử là Ngôn Tố Thần, giải bài thi cũng hết sức tồi.
Ở trong 22 xếp hạng trung đẳng.
bởi vì tướng mạo xuất chúng nên khi cân nhắc Thượng Thư tự phê chuẩn để Thám Hoa lang.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng giật đến mức quạt cũng quên phe phẩy.
Vi Thụ là Trạng Nguyên khiến nàng kinh ngạc thôi.
Ngôn Thượng thật đúng là bởi vì mặt nên chọn Thám Hoa lang ư? Một câu đùa ngày đó của nàng thế mà thành thật, hóa Lại Bộ quả thật chọn dựa theo mặt mũi?
Cũng khó đoán, trong quan trường kẻ nào lớn lên , thanh tú là yêu cầu thấp nhất.
Rốt cuộc đám quan viên ngày đều khả năng sẽ diện thánh, há thể để bệ hạ mỗi ngày đều một đám quan viên bộ dạng thể thống gì chứ?
Viên Ngoại Lang thấy công chúa ngây thì thử gọi: “Điện hạ?”
“Tốt!” Mộ Vãn Diêu hồn mỉm , “Đa tạ ngài báo cho tin tức , cảm kích.
Sau chuyện gì ngài cứ tới tìm .”
Viên Ngoại Lang đạt mục đích nên mỉm lui .
Trong lòng Mộ Vãn Diêu sung sướng, tiếp tục bên mép nước.
Xuân Hoa ở bên cạnh cắn môi Viên Ngoại Lang khỏi đình hóng gió.
Sau đó nàng đưa đĩa đồ ăn cho một thị nữ ở bên cạnh, tìm cớ vội vàng rời khỏi.
Mộ Vãn Diêu thấy hết nhưng cũng chẳng gì.
—
“Lưu công xin dừng bước!”
Viên Ngoại Lang họ Lưu mới rời khỏi đình hóng gió xa thì phía một gọi ông .
Ông dừng bước đầu thì thấy đuổi theo là thị nữ bên của Đan Dương công chúa.
Vừa nàng bên cạnh cũng vểnh tai lên câu chuyện.
Xuân Hoa tới, uốn gối hành lễ với Viên Ngoại Lang đó thấp giọng : “Nô tỳ một chuyện phiền Lưu công.”
Viên Ngoại Lang vội vàng : “Không dám dám! Nương tử là thị nữ bên công chúa, nếu công chúa còn giải quyết việc cho nương tử thì cầu hạ quan cũng vô dụng.”
Xuân Hoa một tiếng, kỳ thật lúc nàng công chúa ý định đề cử con cháu nhà nghèo thì từng thử đề cử Lưu Văn Cát với công chúa nhưng Mộ Vãn Diêu : “Chính còn thèm tới mặt cầu xin vì giúp ?”
Lưu Văn Cát tâm cao khí ngạo như thế thể ăn khép nép xin giúp đỡ mặt công chúa ? Con đường đó chựt đứt khiến Xuân Hoa dám gì thêm.
Nay nàng đuổi theo Viên Ngoại Lang chẳng qua cũng chỉ một chút tin tức.
Nàng cắn cắn môi, cố nhịn thẹn thùng : “Nô tỳ chỉ hỏi Lưu công trong 22 trúng khảo năm nay nào tên là ‘Lưu Văn Cát’ ?”
Viên Ngoại Lang vuốt râu nửa ngày nhưng vẫn nghĩ vì thế buồn bực : “Hình như từng gặp qua, nào thế?”
Ánh sáng trong mắt Xuân Hoa tối , nàng mỉm : “Không gì, nô tỳ chỉ hỏi một tiếng mà thôi.”
Trong lòng nàng ưu sầu, nghĩ tới khi dán bảng vàng bản trấn an Lưu Văn Cát thế nào —— Ngôn Thượng thi năm đầu thể thành Thám Hoa Lang.
Hai bọn họ đều xuất Lĩnh Nam, Lưu Văn Cát từ đến nay luôn cảm thấy giỏi hơn Ngôn Thượng.
Vậy kết quả chỉ sợ Lưu Văn Cát khó mà tiếp thu .
—
Phùng Hiến Ngộ cũng tìm một ít quan hệ để tham dự tiệc ngắm hoa .
