Công Chúa Yêu Kiều - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:14:17
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôn Thượng đáp: “Ta .”

Mộ Vãn Diêu vẫn cố chấp: “ cố tình ngươi .”

Ngôn Thượng xe trầm mặc hồi lâu nhưng Mộ Vãn Diêu hiển nhiên buông tha .

Nàng chằm chằm , một hai .

Một hồi lâu Ngôn Thượng mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Điện hạ tiếng lòng của phân tích?”

Mộ Vãn Diêu “tiếng lòng” thì động tâm nhưng nàng nhanh chóng hồn và nhận thể đang nghĩ nhiều —— loại như Ngôn Thượng chẳng lẽ sẽ cùng tiếng lòng với nàng ? Vì thế nàng chẳng tỏ vẻ gì mà một chút, dù nàng cũng sớm mong chờ gì với hôn nhân.

Hiện giờ nàng hỏi Ngôn Thượng chẳng qua chỉ vì bắt nạt thôi.

Mộ Vãn Diêu lười biếng : “Vậy ngươi tùy tiện phân tích một chút .”

Ngôn Thượng nàng, nhẹ giọng : “Nếu liên quan tới tình cảm thì nghĩ hai đó đều .”

Mộ Vãn Diêu: “…… Ngươi đang đùa hả?”

Ngôn Thượng bất đắc dĩ : “ nếu nghĩ theo tình cảm thì trong lòng cho rằng tuy Vi Cự Nguyên còn nhỏ tuổi điều chờ hai năm nữa hẳn là sẽ thích hợp với ngài.”

Mộ Vãn Diêu liếc hỏi: “Ngươi như là bởi vì ngươi quan hệ với Vi Thụ đúng ?”

Nàng hoài nghi : “Có ngươi thích Dương Tự nên mới phản đối gả cho ?”

Ngôn Thượng thể khống chế mà nhíu mày.

Dù tính tình cực thì cũng ngừng một lát vì suy luận của nàng.

vì tính tình của quá nên cũng chỉ ngừng một lát điều chỉnh cảm xúc của .

Ngôn Thượng : “Ta sẽ vì tình cảm riêng của mà lừa điện hạ.

Huống hồ Dương Tam Lang chỉ chút hiểu lầm với , , vô cớ chửi bới, gì?”

Mộ Vãn Diêu đầy thâm ý : “Phải, ngươi sẽ chửi bới bất kỳ ai.

Ta sẽ chờ tới khi phò mã phủ công chúa của ở, để xem ngươi và phò mã ngày ngày ân ái, vui vẻ hòa thuận.”

Ngôn Thượng con gì để .

Chàng chỉ đành tiếp tục đề tài lúc : “Ta kiến nghị điện hạ chọn Vi Cự Nguyên là bởi vì so với Thái Tử thì Lý gia mới là hậu thuẫn vững chắc của điện hạ.

Tuy Thái Tử ngày sẽ là đấng quân vương…… điện hạ là công chúa, chỉ cần duy trì tôn trọng ngoài mặt với ngài là đủ, những gì Thái Tử thể cho ngài thì Lý gia cũng thể.

Còn nữa, Vi gia mong “tồn tại lâu dài”.

Một thế gia như thế sẽ dễ dàng nhúng chân bất kỳ chuyện tranh chấp nào.

Điện hạ chọn Vi Cự Nguyên thì Vi gia và Lý gia sẽ hợp tác, hai đại thế gia liên thủ với thì điện hạ sẽ bảo vệ hơn.

Càng chính là quan hệ của Vi Cự Nguyên và Vi gia quá thiết.

Thế nên dù điện hạ chọn Vi Cự Nguyên thì cũng chỉ đại biểu là hợp tác với Vi gia.

Còn những trong Vi gia sẽ vì thích Vi Cự Nguyên mà quản chuyện của ngài.

Như thế ngài gả cho vẫn thể tự tại.

Điện hạ cùng Cự Nguyên ở Trường An sống với , Vi gia ở Lạc Dương, Lý gia ở Kim Lăng…… Trời cao hoàng đế xa, luôn nhẹ nhàng hơn một chút.”

