Công Chúa Yêu Kiều - Chương 31

Cập nhật lúc: 2024-12-22 14:08:31
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôn Thượng cũng quen Dương Tự.

lúc Dương Tự phía bảo xoay và công chúa thì sắp véo c.h.ế.t , trong chớp nhoáng, lập tức nhớ là ai.

Lúc ở chùa Vĩnh Thọ, Mộ Vãn Diêu lôi kéo thoát khỏi .

Hiện tại, Mộ Vãn Diêu trốn……

Ngôn Thượng nhịn cảm thấy tâm tình cổ quái, hai là quan hệ gì, rốt cuộc công chúa thấy phiền thấy sợ phía ……

Ý niệm trong đầu loạn nhưng cũng khiến chậm chễ mà đỡ lấy công chúa.

Theo lực tay Mộ Vãn Diêu thả lỏng thì tinh thần cũng buông lỏng một chút, cả nhẹ lui về nửa bước, tay áo hất lên mặt nữ lang ở trong lòng.

Mộ Vãn Diêu đang cúi đầu trong n.g.ự.c tay áo phất qua má thì ngây :…… Thế tính là nàng đánh ?

Không đợi nàng nghĩ kỹ Ngôn Thượng đánh thì đẩy nàng , cả xoay , trong giọng ẩn chứa tức giận: “Ngươi là cái đồ điều, hầu hạ lang quân cũng .

Còn mau cút ?”

Chàng kéo một cái khiến Mộ Vãn Diêu từ trong n.g.ự.c kéo ngoài nửa bước.

thì nghiêng vai lúc chặn tầm mắt của Dương Tự khiến thấy Mộ Vãn Diêu.

Lúc Mộ Vãn Diêu mới phản ứng , nàng dám gì, sợ giọng quen thuộc sẽ khiến Dương Tam Lang nhận .

Vì thế nàng che khuôn mặt tay áo của Ngôn Thượng phất qua, đó cúi đầu khom lưng chạy chậm, bạch bạch bạch chạy lên lầu.

Toàn bộ quá trình nàng dám đầu đối mặt với cục diện phía .

Bởi vì tâm tư nên lúc chạy lên lầu nàng còn vấp một chút, nhưng nàng vẫn xách váy mà chạy.

Ngôn Thượng ở phía nàng đổ mồ hôi.

Chờ Mộ Vãn Diêu chạy lên lầu, từ góc độ của Ngôn Thượng, xác định thấy Đan Dương công chúa nữa mới đầu chắp tay hành lễ với Dương Tự.

Lúc ngẩng đầu biểu diễn bộ dạng ngạc nhiên đúng cảnh mà hỏi: “Vị lang quân , chúng gặp ?”

Dương Tự là thiếu niên cao lớn, mày mắt như kiếm.

Hắn Ngôn Thượng mà ngửa đầu về hướng tiểu nương tử che mặt vì Ngôn Thượng đuổi .

Người thấy nhưng Dương Tự cảm thấy chỗ nào đó quái quái.

Dương Tự : “Loại địa phương nương tử thể mặc quần áo chất lượng và bộ trâm quý giá như thế ?”

Ngôn Thượng ngẩn , đang giải thích thì một gã sai vặt theo phía Dương Tự vội vã giải thích: “Tam Lang, ở Nam Khúc các tiểu nương tử tiền.

Càng đừng các nương tử ở Trung Khúc.”

Dương Tự miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích , ánh mắt thu , về phía Ngôn Thượng.

Khuôn mặt Ngôn Thượng ôn nhu, sớm chờ .

Dương Tự chằm chằm một lúc mới chậm rì rì : “Có ngươi leo lên Đan Dương công chúa ?”

Ngôn Thượng: “……”

Chàng cố bày biểu tình hoảng loạn mà mỉm : “Sao lang quân lời ? Tiểu sinh chẳng qua chỉ nhờ công chúa gửi Hành Quyển……”

Dương Tự nhạo, đánh gãy lời giải thích của : “Loại các ngươi còn lạ ? Đặc biệt là kẻ như ngươi…… Tự cho là chút tài hoa cưới công chúa.

Lúc ở chùa Vĩnh Thọ ngươi và nha đầu Diêu Diêu cùng quậy phá ư?”

Diêu Diêu.

Trong lòng Ngôn Thượng khẽ gợn sóng nhúc nhích, mày nhíu hỏi: “Tiểu sinh tự cân lượng của chính , luôn đó là việc khả năng, lang quân quả thật hiểu lầm.

Có điều lang quân là nào mà thiết với Đan Dương công chúa như ……”

Dương Tự đạm mạc : “Ta là Dương Tam Lang của Hoằng Nông Dương thị ở Trường An.”