Đương nhiên thể tiếp cận nhân vật lớn như Đan Dương công chúa mà chỉ tìm cơ hội lấy lòng một ít quan viên lẻ tẻ.
đám quan viên khi thấy thì thần sắc lập tức kỳ quái, giống như tránh còn kịp.
Trong lúc đang ngơ ngẩn, Phùng Hiến Ngộ thấy một vị quan viên đang chung một chỗ với thị nữ của Đan Dương công chúa.
Đó chính là ở cửa trường thi kiểm tra bọn họ.
Ngày Đan Dương công chúa đưa Vi Thụ đến trường thi, thị nữ của nàng mặc nam trang cưỡi ngựa bên ngoài, lúc Phùng Hiến Ngộ chỉ liếc mắt một cái nhận .
Mà ngay khi thi xong, danh tính của quan chủ khảo năm nay cũng công bố.
Phùng Hiến Ngộ nhận ngay đang chuyện với thị nữ chính là quan chủ khảo năm nay.
Quan sát thần sắc của đối phương chỉ thấy mặt mũi ông mãn nguyện, …… Chẳng lẽ ông tới mặt công chúa báo tin vui ư?
Phùng Hiến Ngộ nghiêm nghị suy đoán: Danh sách khoa khảo định ! Sắp dán thông báo!
Năm nay là năm thứ tư thi, nếu vẫn …… Phùng Hiến Ngộ giật lui về , lấy lòng đám quan viên tránh như tránh tà nữa mà hạ quyết định trong lòng.
—
Màn đêm buông xuống, bên ngoài cung quan của Lư Lăng trưởng công một chiếc xe ngựa tới.
Phùng Hiến Ngộ mặc một áo bào tuyết trắng bước từ trong xe xuống.
Hắn dùng ngọc trâm vấn tóc, trường bào tung bay, khuôn mặt thanh tuấn, cả trong bóng đêm mang đến cảm giác cô đơn, tịch liêu.
Hắn để tiểu thư đồng của đánh xe trở về, còn thì ngửa đầu cung quan của trưởng công chúa, cảm xúc trong lòng cực kỳ phức tạp.
Lư Lăng trưởng công chúa là em gái ruột của đương kim thiên tử, lúc ông mới lên ngôi vị công chúa giúp đỡ ít.
Sau khi bệ hạ cầm quyền cũng qua với vị trưởng công chúa , cực kỳ sủng ái nàng .
Sau khi chồng nàng qua đời, vị công chúa tái giá mà vấn tóc bắt đầu tu đạo, nữ quan.
Có nàng đầu, trong lúc nhất thời, đám nữ lang quý tộc của Trường An ít bắt chước, tự nguyện đạo sĩ.
Trào lưu nhất thời ưu chuộng, quả là nực .
công chúa nữ quan nghĩa nàng tu dưỡng tính, ăn đồ mặn.
Xuất gia đạo cô chẳng qua là tỏ vẻ “Ta tái giá”.
Lư Lăng trưởng công chúa dưỡng ít thiếu niên tuấn tú bên .
Hoàng đế vẫn cần vị công chúa giúp đỡ vì thế còn xây cung quan cho nàng .
Cung quan vô cùng xa hoa huy hoàng, sự đơn giản thanh tịnh vốn nên của đạo quan.
Chỉ sợ cung quan so với phủ công chúa bình thường còn hoa lệ hơn.
Bốn năm Phùng Hiến Ngộ đầu tiên tới Trường An tham gia khoa khảo, bởi vì lúc đó còn niên thiếu vẻ ngoài tuấn nên vị trưởng công chúa coi trọng.
lúc vợ con, vì thế cự tuyệt trưởng công chúa.
Từ đó về Phùng Hiến Ngộ và khoa khảo cũng chẳng còn duyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-28.html.]
Tuy nào xác nhận nhưng tự Phùng Hiến Ngộ bài xích nhiều năm nhất định là do vị công chúa nhúng tay .
Mà nay bốn năm qua…… Đời bao nhiêu 4 năm để phí phạm chứ?
Phùng Hiến Ngộ ngửa đầu ngóng tấm biển phía cung quan đó tiến về phía .
Từ môt bước chẳng còn đường lui.