Mộ Vãn Diêu chút kinh ngạc đến ngây .

Nàng vốn chỉ trêu một chút, ai ngờ Ngôn Thượng cư nhiên phân tích nhiều điều như thế cho nàng? Mà xong phân tích của …… Mộ Vãn Diêu đỡ đỡ bộ châm đầu , kỳ quái mà đánh giá : “Có ngươi Cự Nguyên phái tới mai cho đấy? Ngươi luôn mồm khen , chẳng lẽ nhận hối lộ của ? Chẳng lẽ trong lòng Cự Nguyên hả?”

Nàng che miệng, lẩm bẩm tự : “Hắn còn nhỏ như thế tương tư ? Có quá sớm nhỉ……”

Ngôn Thượng nhẫn nại mà nàng, đó nghiêng mặt, nắm chặt cuốn sách, mím môi.

Mộ Vãn Diêu liếc qua thì thấy mũi cao thẳng, khuôn mặt giấu trong bóng râm, vẻ âm u…… Chàng lời nào, nhưng đối với tính tình như thì biểu tình chứng tỏ vui.

Mộ Vãn Diêu khúc khích : “Làm Ngôn Thượng? Tức hả?”

Ngôn Thượng nhẹ giọng : “Thần dám.”

Hai trong xe, cách xa một , Mộ Vãn Diêu duỗi tay cũng đủ với đến chỗ mà nàng lười vì thế trực tiếp nhấc chân, tà váy như cách sen xõa tung .

Trong xe ngựa, nữ lang nâng mũi giày, nhẹ chọc chọc chân .

Ngôn Thượng cứng đờ, cúi đầu về phía mũi giày của nàng đang chọc lên đầu gối của .

Đôi hài màu sắc nhẹ nhàng lắc lư, chân ngọc ở bên lớp vải nhẹ cong lên……

Đầu gối nàng chọc thì đờ , lúc Ngôn Thượng chỉ đành nàng, ý đồ khuyên bảo : “Điện hạ đừng như thế.”

Mộ Vãn Diêu gì chịu : “Ngươi tiếp .

Ta chỉ đùa với ngươi chút thôi, tin ngươi thật sự mai cho Cự Nguyên.”

Ngôn Thượng chút bất đắc dĩ mà nàng tiếp: “Ta quả thật đang cho Cự Nguyên.

Theo ý nếu điện hạ kết với Dương Tam Lang …… kỳ thật cũng thể.”

Mộ Vãn Diêu tò mò: “Sao thế?”

Ngôn Thượng mím môi, rũ lông mi, dường như cực kỳ nghiêm túc mà phân tích chuyện hôn sự của nàng cho nàng : “Tuy cảm thấy chọn phe nhưng nếu Thái Tử tương lai thành đế vương…… Điện hạ đánh cược một ván cờ lớn thì cũng hẳn thể.

Huống chi điện hạ và Dương Tam Lang cùng lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, mối quan hệ khác thể sánh .

Ta thấy thần thái lúc điện hạ chuyện với Dương Tam Lang thì …… Hai kỳ thật tin tưởng , đối với ngài .

Nếu…… hai thành , dù Thái Tử quản đầu nhưng Dương Tự hẳn sẽ che chở ngài.

Nếu từ góc độ tình cảm mà thì điện hạ gả cho Dương Tự là thỏa.”

Mộ Vãn Diêu cáu: “Ngươi lời khác gì gì?” Nàng tiếp tục mắng: “Ngươi cảm thấy Vi Thụ cũng khá , Dương Tự cũng khá .

Ngươi quả thực chẳng đắc tội ai.

Dù phò mã là ai ngươi cũng cảm thấy tồi.

Ngươi chút ý tưởng cá nhân nào ? Làm gia thần của mà ngươi định ba thế hả?”

Ngôn Thượng rũ mắt.

Mộ Vãn Diêu giáo huấn một hồi.

Chàng đợi nàng mắng xong mới : “Ta tự nhiên ý tưởng của , ngài ?”

Mộ Vãn Diêu quen với cái kiểu ôn tồn đắc tội khác của vì thế nàng tức giận : “Mau xem.”