Ngôn Thượng lập tức thất kính thất kính nhưng đương nhiên Dương Tự cũng vồn vã nhiệt tình như những kẻ khác khi thấy phận của .

Người lúc hành sự luôn một loại xa cách khách khí…… Có lẽ chính là bởi vì như nên Mộ Vãn Diêu mới chịu đồng ý giúp đưa Hành Quyển ư?

Dương Tự cũng lười để ý tên họ là gì, quan hệ với Mộ Vãn Diêu đến .

Hắn chỉ giáo huấn : “Ngươi mới tới Trường An, dáng vẻ cũng là thi khoa khảo, nhưng mỗi ngày ở một chỗ như Bắc Lí say sưa hả? Bị phồn hoa của Trường An mờ mắt, cái loại như ngươi tư cách gì mà leo lên Diêu Diêu?”

Ngôn Thượng định gì nhưng vì để lộ chuyện của Mộ Vãn Diêu nên đành hổ thẹn : “…… Lang quân giáo huấn .”

Dương Tự lạnh lẽo chằm chằm : “Ta mặc kệ ngươi tâm tư gì nhưng nếu để ngươi lợi dụng Diêu Diêu, hoặc bắt nạt nàng thì nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi.

Dương Tam Lang ở Trường An g.i.ế.c một kẻ tiểu vô danh cũng chẳng chuyện lớn gì!”

Ngôn Thượng khẽ nhíu mày, một lúc lâu mới : “Lang quân hình như hiểu lầm gì với ……”

Dương Tự xì một tiếng, mặt lạnh như Diêm La mà khí độ phong lưu nho nhã của Ngôn Thượng.

Hắn căn bản lười chuyện với loại .

Chẳng qua lúc gặp ở chùa Vĩnh Thọ nên mới thuận tiện uy h.i.ế.p một chút.

Hắn cũng hứng thú tìm hiểu .

Hơn nữa chừng qua mấy ngày nữa loại sẽ lặng lẽ biến mất, xuất hiện bên Đan Dương công chúa nữa.

Uy h.i.ế.p xong Dương Tự nhấc chân luôn, phía cũng vội vàng theo vị Tam Lang kiệt ngạo .

Sau đó một đám nương tử vây , mùi phấn mặt đánh úp lên Dương Tam Lang.

Các nàng nũng nịu : “Tam Lang lâu tới……”

Cách mùi phấn mặt, Dương Tự kiên nhẫn cao giọng quát: “Cút! Đừng chặn đường!”

Ngôn Thượng tại chỗ, lông mi nhẹ nhàng run lên, đột nhiên về phía Dương Tam Lang đang chuẩn rời .

Cái câu “Đừng chặn đường” ẩn giấu ngang ngạnh khó thuần, so với ngữ khí chuyện ngày thường của Mộ Vãn Diêu thì…… cực kỳ giống.

Hai quan hệ nông.

Rốt cuộc là ai bắt chước ai ?

Ngôn Thượng quả là cực kỳ mẫn cảm, chỉ Dương Tam Lang thuận miệng một câu mà chỗ bình thường.

Trong lòng thể bình tĩnh .

Chờ Dương Tam Lang , Ngôn Thượng mới tự giễu .

Mình nghĩ chuyện để gì? Mặc kệ là Mộ Vãn Diêu bắt chước Dương Tự, Dương Tự bắt chước Mộ Vãn Diêu, hoặc hai quen lâu nên tự giác trở nên giống …… Thì cũng liên quan gì tới ?

Mấu chốt vẫn là chuyện đăng bảng vàng ngày mai.

Mấu chốt vẫn là tay áo xượt qua khiến Mộ Vãn Diêu tức giận .

Ngôn Thượng hỏi và cuối cùng tìm Mộ Vãn Diêu trong một gian phòng.

Bởi vì cả tòa nhà đều thắp đèn đuốc suốt đêm nên lúc đóng cửa cũng cần đốt nến thấy Mộ Vãn Diêu.

nàng đang vênh váo tự đắc chờ giáo huấn như ngày thường mà cả nàng đang cuộn thành một nắm nho nhỏ ghế dài, cánh tay chống cái bàn gần đó còn thì ngủ mất .

Mái tóc mây của nàng nghiêng, môi hé, khuôn mặt trắng như tuyết ẩn ẩn lấp lánh ánh sáng vàng ấm áp.

Mỹ nhân ngủ đèn đúng là động lòng nhất.

Tư thế ngủ của nàng cũng mang ưu nhã đoan chính của một vị công chúa khiến chọn điểm bất nhã nào.