—
Lư lăng trưởng công chúa cũng để Phùng Hiến Ngộ bất lực trở về, thậm chí cũng khó xử .
Sau khi thị nữ thông báo, một lát Phùng Hiến Ngộ dẫn trong phòng của công chúa.
Rèm trướng tung bay, nến đỏ rực sáng.
Lư Lăng công chúa cầm nến trong tay, tóc dài xõa đến mắt cá chân, thong thả từ rèm trướng.
Phùng Hiến Ngộ thì thấy công chúa hơn ba mươi tuổi nhưng bảo dưỡng khéo léo, mặt chút nếp nhăn nào, trông chỉ giống nữ lang hai mươi tuổi, màu da kiều nộn trắng nõn, thần thái thêm thành thục phong lưu của nữ nhân trưởng thành.
Trưởng công chúa : “Phùng lang, bốn năm đến chỗ chúng hôm nay bỗng nhiên tới là việc ?”
Phùng Hiến Ngộ im lặng mà chỉ xốc bào quỳ xuống.
Trưởng công chúa mà , một tay nàng cầm cao cây nến, một tay nâng cằm của Phùng Hiến Ngộ lên.
Nương ánh nến nàng quan sát biểu tình khuất nhục của , trong lòng cảm thấy thú vị.
Trưởng công chúa : “À, xem là việc lớn.
sợ là chỉ quỳ thì ăn thua .”
Phùng Hiến Ngộ vẫn lời nào nhưng lúc bàn tay cầm lấy vạt áo kéo xiêm y xuống.
Hắn quỳ mặt đất, áo choàng rũ ở bên hông, thể trẻ trung trơn bóng thon dài hiện trong ánh lửa.
Hắn ngước mắt lên, khuôn mặt tuấn và trong đôi mắt ánh lửa nhàn nhạt, lấp lánh tự nhiên.
Hình như cả ánh nước mênh m.ô.n.g sinh sương mù.
Lư Lăng trưởng công chúa thấy thế thì trong mắt như bốc hỏa, thở nặng nề.
Nàng nếm hết đủ loại nam sắc, nhưng đối với thứ chiếm từ đến nay luôn nhớ mãi quên.
Đêm dài, mỹ nam tử ở ngay mặt nàng quỳ xuống, áo ngoài nửa cởi thì nàng chịu đựng ?
Trưởng công chúa dùng ngón tay nâng cằm Phùng Hiến Ngộ lên đó cúi hôn xuống.
Phùng Hiến Ngộ nghiêng mặt khiến nụ hôn rơi xuống má , mấy sợi tóc lòa xòa rũ .
Trưởng công chúa lạnh, cũng nóng nảy hỏi: “Sao, tới hiện giờ còn bộ tịch ư?”
Phùng Hiến Ngộ ngước mặt nàng , cách ngọn nến chút đồ vật mạnh mẽ đuổi khỏi .
Tới nước cần gì vẻ?
Hắn lẩm bẩm : “Ta tranh công danh.”
Trưởng công chúa : “Được.”
Nàng cao giọng gọi bên ngoài: “Gọi Khảo Công Viên Ngoại Lang của Lại Bộ tới gặp !”
Lúc nàng cúi , khuôn mặt dán gần khuôn mặt tái nhợt của nam tử phía mà hì hì : “Phùng lang, Viên Ngoại Lang còn một lát nữa mới tới, trong thời gian còn xem ngươi hầu hạ khiến lòng .
Thứ tự của ngươi cứ ấn theo công phu hầu hạ mà định.”
Phùng Hiến Ngộ nàng một lúc duỗi cánh tay ôm nàng n.g.ự.c đó chỗ sâu trong rèm trướng, bước về phía bóng tối.
Phóng túng và tình sắc khiến chán ghét nhưng điên cuồng.
Nếu thể cự tuyệt bằng sa .
—
Khảo Công Viên Ngoại Lang run bần bật cửa phòng của Lư Lăng trưởng công chúa.
Lúc của trưởng công chúa tới tìm ông cũng qua mục đích của công chúa.
Cái khiến sắc mặt của Viên Ngoại Lang nhịn sầu khổ, ông nghĩ thầm đây.
Trong lúc ông còn đang sầu khổ thì phòng của công chúa mở , bọn thị nữ để ông .