Ngôn Thượng đáp: “Nếu theo tình cảm cá nhân của thì thực tế ngài chọn bất kỳ ai trong họ.”

Mộ Vãn Diêu lập tức ngơ ngẩn.

Nàng về phía , thấy cũng đang .

Lúc , xe ngựa tới bên ngoài Đông Cung và dừng .

tớ bên ngoài hỏi công chúa xuống xe nhưng chỉ thấy công chúa dồn dập quát: “Chờ một chút!”

Ở trong xe, Mộ Vãn Diêu chằm chằm Ngôn Thượng, một mực truy hỏi: “Nói chuyện đừng một nửa.

ngươi chọn bất kỳ ai trong họ?”

Ngôn Thượng dựa lưng vách xe, an tĩnh đến cực điểm.

Ánh mắt ôn nhu nàng : “Nếu khả năng, vẫn hy vọng điện hạ bất kỳ lợi ích nào trói buộc, thể gả cho thật lòng thích, cùng đó cả đời tôn trọng ân ái cùng .

Cuộc hôn nhân đầu tiên của ngài vì lợi ích mà hy sinh ? Chẳng lẽ cuộc hôn nhân hai ngài vẫn thế ư? Nếu khả năng thì hy vọng điện hạ thích và gả cho.

Thế gian nhất định thật lòng thương yêu ngài, khiến ngài cảm thấy lợi ích nào cũng bằng chọn .

Ta hy vọng ngài thể gặp như thế và hạnh phúc chân chính.

Cho nên nếu về tình cảm riêng thì điện hạ chọn bất kỳ ai trong hai .”

Ngôn Thượng chân thành : “Ta hy vọng điện hạ thể gả cho thích.”

Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn, si ngốc .

Giọng như gió thoảng, ánh mắt ấm áp, khí chất ôn hòa…… Chàng từ từ những lời nhưng chúng như một con d.a.o nhọn đ.â.m tim nàng, đ.â.m tâm hồn nàng sớm khóa kỹ.

Trong lòng nàng chút tủi , chút khổ sở.

Lời thế từng ai với nàng……

Lúc Ngôn Thượng mỉm , duỗi tay với nàng : “Xe ngừng , điện hạ xuống xe ư?”

Mộ Vãn Diêu chớp chớp mắt, giấu thất thần trong đó.

Bàn tay duỗi , tư thế nâng.

Nàng để tay lên đó, lập tức nhẹ nắm lấy dắt nàng xuống xe ngựa.

Lúc đến Đông Cung gặp Thái Tử thì Mộ Vãn Diêu định cảm xúc của .

Nàng chỉ lộ chút mềm lòng lúc nãy, khi Đông Cung nàng đeo lên lớp ngụy trang mỹ, trở thành Đan Dương công chúa lạnh lùng ngạo mạn.

Ngôn Thượng theo nàng cùng trong nhưng gặp Thái Tử bởi vì hiện tại chức quan, còn đủ tư cách gặp mặt Thái Tử.

Lúc ở bên ngoài chờ Mộ Vãn Diêu gặp Dương Tam Lang Dương Tự.

Hắn một cây đào trong Đông Cung, mắt híp , xếp bằng về phía hỏi: “Ngôn Tố Thần đúng ? Thái Tử điện hạ tiếp ngươi.”

Nói thì thế nhưng tay Dương Tự cầm một cái cửu liên , loảng xoảng loảng xoảng nửa ngày.

Có thị nữ của Đông Cung thấy thế thì nhỏ giọng với Dương Tự: “Tam Lang ngài nhẹ nhàng chút.

Điện hạ phạt ngài ở trong sân tự suy nghĩ, tuy ngài chơi cửu liên thì cũng đừng lớn tiếng như nếu nô tỳ thế nào với Thái Tử điện hạ.”

Dương Tự quan tâm vẫy vẫy tay : “Đã .”

Hắn quả thực nhẹ nhàng hơn một chút nhưng vẫn nhíu chặt mày nghịch cửu liên trong tay, hiển nhiên là giải .