Lúc mới phòng thấy bộ dáng của nàng Ngôn Thượng ngây một lát.

Phản ứng đầu tiên của là xoay cảm thấy nên bộ dáng ngây thơ của nàng như thế .

chỉ để định tâm tình trong chốc lát chần chờ, đầu rũ mắt nàng.

Vừa một cái thấy cánh tay nàng đang lắc lư sắp đổ, giống như thể chịu đựng lâu hơn nữa…… Ngôn Thượng vội vàng qua, kịp thời duỗi tay đỡ khuôn mặt nàng gục xuống khi nó đập lên bàn.

Mặt Mộ Vãn Diêu đè lên tay Ngôn Thượng, mà nàng cũng theo đó mở bừng mắt tỉnh dậy.

Trong mắt nàng là sương mù mênh mông, mang theo ngây thơ khi mới tỉnh ngủ.

Nàng ngơ ngác ngửa đầu thiếu niên lang đang quỳ mặt .

Mộ Vãn Diêu ngây : Hử, tỉnh ngủ một mỹ thiếu niên ở mép giường ? Đây là tới hầu hạ ?

Ngôn Thượng thấy nàng còn buồn ngủ thì thở dài, tay mặt cả nàng dậy, ôn nhu giải thích: “Ta để điện hạ đợi lâu nên ngài mới .

Vừa thiếu chút nữa ngài ngã nên mới đỡ ngài một phen chứ cố ý mạo phạm ngài.”

Mộ Vãn Diêu hồn mà “A” một tiếng.

Nàng đoan chính, che miệng ngáp một cái, buồn ngủ đến nỗi nước mắt ứa hỏi: “Dương tam ?”

Ngôn Thượng đáp: “Vâng.”

Sau đó ngần ngừ : “Dương Tam Lang vẻ quan tâm tới điện hạ.”

Mộ Vãn Diêu đáp: “Không quan tâm chính là kẻ hung dữ thấy mắt.

Vừa nếu thấy ở chỗ thì sẽ mắng như thế nào.

Chắc chắn còn đến mặt Thái Tử cáo trạng .”

Mộ Vãn Diêu ngáp một cái, chuyện mơ hồ: Tối nay chúng tiến từ cửa , việc tương đối bí ẩn.

Hiển nhiên ngươi sẽ Thái Tử đúng ? Chuyện đêm nay cũng thể để cái tên Dương Tự miệng rộng .”

Ngôn Thượng ngơ ngẩn nàng, nhẹ giọng : “Là khiến điện hạ khó xử.”

Chàng thấy công chúa mệt mỏi còn cố chống đỡ chuyện với thì hiểu trong lòng chua xót.

Ngôn Thượng lấy một cái cái khăn sạch từ trong n.g.ự.c đưa cho nàng : “Điện hạ lau nước mắt .”

Vừa nhắc đến chuyện bản mệt ngáp đến chảy nước mắt thì Mộ Vãn Diêu lập tức xoa gò má.

Đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện, tinh thần hưng phấn hẳn lên.

Nàng trừng mắt Ngôn Thượng : “Vừa ngươi dùng tay áo đánh mặt ?”

Ngôn Thượng than: “Là cẩn thận, điện hạ đau ?”

Mộ Vãn Diêu đập giường cáo trạng: “Cực kỳ đau! Ngươi đây?”

Ngôn Thượng chần chờ hỏi: “Điện hạ đánh trả ?”

Mộ Vãn Diêu liếc mắt về phía , một mảnh hư : “Ngươi bồi thường là , lười thèm đánh ngươi, như thế chẳng tay cũng đau ?”

Nhìn sự ôn nhu lớp vỏ ương ngạnh của nàng, Ngôn Thượng mỉm nhẹ giọng hỏi đánh chỗ điện hạ.

Mộ Vãn Diêu quên mất, vì căn bản chẳng đau tẹo nào.

nàng chịu yếu thế mà chỉ loạn mặt , chỗ chỗ .

thì cả mặt đều đau, lẽ ngày mai còn sưng lên.

Ngôn Thượng cũng kiên nhẫn xin nàng đó ngoài tìm đá lạnh tới bọc trong khăn giúp nàng chườm mặt.

Mộ Vãn Diêu lui về phía chịu, Ngôn Thượng lập tức khăn của sạch sẽ, thứ các nương tử khác dùng.

Chàng nâng mặt nàng lên, gần như nhẹ ôm lấy nàng mà ôn nhu giúp nàng lau mặt.

Ngôn Thượng nàng đang bới lông tìm vết nhưng cũng gì.