Viên Ngoại Lang cúi đầu, chỉ vội vàng ngước mắt thoáng qua rũ mắt xuống luôn.
Một cái liếc mắt đủ để ông thấy trưởng công chúa đang lười biếng dựa giường, một vị lang quân quần áo nửa che đang quỳ gối bên chân bóc vải cho nàng .
Lư Lăng trưởng công chúa cũng lời vô nghĩa, nàng há mồm danh sách khoa khảo năm nay.
Nàng lười biếng : “22 đúng ? Xóa một để tên của Phùng Hiến Ngộ đó.
Ngày bệ hạ hỏi thì chịu trách nhiệm.”
Lúc Viên Ngoại Lang mục đích gọi tới, ông cũng dám giấu diếm mà chua xót : “Hồi bẩm điện hạ, năm nay 22 trong danh sách phần lớn là con cháu thế gia.
Mà tên bọn họ thể xóa dễ dàng ? Nếu thần dám xóa, ngày để phát hiện thì chức quan của thần sợ là cũng chẳng giữ .”
Lư Lăng trưởng công chúa kinh ngạc hỏi: “22 đều là con cháu thế gia ? Không khả năng đúng ? Lúc bình thường vì mặt mũi nên các ngươi sẽ cho mấy kẻ nhà nghèo danh sách cơ mà? Năm nay ai hả?”
Viên Ngoại Lang căng da đầu : “Năm nay con cháu thế gia cực kỳ xuất sắc, tài năng lạc.”
Lư Lăng trưởng công chúa lạnh lẽo chằm chằm ông .
Trên trán Viên Ngoại Lang thấm ướt mồ hôi, một lúc mới cắn răng : “Chỉ một là con cháu nhà nghèo.”
Lư Lăng trưởng công chúa : “Vậy gạt kẻ đó , đổi thành Phùng Hiến Ngộ.”
Viên Ngoại Lang ngẩng đầu: “ mà là do Đan Dương công chúa đề cử! Người còn chính Thượng Thư xếp Thám Hoa, dễ sửa như những khác!”
Đan Dương công chúa đề cử ư?! – Phùng Hiến Ngộ đang quỳ gối bên cạnh Lư Lăng bỗng dưng ngẩng đầu về phía Viên Ngoại Lang, câu đầu tiên từ nãy giờ: “Không ngoài Vi Thất Lang thì Đan Dương công chúa còn đề cử ai nữa?”
Viên Ngoại Lang tự nhiên ký ức khắc sâu đối với vị thiếu niên nên đáp: “Là Ngôn Thượng của Lĩnh Nam, tự là Tố Thần.
Chữ của quả là tồi, thi phú cũng .
Vị trí Thám Hoa Lang chính là danh xứng với thật.”
Phùng Hiến Ngộ thấy cái tên “Ngôn Thượng” thì mí mắt nhảy dựng lên, nghĩ tới khuôn mặt cực kỳ tuấn của thiếu niên .
Thám Hoa Lang!
Đã Đan Dương công chúa đề cử mà còn bộ tịch cùng đưa Hành Quyển ư? Người giả nhân giả nghĩa đến mức cơ đấy!
Phùng Hiến Ngộ thất vọng đến cực điểm, từ đến nay khuôn mặt từng dữ tợn như thế.
Hắn nghiến răng nghiến lợi một tiếng: “Thế nhưng là !”
Lư Lăng trưởng công chúa rũ mắt hỏi: “Ngươi quen kẻ đó ?”
Phùng Hiến Ngộ thu cảm xúc của : “Chẳng qua là một kẻ ngụy công tử, lừa đời lấy tiếng mà thôi!”
Lư Lăng trưởng công chúa chống cằm, như suy tư gì đó : “Chọn là Thám Hoa Lang ư……”
Thông thường dựa theo tập tục chọn Thám Hoa Lang hẳn đều tướng mạo xuất sắc nhất…… Lúc Lư Lăng công chúa mơ màng thì Phùng Hiến Ngộ cắn răng cầm tay nàng .
Hắn ngửa đầu nở nụ chút vặn vẹo và hối tiếc : “Điện hạ quên đồng ý gì với ?”
Lư Lăng trưởng công chúa rũ mắt .