Dương Tự: “……”

Vốn giải cửu liên cao cao tại thượng mà cảnh cáo Ngôn Thượng một trận nhưng ngay bước đầu tiên đánh cho sấp mặt.

Ngôn Thượng ở bên cạnh yên lặng nửa ngày, mới đầu còn chắp tay n.g.ự.c hành lễ với vị Dương Tam Lang nhưng cái tên đang mải giải cửu liên , cơ bẳn chẳng để ý tới .

Ngôn Thượng ở bên cạnh nửa ngày, mặt Dương Tự càng lúc càng cứng đờ, càng ngày càng căng thẳng.

Bất kỳ ai ở mặt khác khoe khoang nhưng mất mặt thế thì cũng…… thì cũng đều tự nhiên.

Dương Tự phiền lòng vì nghĩ tới việc chơi cửu liên , nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ thể trách bản thấy Ngôn Thượng tiến , nghĩ đến đối phương hào hoa phong nhã như thế nên mới oai phủ đầu…… Ai ngờ chỉ giỏi đ.ấ.m đá, giải cửu liên !

Không giải thật là hổ.

Lúc Dương Tự hổ đến cực điểm thì thấy giọng chán ghét của cái tên Ngôn Nhị Lang vang lên: “Ngài vòng ngón cái tay vòng tròn ba vòng về phía bên , để ngón giữa tay trái lên……”

Dương Tự trừng mắt mắng: “Loại trò chơi của trẻ con thể khó ? Ngươi cảm thấy giải hả?”

Kỳ thật Ngôn Thượng thấy lòng vòng chỗ ba , nào cũng đúng cửa.

Chàng thấy sắc mặt Dương Tự càng lúc càng khó coi, trán bắt đầu thấm mồ hôi mới mở miệng nhắc một cái.

Ai ngờ Dương Tự trừng mắt khiến Ngôn Thượng chỉ đành , ôn nhu : “Lang quân tất nhiên là thể giải , chỉ cần dành thêm chút thời gian là .

oai hùng như lang quân lãng phí thời gian cho việc vặt nhàm chán thì đúng là phí.

Lang quân nên chuyện quan trọng hơn mới .”

Dương Tự: “……”

Hắn nghẹn họng gì.

Không những lời nào để , cũng chẳng thể trách cứ đối phương.

Đã thế lời còn như một tia gió xuân thổi qua tim , trấn an tâm tình căng thẳng của …… Dương Tự một Hỗn Thế Ma Vương Thái Tử mắng mà lớn lên, từng khác khen , Ngôn Thượng thế khiến Dương Tự nhịn cảm thấy đắc ý vô cùng.

Hắn nhịn tự thuyết phục bản ở trong lòng: Tên lý.

Tuy trong lòng xuôi xuôi nhưng mặt Dương Tự thể hiện gì.

Hắn nhàm chán buông cửu liên , cũng cảm thấy mất mặt.

Thiếu niên lang tàng cây, Ngôn Thượng với ánh mắt tìm tòi.

Mặc dù Dương Tự đang , ngửa đầu nhưng khí thế vẫn hiên ngang, giống như kiếm, như sét, vững vàng đè nặng lên Ngôn Thượng.

Dương Tự : “Đừng tưởng ngươi thể sẽ công nhận ngươi.

Chỗ là Đông Cung, chỗ tùy tiện nào đó.”

Ngôn Thượng than: “Hình như lang quân hiểu lầm gì đó với .

Để giải thích một chút.”

Dương Tự xì một cái : “Nói đùa hả? Ta thì gì mà hiểu lầm ngươi?”

Trong lòng Ngôn Thượng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-44.html.]

Chàng trấn an Dương Tự giống như đang trấn an một Mộ Vãn Diêu khác.

khẩu khí của Dương Tự …… Quả thực quá giống Mộ Vãn Diêu.

Giống đến nỗi loại thận trọng như Ngôn Thượng cũng cảm thấy khó chịu thôi.

Rốt cuộc quan hệ của họ đến thế nào…… Mới thể giống cả cách chuyện thế ?