Thấy Mộ Vãn Diêu quá mức mệt nhọc, mới với hai câu che miệng ngáp, Ngôn Thượng càng ôn nhu hơn: “Điện hạ ngủ , sẽ canh giữ ở bên ngoài, một chờ tin tức là .

Điện hạ lụng vất vả như khiến thật sự hổ thẹn.”

Mộ Vãn Diêu quả thật cũng chịu hết nổi .

Nàng lồm cồm bò dậy khỏi ghế : “Được, ngủ một lát.

Ngươi canh giữ ở bên ngoài, đừng cho kẻ khác tiến .” Nàng còn quên uy hiếp: “Bản công chúa ghét nhất thấy lúc ngủ, nếu ngươi……”

Ngôn Thượng : “Điện hạ yên tâm.”

Mộ Vãn Diêu đầu , liếc một cái thì thấy ánh nến, khí chất như ngọc.

Nàng hé miệng, trong lòng hiểu vì dâng lên cảm xúc mềm mại.

Nàng hề gì thêm mà trực tiếp phía bình phong, lên giường ngủ.

Còn Ngôn Thượng ngủ là định thức cả đêm thì Đan Dương công chúa quan tâm.

Tiếng trống sáng sớm vang lên.

Từ cửa chính tường thành của cung Thái Cực vang lên tiếng trống đầu tiên báo buổi sáng.

Nó vang lên mạnh mẽ, từ giữa tháp lầu lan tứ phía như gợn sóng.

Theo tiếng trống trong hoàng cung, hoàng thành, đường phố đều từ từ vang lên tiếng trống.

Đồng thời, bên mấy trăm ngôi chùa miếu cũng đồng loạt gõ chuông buổi sáng.

Mưa rơi cả đêm, bộ Trường An 3000 tiếng trống đánh thức, tỉnh ánh mặt trời.

Một ngày mới bắt đầu, phố phường tới lui ngớt, khung cảnh cũng náo nhiệt hẳn lên.

Mộ Vãn Diêu đẩy cửa sổ , tầng 2 của Bắc Lí Nam Khúc mà cuộc sống bừng bừng của Đại Ngụy bên .

Trường An náo nhiệt phồn hoa như thế chính là niềm tự hào trong lòng mỗi dân Đại Ngụy.

Chính Trường An thế mới khiến Phùng Hiến Ngộ nhớ mãi quên, rời ; cũng vị công chúa hòa như nàng ngày đêm nhớ mong về.

ở bên ngoài gõ cửa, Mộ Vãn Diêu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Cửa đẩy , Phương Đồng bước thấp giọng : “Điện hạ, đêm qua Phùng lang đến phủ trưởng công chúa.

Hừng đông hôm nay trưởng công chúa tự đánh xe cung, hẳn là danh sách sửa .”

Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngôn Thượng ?”

Phương Đồng đáp: “Vì xem yết bảng nên Ngôn Nhị Lang chờ thuộc hạ về một cái là luôn.

Trước khi Ngôn Nhị Lang dặn dò trong lâu chuẩn đồ ăn sáng cho điện hạ, còn trả tiền xong .

Điện hạ xuống dùng bữa ?”

Mộ Vãn Diêu một chút, giọng mang theo chế nhạo: “Aizzz, hôm qua còn tưởng trầm , để bụng chuyện thành tích.

Hóa vẫn để ý ?”

Công chúa đầu hếch cằm với Phương Đồng: “Ăn sáng xong chúng tiến cung, chờ phụ hoàng thượng triều xong sẽ thỉnh an ông .

Hôm nay là ngày yết bảng, tránh tị hiềm, thể xem.

kết quả thế nào các ngươi báo cho .”

Phương Đồng đương nhiên đáp đó hầu hạ công chúa dùng đồ ăn sáng hai trộm theo cửa ngoài hội họp với Xuân Hoa và đám tớ khác chờ bên ngoài Bắc Lí một đêm.

Vừa lên xe thì đoàn Đan Dương công chúa mênh m.ô.n.g cuồn cuộn tiến cung.

Khoa khảo dán thông báo, văn nhân tài tử sớm vây quanh khu vực yết bảng.

Lúc Ngôn Thượng tới thì chỗ đó vây chặt như nêm cối.

Ngoài đám văn nhân đang đợi dán thông báo còn đám cường hào phú quý đều dừng xe ngựa ở đây, chuẩn xem năm nay ai thi đậu.

Đám tài tử thi đậu mỗi năm đều trân quý vô cùng, bọn họ luôn đám cường hào thế gia tranh đoạt.

Nếu trúng thì khi còn trực tiếp lôi đính hồn thành luôn.

Loại trào lưu chính là “Bảng lên đến bắt rể”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-31.html.]

Ngôn Thượng ở Thái Học sách nửa tháng, quen ít .