Hiện tại nàng vẫn lòng với Phùng Hiến Ngộ, chọc tân sủng của tức giận.
Vì thế nàng nhanh chóng đưa quyết định: “Loại cái tên Ngôn cái gì đó , để Phùng lang đó.
Tướng mạo Phùng lang tuất dật thế , một Thám Hoa Lang là dư dả.”
Viên Ngoại Lang nóng nảy : “ mà Đan Dương công chúa bên ……”
Lư Lăng trưởng công chúa khinh thường : “Tiểu nha đầu Đan Dương gì đáng sợ? Nàng chỉ là một vị công chúa từng hòa , lấy cái gì mà tranh với ? Yên tâm , sẽ xử lý chỗ nàng .”
Trưởng công chúa thế thì Viên Ngoại Lang đành đồng ý, trở về với Thượng Thư.
—
Đầu tháng ba, mưa xuân như bột rây rắc.
Mộ Vãn Diêu vẫn như ngày, nhàn rỗi việc gì mà đánh xe tới Đông Cung Thái Tử dạy bảo.
Mặc dù bên ngoài đổ mưa nhưng nàng cũng để ý.
Lúc ở trong xe Mộ Vãn Diêu chợt thấy tiếng Xuân Hoa cưỡi ngựa bên cạnh xe nhỏ giọng : “Điện hạ, Ngôn Nhị Lang tới.”
Xe ngựa dừng , Mộ Vãn Diêu vén rèm lên quả nhiên thấy thiếu niên lang quân đang cầm ô bên đường thỉnh an nàng chính là Ngôn Thượng mà nửa tháng nay nàng gặp.
Mưa xuân mịn màng tẩm ướt nửa bên quần áo , nhưng vẫn thẳng, khuôn mặt đoan chính đẽ.
Mộ Vãn Diêu ghé mành xe, chỉ nửa bờ vai và khuôn mặt lộ .
Nước mưa b.ắ.n lên hàng lông mi của nàng, khiến đôi mắt nàng càng thêm ướt át trong suốt như gió mát thổi qua.
nàng mở miệng thì lời khó : “Nửa tháng gặp, hôm nay thế nhưng thể thấy kẻ bận rộn như ngươi tới thỉnh an , quả là phúc ba đời.”
Ngôn Thượng lễ phép : “Kỳ thật nửa tháng qua cũng tới cửa bái phỏng nhưng lẽ điện hạ bận nên gặp .
Là đến đúng lúc nhưng cũng chẳng thể cả ngày đợi trong phủ chờ công chúa về, như thế sẽ khiến nhàn thoại khó .
Chính vì thế mà cũng đành xin điện hạ.”
Sắc mặt Mộ Vãn Diêu hòa hoãn : “Hôm nay ngươi gì?”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ : “Vốn tới cửa bái phỏng…… Hôm nay vốn tính toán cho dù đợi thì cũng dày mặt đợi một lát để chờ công chúa trở về.
Cũng thể nào cũng gặp điện hạ đúng ?”
Mộ Vãn Diêu : “Nhìn , ngươi đúng là chọn thời gian khéo, đúng lúc ngoài, còn khi nào mới thể về.”
Ngôn Thượng thấy thế thì ngay: “Vậy ngày khác tới ……”
Mộ Vãn Diêu chằm chằm trong một lát đó chậm rãi : “Sao cảm thấy ngươi cố tình tính toán thời gian vì cùng ở chung một chỗ nhỉ?”
Mặt Ngôn Thượng cứng .
Chàng quả thật cảm thấy quan hệ của hai quá cổ quái…… vuốt cho quan hệ trở nên bình thường một chút.
Mộ Vãn Diêu hiểu tự nhiên thông minh mà .
Mộ Vãn Diêu đạm thanh: “Được , lên xe , một tin tức cho ngươi.”
Ngôn Thượng còn đang chần chừ thì thấy Mộ Vãn Diêu đẩy cửa xe .
Nàng ở trong xe, khuôn mặt mỹ lệ, ánh mắt lãnh đạm, quả thực chợt xa chợt gần thể nắm lấy.
Sau một lúc trầm mặc Ngôn Thượng mới vén áo bào lên xe.
Xe ngựa nữa khởi hành.