Ngôn Thượng cố nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, mặt vẫn duy trì ý ôn hòa : Vậy mong lang quân xem vì ngài thành kiến với sâu như thế? Nếu chỉ vì thấy ở Bắc Lí khiến ngài cảm thấy phẩm cách của thì thể giải thích.”

Dương Tự đáp: “Ngươi ơi với công chúa, ăn vụng bên ngoài, thế mà ngươi vẫn cho rằng phẩm tính của vấn đề hả?”

Ngôn Thượng : “Lang quân chẳng lẽ bất bình công chúa tới Bắc Lí uống rượu và chạm mặt ?”

Dương Tự dựng hết cả lông mày lên lạnh giọng hỏi: “Ngươi ý gì?”

Ngôn Thượng đáp: “Lang quân nguyên do của , thì tất nhiên cũng giống ngài.”

Dương Tự như suy tư gì đó : “Lúc ở chùa Vĩnh Thọ, lúc thấy ngươi và Diêu Diêu ở cùng , vì các ngươi trốn ?”

Đương nhiên Ngôn Thượng sẽ rằng Mộ Vãn Diêu sợ Dương Tự cáo trạng nàng mặt Thái Tử, chỉ kinh ngạc hỏi: “Lần đó hẳn là ngoài ý .

Lúc đó cũng quen lang quân .”

Dương Tự a một tiếng, cũng tin tưởng lắm nhưng cũng chẳng chứng cứ.

Sau đó hỏi: “Ngươi còn cùng biểu của dây dưa rõ.”

Ngôn Thượng ngây , thật sự hiểu gì hết: “Biểu của ngài là ai?”

Dương Tự giận đến nhảy dựng lên: “Nhanh như thế ngươi quên nàng hả? Nàng là Triệu Ngũ Nương Triệu Linh Phi! Biểu của ngày ngày ở mặt nhắc đến ngươi, chẳng lẽ ngươi lừa con bé?”

Ngôn Thượng hiểu .

Chàng khổ, khó xử thở dài : “Không dối gạt Tam Lang, vẫn luôn cự tuyệt Triệu Ngũ Nương, vì cự tuyệt Triệu Ngũ Nương mà còn chuyển nhà…… Ta như thế, lang quân còn thế nào?”

Dương Tự ngây ngẩn cả , thần sắc cổ quái hỏi: “…… Ngươi còn vì trốn con nhóc mà chuyển nhà hả? Chẳng lẽ ngươi đúng là chính nhân quân tử?”

Chính nhân quân tử, lời chỉ nên để khác chứ tự khen thì chẳng ý nghĩa gì vì thế Ngôn Thượng lời nào.

Dương Tự xoay quanh hai vòng, ném câu hỏi cuối cùng: “Vậy vì khi hôn sự của ngươi và Diêu Diêu tan tành ngươi còn cận với nàng như thế?”

Ngôn Thượng : “Vì cảm tạ ơn nâng đỡ của công chúa điện hạ, hơn nữa ở Trường An căn cơ, chỉ thể phụ thuộc Thái Tử.”

Dương Tự hỏi: “…… Phụ thuộc Thái Tử?”

Ngôn Thượng kỳ quái : “Chẳng lẽ công chúa cùng một hàng với Thái Tử ? Ta gia thần của công chúa thì chẳng cũng dựa Thái Tử ư?”

Dương Tự nhíu mày, công chúa và Thái Tử đương nhiên giống , nhưng thấy thần sắc thản nhiên của Ngôn Thượng…… đành nuốt lời .

Có lẽ cái tên nhà quê nghĩ như thế thật.

Sau khi một hồi Dương Tự phát hiện gì hiểu lầm Ngôn Thượng cả…… Lúc Ngôn Thượng hành lễ với , ánh mắt dò hỏi, mà thì hừ một tiếng : “Ngươi vẫn nên giải thích vì đêm đó ngươi xuất hiện ở Bắc Lí .”

Mí mắt Ngôn Thượng giật giật, nghĩ thầm cái tên Dương Tam Lang e là kẻ cố chấp, chuyện qua lâu như thế còn lấn cấn.