Một đường qua đều chào hỏi, nhân duyên quả là .

Điều khiến Vi Thụ đang một ở quán rượu đối diện với vị trí dán bảng vàng chằm chằm nửa ngày dứt.

Mọi đều đang chuyện với Ngôn Thượng:

“Ngôn Tố Thần, hôm nay đến chùa Vĩnh Thọ tìm huỵnh mà gặp?”

“Ngôn Nhị, giờ mới tới?”

“Ngôn Tố Thần nhất định sẽ thành tích .”

Ngôn Thượng mỉm đáp lễ từng , trả lời từng câu hỏi thăm khách sáo cùng quan tâm.

Thư đồng bên cạnh Vi Thụ phía , thấy Ngôn Nhị Lang vây quanh thì cả kinh trợn mắt há hốc mồm : “Thất Lang…… Sao quen nhiều thế? Không mới tới Trường An một tháng ?”

Ánh nắng như tuyết rơi xuống từng giọt, Vi Thụ mới 14 tuổi lộ vẻ trầm tĩnh đạm mạc mà uống .

Hắn để ý : “Luôn trời sinh nhân duyên , và nhân duyên giống như .”

Vi Thụ tới Trường An sớm hơn Ngôn Thượng một năm nhưng gần như chẳng bạn nào.

Một là vì quá nhỏ, con cháu nhà thế gia bình thường ở tuổi vẫn còn sách, căn bản tham gia khoa khảo.

Hai là quả thực lạnh lùng, chỉ Ngôn Thượng chủ động bắt chuyện bạn mới khiến mở lòng một chút chứ nếu theo tính tình của bản thì Vi Thụ chẳng thể chơi với ai .

Thư đồng lập tức bất bình lang quân nhà : “Sao lang quân nhân duyên chứ? Chẳng qua ngài lười giao tiếp với khác thôi……”

Vi Thụ liếc gã sai vặt một cái khiến câm luôn.

Lúc Vi Thụ mới : “Ngôn Tố Thần thứ giỏi, thứ giỏi.

Mọi mạng giống thì còn đường khác .

Ta cũng ghen ghét , ngươi cũng cần đỡ cho .”

Bọn họ chuyện một lúc thì thấy kỵ sĩ gõ la chạy tới.

Người ở lầu canh thấy vó ngựa phía xa hất tung bụi đất thì vội vàng bước lên gõ chuông, ý bảo phía tản , bảng vàng sắp tới!

《 Bảng vàng khoa khảo 》 danh ngạch thi đậu trong năm nay.

Tổng cộng 2000 dự thi, trúng tuyển 22 .

Trạng Nguyên: Vi Thụ (14 tuổi), thi năm đầu tiên;

Bảng Nhãn: Trịnh Hàm Minh (30 tuổi), thi năm thứ 10;

Thám Hoa: Ngôn Thượng (18 tuổi), thi năm đầu tiên;

Còn mười chín vị trí tiến sĩ là……

Sau khi dán bảng vàng, phía ồ lên.

vui vẻ, kẻ bi phẫn, túm lấy tay áo hỏi cưới vợ , đất gào ……

Vi Thụ căn bản lộ diện mà để thư đồng của thành tích đó lặng yên rời , ai lôi kéo đến khó thoát .

Còn Ngôn Thượng ở bên thấy tên ở vị trí Thám hoa thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

nghĩ tới một đường gian khổ mới thành tích cùng với bộ dạng như hỏng mất của Phùng Hiến Ngộ đêm qua thì trong lòng đột nhiên buồn bã.

Chàng định thần , xẹt qua tên mà tìm xem quen nào khác .

Đáng tiếc ngoài Vi Thụ thì ai khác.

Lưu Văn Cát thi rớt……

Khoa khảo khó khăn, há thể là thành.

Lúc Ngôn Thượng đầu thì thấy Lưu Văn Cát mang thần sắc bi thương trong đám .

Chàng chần chờ một cái, Lưu Văn Cát thấy xoay mất.

Ngôn Thượng đuổi theo hai bước thì vây quanh.

Chàng hoảng sợ thấy một đám tớ vây quanh ——

“Là Ngôn Thượng, Ngôn Tố Thần đúng ? Trong nhà lang quân thê thất ? Lang quân nhà mai cho ngài……”

“Ai u, lang quân thế? Chẳng lẽ ngài coi thường Lư gia chúng ?”

“Không cưới vợ cũng , nạp thôi.

Nương tử nhà chúng từ 13 cho tới 30 đều để cho lang quân chọn.”

“Ngôn lang, Ngôn lang! Ngài đừng trốn!”