Ngồi ở trong xe, Ngôn Thượng ôn nhu giải thích với Mộ Vãn Diêu: “Ta chỉ ảnh hưởng tới thanh danh trong sạch của điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu liếc một cái, lười giải thích với rằng chẳng cái gì gọi là thanh danh trong sạch.
Một bên là Dương Tam Lang, một bên là Vi Thất Lang, bộ Trường An đều nàng là cô công chúa trái ôm ấp.
Mộ Vãn Diêu với Ngôn Thượng: “Ngày mai sẽ dán tên bảng vàng, ngươi ?”
Ngôn Thượng đáp: “Đã .”
Mộ Vãn Diêu một lúc lâu đó nàng đột nhiên cảm thấy ánh mắt của thật , tùy tiện gặp một , tùy tiện đề cử một chút mà đó thi đậu.
Vì thế nàng vô cùng vui vẻ, : “Lại Bộ Viên Ngoại Lang với rằng Vi Thất Lang là Trạng Nguyên còn ngươi là Thám Hoa lang đó.”
Ngôn Thượng ngẩn đó lập tức hành lễ với nàng.
Trong mắt ý vui mừng, nhưng thần sắc vẫn giữ trầm tĩnh.
Chàng đưa tay lên miệng nhẹ ho khan một tiếng.
Mộ Vãn Diêu liếc bộ tịch thì nhịn nhạo: “Muốn thì , còn nhịn gì, ngươi mệt ?”
Ngôn Thượng ngước mắt lên nàng, chỉ thấy công chúa đang chớp chớp mắt.
Chàng lắc đầu, rốt cuộc cũng tiếng.
Ôn nhu, nhẹ nhàng giống dòng suối nhỏ, khác hẳn nụ khách sáo lễ phép ngày thường của …… Chàng là nhã nhặn và tự kiềm chế, nay bao giờ to.
Ngay cả nụ nhợt nhạt cũng giống vẻ đoan chính hàng ngày của .
Mộ Vãn Diêu thế thì trong lòng cũng nóng lên, vội mặt nữa.
Trong lòng nàng khinh thường nghĩ: Cười quyến rũ thế để gì? Vừa là tên Thám Hoa Lang đắn .
Ngôn Thượng ôn nhu : “Đa tạ điện hạ, điện hạ……”
Mộ Vãn Diêu mắng: “Cách xa một chút! Đừng tới gần !”
Ngôn Thượng Mộ Vãn Diêu mắng thì ngẩn , cực kỳ mê mang chọc nàng cái gì.
—
Mộ Vãn Diêu cung, nàng định khi tới đó sẽ để xe ngựa đưa Ngôn Thượng trở về chùa miếu.
tới chân thành nàng chẳng cần xuống xe của Thái Tử chờ sẵn ở đó.
Kẻ cầm ô tới, khi thông báo, Đan Dương công chúa xốc một góc mành xe ngựa lên, để lộ khuôn mặt thiên kiều bá mị.
Kẻ nội thị còn thấy trong xe mơ hồ một nữa nhưng thấy rõ thì công chúa dùng đôi mắt lạnh lẽo chằm chằm .
Nội thị : “Thái Tử điện hạ chuyện khác ngoài nên bảo nô tài chờ ở đây chờ nếu điện hạ tới.
Ngoài Thái Tử điện hạ một tin tức nô tài bẩm cho điện hạ để ngài cân nhắc.”
Mộ Vãn Diêu kỳ quái: “Đại ca bảo ngươi truyền cho việc gì?”
Nội thị : “Thái Tử ngày mai là ngày yết bảng kết quả khoa khảo.
Hôm nay Lại Bộ đưa danh sách trúng tuyển đến Trung Thư Tỉnh, Thái Tử thấy danh sách thì phát hiện khác biệt so với đó.
Thái Tử còn phê lên danh sách mà với ngài một tiếng.
Điện hạ đề cử hai , Vi Thất Lang vẫn là Trạng Nguyên nhưng Thám Hoa Lang lúc thế.
Trên bảng tên của Ngôn Nhị Lang nữa, Thái Tử hỏi điện hạ xem mà .”
Trong lúc nhất thời chỉ tiếng mưa rơi ào ào, trời đất yên tĩnh đến cực điểm.