Trong lòng Ngôn Thượng thêm nhận thức về Dương Tự nhưng mặt biểu hiện gì, chỉ ôn nhu giải thích vì tới Bắc Lí.

Lúc trong chính điện của Đông Cung, Mộ Vãn Diêu khó khăn lắm mới xong chủ ý của : “…… Đây là ý của .

Nếu đại ca đòi tiền thì trong nhà là đối tượng nhất.

Những năm gần đây cô cô dựa phụ hoàng ân sủng mà cướp đoạt trân bảo khắp nơi, còn nuôi đám mỹ thiếu niên.

Bảo vật cô cô tích cóp tuyệt đối ít, ý là ngài thể vài lời với cô cô để nàng nôn tiền .

Sau khi trưởng công chúa gương thì đại ca thể đòi tiền đám thế gia khác của Trường An, chuyện quả thực bình thường đúng ?”

Thái Tử trầm tư : “Cái là khó nhất.

Kỳ thật sớm nghĩ đến đám thế gia, quý tộc của Trường An nhiều như , quốc khố thiếu tiền thì đương nhiên là hỏi bọn họ.

cũng quen với mấy thế gia…… Nếu xuống tay từ chỗ cô cô đương nhiên là thỏa đáng nhất.

phiền toái ở chỗ vì cô cô chịu giúp chúng ? Chẳng lẽ nàng đến chỗ phụ hoàng cáo trạng ư?”

Mộ Vãn Diêu mỉm : “Cái thì đại ca yên tâm, sẽ giúp chuyện với cô cô.

Chắc chắn sẽ việc , để cô cô cam tâm tình nguyện bỏ tiền.

Kỳ thật cô cô cũng dễ dàng, chẳng lẽ bản nàng sợ khi phụ hoàng trăm năm thì cuộc sống của sẽ như ý ư? Chẳng qua cô cô phụ hoàng áp chế quá lâu nên mới dám tìm đặt vấn đề.

Nếu giúp đại ca cầu tình thì nhất định cô cô sẽ nhả .”

Thái Tử như suy tư gì đó.

Hắn mà liếc mắt Mộ Vãn Diêu : “Trước đó vì việc của Thám Hoa lang mà và cô cô chút mâu thuẫn.

Ta còn tưởng sớm quên, ai ngờ chờ cơ hội trả thù cô cô.

Diêu Diêu, hiện tại thù dai quá đấy.”

Mộ Vãn Diêu phản bác: “Đại ca lời gì thế? Muội đang giúp đó, hơn nữa lấy việc công báo thù riêng thì gì sai?”

Thái Tử .

Hắn quả thực để bụng chuyện lấy việc công báo thù tư, thậm chí Mộ Vãn Diêu và trưởng công chúa thù oán còn khiến vui vẻ.

Người mang cái danh Thái Tử chính là định sẵn chia phe phái.

Kẻ về phía ai ở trong mắt khác gì kẻ địch, mà tác phong ngày thường của Lư Lăng trưởng công chúa chút vấn đề…… Thái Tử uy phong thì đương nhiên khai đao với cô .

Chẳng qua e ngại hoàng đế nên mới tiện tay.

nếu Mộ Vãn Diêu thể giúp trấn an trưởng công chúa, để nàng cam tâm tình nguyện cướp đoạt thì Thái Tử đương nhiên thích.

Thái Tử dậy, vỗ vỗ vai Mộ Vãn Diêu, vui mừng : “Lục , rốt cuộc cũng thể giúp đại ca việc.”

Khóe miệng Mộ Vãn Diêu mang ý , ánh mắt thèm để ý mà liếc ngoài cửa sổ.

Lúc nàng tác dụng nào khác thì Thái Tử chỉ nàng nhanh chóng gả cho Dương Tự.

Hiện tại nàng tác dụng khác thì Thái Tử thúc giục chuyện hôn sự của nàng nữa.

Ngôn Thượng đưa chủ ý …… quả thực tồi.

Mộ Vãn Diêu hạ quyết tâm, nghĩ thầm nhất định thu cái tên phụ tá .

Mộ Vãn Diêu vốn chút để ý mà ngoài cửa ngây .