Dân phong Trường An nhiệt tình hào phóng khiến một kẻ quê mùa đến từ Lĩnh nam như Ngôn Thượng trợn mắt há hốc mồm.

Chàng tới tục “Bảng lên bắt rể” nhưng nghĩ khoa trương thế .

Nhân sĩ Trường An nhiệt tình liều mạng ném danh n.g.ự.c , bắt nhất định xem nữ lang nhà họ.

Lại cứ kéo tay Ngôn Thượng bỏ khiến một kẻ am hiểu giao tiếp với khác như giãy dụa vài vẫn thoát……

Còn tên thư đồng khoa trương đến độ dứt khoát quỳ đất ôm đùi gào nhất định gặp lang quân nhà .

Hắn còn lang quân nhà cực kỳ thưởng thức vị Thám Hoa Lang , trở thành bạn bè, trở thành “Thế giao”.

Ngôn Thượng tính như thế mà cũng chút tức hộc máu: “Chư vị, Ngôn mỗ chỉ một , một tham gia nhiều hôn sự như thế…… Mong chư vị cho, trở về thương lượng với phụ một chút ?”

Ngôn Thượng dối chớp mắt: “Chờ nửa canh giờ, nhất định sẽ đáp án cho chư vị.”

Khuyên can mãi Ngôn Thượng mới thoát khỏi vòng vây.

Thật sự khi đến “Thám Hoa lang” thì ai cũng nhất định tuấn tú.

Đám nương tử ở Trường An ai gả cho một lang quân tướng mạo xuất sắc như ý chứ? Cho nên các tiến sĩ khác còn miễn cưỡng ứng phó , còn Ngôn Thượng chen qua đám thì lưng ướt một tầng mồ hôi.

Chàng khỏi khổ liên tục.

Chàng cảm tạ đại ca nhà ngày nào cũng bắt rèn luyện, nếu lẽ chen cho c.h.ế.t nghẹn trong cái đám hổ lốn .

Ngôn Thượng lau mồ hôi trán, đó đầu đám nhân sĩ Trường An vẫn náo nhiệt đằng mà lắc đầu trốn.

mới thoáng quanh thấy Phùng Hiến Ngộ sắc mặt tái nhợt cửa quán rượu đối diện

Ngôn Thượng ngẩn đó qua.

Chàng một lời mà chỉ hành lễ với Phùng Hiến Ngộ.

Phùng Hiến Ngộ vẫn chằm chằm đám sôi nổi bảng vàng : “Có thể trả nữ nhi cho ?”

Ngôn Thượng ở bên cạnh , thấp giọng : “Đêm qua tình thế cấp bách nên dối, từng cho bắt nữ nhi của .

Phùng để ý tiểu nương tử nên mới lấy nàng uy h.i.ế.p .”

Phùng Hiến Ngộ thiếu niên lang bên cạnh một cái, dù trong lòng ảm đạm nhưng vẫn nhẹ nhàng thở .

Ngôn Thượng tiếp: “Kỳ thật giấu nữ nhi ở nơi ẩn mật như thế, dù là Đan Dương công chúa cũng bản lĩnh trong một đêm tìm tiểu nương tử.

Phùng chẳng qua quan tâm nên loạn, chỉ cần là an nguy của nữ nhi thì dám để xảy chuyện ngoài ý .

lợi dụng tâm ý của với nữ nhi, thật là hổ thẹn.”

Phùng Hiến Ngộ dựa cây cột của quán rượu, thấy thế thì đạm mạc : “Ta chỉ một nữ nhi, ngày chắc cũng chẳng đứa con nào khác vì thế đương nhiên thương con bé.

Ngươi lấy con bé uy h.i.ế.p thì chẳng gì để , ngươi còn nhỏ tuổi nhưng bản lĩnh suy nghĩ của khác quả là khiến tâm phục khẩu phục.”

Phùng Hiến Ngộ xong lạnh tiếp lời: “ Ngôn Tố Thần , ngươi chớ coi thường trong thiên hạ! Đừng tưởng ngươi chút thủ đoạn nhỏ thể đùa bỡn trong thiên hạ giống như .

Ngươi tự giải quyết cho , Trường An sẽ dạy cho ngươi bài học thích đáng.”

Ngôn Thượng ôn hòa : “Đa tạ Phùng dạy bảo.

Phùng còn trẻ, vì sẽ đứa con nào khác?”

Phùng Hiến Ngộ đạm mạc nghĩ: chèn ép như thế mà vẫn ôn hòa.

Thế nên dù tức giận Phùng Hiến Ngộ cũng nhịn khâm phục tu dưỡng của .

: “Ngôn Tố Thần ngươi đoán ư?”

Ngôn Thượng ngây , đó mới nhẹ giọng : “Là bởi vì Phùng vẫn tính toán tiếp tục phụng dưỡng trưởng công chúa, cho nên…… đời Phùng sẽ định đứa con nào khác ư?”

Phùng Hiến Ngộ đáp: “Phải.”

Hai đều im lặng gì nữa.

Hiển nhiên Phùng Hiến Ngộ từ bỏ những cách khác.

Hắn leo lên trưởng công chúa thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hắn nhất định tranh một phần tiền đồ ở chỗ trưởng công chúa…… Có trưởng công chúa hỗ trợ thì dù năm nay thất bại, khoa khảo sang năm nhất định cũng sẽ tên của Phùng Hiến Ngộ .

Phùng Hiến Ngộ quá cố chấp với khoa khảo.

Thứ thì nhất định thử một .

Cho dù kết quả …… vẫn thử một xem .

Phùng Hiến Ngộ hỏi Ngôn Thượng: “Ngôn Nhị Lang đêm qua giáo huấn một hồi là đạo lý lớn, nhưng hôm nay gì? Sao ngươi khuyên đừng phụng dưỡng trưởng công chúa nữa? Chẳng lẽ qua một đêm mà Ngôn Nhị Lang cảm thấy hề bỉ ổi nữa ư?”

Ngôn Thượng : “Phùng cần như .

Phùng chọn con đường thì cần gì nhiều lời? Ta cũng cảm thấy Phùng phụng dưỡng trưởng công chúa thì sẽ thành bỉ ổi.

Nếu chọn con đường thì cứ tiếp.

Người khác quyền nghi ngờ lựa chọn của .

Chỉ cần thấy .”

Phùng Hiến Ngộ ngơ ngẩn .

Ngôn Thượng mỉm : “Chỉ cần Phùng đừng hại khác, những chuyện còn chẳng cần để ý tới, kể cả ánh mắt của cũng thế.

Huynh cứ kiên trì con đường của .”

Phùng Hiến Ngộ chằm chằm Ngôn Thượng hồi lâu.

Sau đó mới khổ, thu tầm mắt.

Hắn híp mắt đám bảng vàng , ánh sáng đỉnh đầu lẩm bẩm : “Ngôn Nhị, Ngôn Nhị…… Trước luôn cảm thấy ngươi là ngụy quân tử, đối với ai cũng , đối với ai cũng thật lòng.

Lòng khinh thường ngươi chẳng qua chỉ đang nịnh nọt khác nhưng hiện tại xem …… Có lẽ ngươi là quân tử chân chính, là thấu.

thấu.”

Phùng Hiến Ngộ : “Chỉ mong ngày chúng còn cơ hội cùng triều.

Ta xem ngươi rốt cuộc là thế nào.”

Trong Đông Cung cũng đang thảo luận về Ngôn Thượng.

Sáng sớm nay trưởng công chúa tiến cung sửa danh ngạch.

Sửa xong Thái Tử ký lên đó, danh sách cuối cùng cũng định .

Theo trưởng công chúa thì Phùng Hiến Ngộ sướt mướt tình nghĩa giữa và Ngôn Thượng thâm sâu, cảm thấy thẹn với bạn bè…… Trưởng công chúa phiền đến kiên nhẫn, sủng ái tân sủng nên dứt khoát tiến cung sửa tên .

Thái Tử thở dài khi về việc với phụ tá của : “Đáng tiếc, vốn nha đầu Đan Dương và cô cô nháo một hồi.”

Phụ tá chỉ điểm mấu chốt: “Trưởng công chúa bỗng nhiên sửa tên thật sự là việc bình thường.

Chỉ sợ Đan Dương công chúa dùng thủ đoạn, nhưng tương đối uyển chuyển, lựa chọn nháo lớn.

Quả là giống tính tình của Đan Dương công chúa.”

Thái Tử như suy tư gì đó : “Đi tra xem trong phủ của Đan Dương phụ tá mới giúp nàng đưa chủ ý .

Thủ đoạn của nàng thật sự ôn nhu…… Cô tin đây là do Đan Dương tự nghĩ .”

“Mọi đang gì tới Đan Dương công chúa thế?”

Thái Tử và các phụ tá đang chuyện trong điện thì một giọng thiếu nhiên từ ngoài truyền .

Người cần thông báo , tư thế tiêu sái, ai khác mà chính là Dương Tam Lang.

Đám phụ tá dậy hành lễ, trong lòng than chỉ Dương Tam Lang mới thể cần thông báo mà xông Đông Cung thế .