Nàng thấy Ngôn Thượng và Dương Tự đang chung một chỗ trong sân, kề vai sát cánh, cùng cúi đầu đùa nghịch cái gì đó……

Mộ Vãn Diêu nghi hoặc, mà Thái Tử cũng thấy .

Thái Tử: “…… Dương Tam sẽ chọc cái họa gì để dọn đúng ?”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Nàng biểu hiện như chim sợ cành cong của Thái Tử thì nhịn mím môi nhịn .

Nàng nghĩ thầm Thái Tử chắc Dương Tự gây sự quá nhiều nên bây giờ thấy gì cũng đều dự cảm .

Mộ Vãn Diêu thể cảm khái, nhân duyên của Ngôn Thượng quả là .

Lúc đường Ngôn Thượng còn và Dương Tự hiểu lầm, bây giờ…… hiểu lầm hóa giải thế ?

Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng rời khỏi Đông Cung một cái là Dương Tự hỏi xem Mộ Vãn Diêu gì với Thái Tử.

Thái Tử chỉ tùy ý : “Cũng gì, Ngôn Thượng giúp lục , hiện tại cũng coi như giúp .”

Dương Tự : “ chuyện ngài .

Cái tên Ngôn Tố Thần thực đơn giản, với thần rằng nguyên nhân tới Bắc Lí là bởi vì đêm đó trưởng công chúa đổi tên Thám Hoa lang nên mới đặc biệt tới chỗ tìm giải quyết sự tình.”

Thái Tử gì mà liếc một cái.

Vì cái liếc mà trực giác của Dương Tự cho đang đến gần một bí mật lớn vì thế sửng sốt hỏi: “Làm ?”

Thái Tử : “…… Ngươi chính miệng Ngôn Tố Thần mới chuyện đó là động tay chân ư?”

Dương Tự: “……”

Lúc nổi đóa lên: “Hóa ngài sớm ? Ngài cố tình điều tra ư?”

Thái Tử chút để ý : “Cũng cố tình điều tra.

Ta chỉ hỏi hành tung của vài trong đêm đó là đoán đại khái chuyện gì xảy .

Nếu ngươi cho rằng vì mượn sức của Ngôn Tố Thần ở Khúc Giang yến? Chỉ vì là Thám Hoa lang ? Mỗi năm đều Thám Hoa lang cơ mà, thiếu gì.”

Dương Tự ngẩn , xếp bằng đất.

Một lát nhịn tức giận vỗ bàn.

Thái Tử liếc .

Dương Tự nén giận : “Cho nên ngài sớm việc mà còn thần ngu ngốc lâu như thế ư? Ngài, mấy ……”

Hắn bỗng nhiên sửng sốt, bừng tỉnh : “Ngôn Tố Thần tất nhiên cũng ngài chuyện đó nên hôm nay mới giải thích cho thần mà kiêng kị gì.

Bởi vì cảm thấy ngài sớm …… Cho nên kỳ thật mấy đều hiểu hết, chỉ thần là đúng ? Thần vẫn luôn cho rằng là kẻ ăn chơi trác táng.”

Thái Tử ngây đó ngửa đầu nhịn to : “Cô cũng thật sự nghĩ tới ngươi ngây ngốc lâu như thế! Nếu chuyện cô đều cho ngươi…… cô dùng ngươi gì?”

Dương Tự thấy to thì càng tức giận đến gân cổ đỏ mặt, một tay xốc cái bàn mặt tức giận nhào qua : “Mấy cái kẻ thông minh các thật là quá đáng! Quá đáng!”

Trong viện hoa đào rơi rụng, thị nữ im lặng xổm mái hiên cho mèo ăn.

Mộ Vãn Diêu cùng Ngôn Thượng xe về.

Trên đường Ngôn Thượng nhẹ nhàng : “Điện hạ mới khỏi bệnh cần về nghỉ ngơi.

Chuyện của trưởng công chúa là do đề xuất thì tự nhiên cũng để đến trong phủ trưởng công chúa kết nối nàng với Thái Tử.”

Mộ Vãn Diêu lặng lẽ : “Trưởng công chúa ngủ với ngươi mà thành là do ngươi đưa chủ ý để nàng về phe Thái Tử ư? Để nàng hy sinh chút tiền tài Thái Tử cho còn mặt mũi nào ở Trường An ?”

Ngôn Thượng mỉm : “Chỉ cách mới thể khiến vị trưởng công chúa hề tham dự chính trị khiến Thái Tử mang ơn.”

Mộ Vãn Diêu mỉa mai: “ thấy ngươi đang dùng việc công báo thù tư.

Ta tin ngươi nghĩ biện pháp hơn, nhưng rõ ràng ngươi thích trưởng công chúa nên nàng mặt.”

Ngôn Thượng : “Sao thế .”

cũng phủ nhận.

Mộ Vãn Diêu liếc , phát hiện mặt mày ôn hòa, ý mặt chân thành tha thiết hơn nhiều.

Hiển nhiên hiện tại hướng về nàng, hề cố kỵ như , nhiều lời , nhiều chuyện với nàng.

Khoảng cách giữa hai gần thêm một chút.

Mộ Vãn Diêu thấy thì trong lòng tự chủ cũng vui mừng theo.

Lúc chơi cũng thực quang minh chính đại, nàng thật sự…… Khâm phục.

nàng vẫn dỗi : “ mà ngươi chỉ cô cô thiệt hại một thế thôi ? Ngươi thủ đoạn nào khác mà buông tha cho nàng ? Ta cảm thấy thật giống ngươi.”

Ngôn Thượng qua hỏi: “Vì điện hạ cảm thấy sẽ thế?”

Mộ Vãn Diêu trời, nhẹ giọng : “Bởi vì ngày ngươi phản kháng kịch liệt nhé.”

Ngôn Thượng: “……”

Mộ Vãn Diêu mặt biểu tình, như đang khác: “Thần trí ngươi lúc đó rõ ràng, thấy ngươi cũng thèm giữ lễ nữa, bộ dáng của ngươi lúc …… Làm cảm thấy ngươi sắp gục .

Ngươi cô cô chọc ghẹo đến nông nỗi , nếu chỉ trả thù nho nhỏ thế thì cảm thấy quá phù hợp với tác phong của ngươi.”

Nàng trời tự hỏi: “Lúc mặt ngươi đỏ hồng, cả nóng rực, nắm chặt lấy tay buông, cả cứng , ngươi……”

Trên mặt Ngôn Thượng hiện lên hổ, nhanh chóng ngăn cản: “Điện hạ đừng nữa!”

Mộ Vãn Diêu bỡn cợt mà , chỉ thấy nghiêng mặt , tai đỏ lựng lên.

Chàng ho khan một tiếng, chút cố tình kéo đề tài về chỗ cũ: “Kỳ thật một khi Thái Tử bắt đầu quản đến trưởng công chúa thì kế tiếp nàng sẽ ngày lành .

Bởi vì sự tình một khi bắt đầu thì thể rút lui.

Mà nhược điểm của cô cô ngài quả thực quá nhiều…… Sau chỉ cần Thái Tử điện hạ thiếu tiền là sẽ nhớ tới nàng , mỗi đều sẽ lợi dụng trưởng công chúa.

Mà cứ thế tiếp tục, sớm muộn cũng sẽ ngày Thái Tử nhịn tay với trưởng công chúa, thu hồi những quyền thế mà nàng đang .”

Mộ Vãn Diêu trợn tròn mắt : “Ngươi thật là đáng sợ.

Người chỉ ngủ với ngươi thôi mà ngươi trả thù đến mức khiến còn gì…… Ngươi đối xử với nữ lang ngủ với cũng quá độc ác !”

Ngôn Thượng trừng mắt nàng, thấy trong mắt nàng chế nhạo và tràn đầy ý .

Chàng nàng bắt nạt cả ngày nay, nàng dùng lời lẽ chèn ép lâu nên cuối cùng nhịn cãi: “Ta thật sự đối xử độc ác với nữ lang ngủ với ư? Người nào cũng thế ư?”

Mộ Vãn Diêu sửng sốt, đó mặt lập tức đỏ gay.

Loading...