Thái Tử thấy Dương Tự trực tiếp xếp bằng xuống, cả mùi mồ hôi thì nhịn lườm mắng: “Ngươi thông báo thì cũng thôi, nhưng đến rửa mặt cũng thèm rửa là ? Nào nào lười như ngươi?”

Dương Tự liếc Thái Tử : “Thần vì Hộ Bộ mà ở bên ngoài chạy cả đêm ngủ, ngài còn thần rửa mặt hả? Thần mà hồi phủ rửa mặt thì lẽ sẽ ngủ luôn, nếu thế chậm trễ việc của điện hạ thì ngài cũng đừng mà trách thần.”

Thái Tử phiền chán mà xua tay, ý bảo thị nữ lấy khăn cho Dương Tự lau mồ hôi.

Lúc mới Dương Tự lười biếng : “Thần và Hộ Bộ Thượng Thư hàn huyên cả đêm, cuối cùng ông cũng đồng ý mắt nhắm mắt mở để của điện hạ Hộ Bộ.

Lão nhân vốn sắp đến tuổi từ quan , thần thấy ông chẳng qua sắp xuống đài nên nhân tiện cho ngài chút ân tình mà thôi.”

Thái Tử lòng gật đầu.

Lão hoàng đế lúc cùng Kim Lăng Lý thị đấu cả đời, thật vất vả mới lật đổ Lý thị đuổi về Kim Lăng.

Sau khi Hoàng Hậu qua đời, một đêm mà ông như già cả chục tuổi, đối với chính sự cũng chẳng còn tinh thần.

Và đây chính là cơ hội để Thái Tử mặt.

Thái Tử triều bằng của , đợi tới khi cả triều trong tay thì lão hoàng đế cũng nên Thái Thượng Hoàng .

Bọn họ cứ thế bàn việc thêm một lát thì tới giờ cơm trưa, đám phụ tá sôi nổi cáo từ.

Còn Dương Tự thì vẫn xếp bằng tại chỗ, nhúc nhích, hiển nhiên là tính toán ở Đông Cung dùng bữa.

Thái Tử liếc vài thấy hề tự giác thì chỉ đành cáu tiết : “Sắp dùng cơm , ngươi quần áo tới ?”

Lúc Dương Tự mới tình nguyện dậy theo thị nữ quần áo.

Hôm nay Thái Tử Phi cố ý một loạt đồ ăn tới cùng ăn với Thái Tử.

Vừa thấy Dương Tam Lang cũng ở đó thì khóe mắt Thái Tử Phi giật giật, nhưng vì quen nên nàng cũng gì.

Cái tên Dương Tam Lang tới Đông Cung quá chăm chỉ, dùng cơm chẳng qua chỉ là hành vi bình thường.

Lúc dùng cơm Thái Tử Phi nể mặt Thái Tử nên quan tâm hỏi : “Tam Lang, ngươi cũng già đầu , trong nhà mai cho ngươi ?”

Dương Tam Lang ngẩng đầu, đạm mạc mà Thái Tử Phi một cái.

Hắn còn trả lời thì Thái Tử : “Hôn sự của mới tính.”

Tươi mặt Thái Tử Phi gần như duy trì nữa, nàng cứng đờ mà mím môi, trong lòng cảm thấy Thái Tử đối xử quá với Dương Tam Lang, quả thực giống như đối đãi với con ruột…… điểm mấu chốt là Dương Tam Lang cũng con của Thái Tử! Con trai chân chính của Thái Tử còn quan tâm như thế !

lúc tới hôn sự Thái Tử nhớ tới Đan Dương công chúa nên hỏi Dương Tự: “Trong thời gian ngươi gặp lục ?”

Dương Tự cực kỳ thản nhiên đáp: “Không gặp.”

Thái Tử thấy một câu cúi đầu ăn cơm thì hận sắt thành thép hỏi: “Ngươi cũng từng thăm nàng ?”

Dương Tự kinh ngạc: “Sao thần thăm nàng? Nếu nàng tâm thì đến thăm thần mới đúng chứ.”

Thái Tử: “……”

Thái Tử đập đũa lên bàn giận dữ mắng: “Ngươi, cái đồ con lừa ương bướng tức c.h.ế.t cô!”

Thái Tử Phi ở bên cạnh sợ tới mức run lên, cho rằng Thái Tử tức giận nhưng một lát cầm đũa lên ăn, còn quên nhắc Dương Tự: “Ăn nhiều rau một chút, chỉ ăn mỗi thịt thế hả?”

Thái Tử Phi ở bên cạnh ê ẩm mà nghi hoặc: Dương Tam Lang thật là con lưu lạc của Thái Tử đúng ? tuổi đúng, Thái Tử sinh đứa con lớn thế .

Loading...