Công Chúa Yêu Kiều - Chương 46

Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:14:20
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộ Vãn Diêu trốn bình phong và rõ ràng cảm giác Xuân Hoa ở bên ngoài cũng khẩn trương.

Nàng ho khan một tiếng Xuân Hoa mới lấy tinh thần cho mời Ngôn Nhị Lang nhà.

Trong lòng Xuân Hoa chút suy đoán, nàng cảm thấy Ngôn Thượng tìm đơn giản bởi vì chuyện của Lưu Văn Cát.

Trong lòng nàng rối rắm thống khổ, dám đem chuyện và Tấn Vương cho bất kỳ kẻ nào .

Tấn Vương tìm công chúa đòi khiến nàng thở phào nhẹ nhõm nhưng nàng cũng đối mặt với Lưu Văn Cát như thế nào.

Nàng cảm thấy phản bội tình nhân.

Tuy nàng tự nguyện nhưng trong tình huống hai còn cắt đứt mà nàng thành nữ nhân của kẻ khác.

So với việc Lưu Văn Cát chỉ lựa lời chuyện khó thì lầm lớn thế nào chứ?

Ít nhất …… Có Bắc Lí cũng ngủ với nữ nhân khác, phản bội nàng.

Trái nàng mới trở thành kẻ phản bội.

Lưu Văn Cát ngày ngày tới phủ công chúa tìm Xuân Hoa nhưng nàng chẳng mặt mũi nào .

Mà nay Ngôn Thượng tới…… Nếu là vì cầu tình cho Lưu Văn Cát thì nàng chịu nổi?

Dưới tình huống dày vò đó Ngôn Thượng gõ cửa mà , thấy Xuân Hoa đang ngây trong phòng.

Hai cố định tâm tình chào hỏi lẫn .

Mộ Vãn Diêu dựa tấm bình phong khảm đá thêu hình mây núi ruộng đồng hai ở bên ngoài hàn huyên ——

Ngôn Thượng khách sáo hỏi: “Hai ngày nay điện hạ thế nào?”

Xuân Hoa đáp: “Hai ngày điện hạ đều theo Thái Tử dự tiệc, ngoại trừ việc ngày nào cũng về muộn thì gì khác.”

Ngôn Thượng thấp giọng : “Nếu thể nàng thì nương tử nên khuyên nàng uống ít rượu thôi, cũng cần dự tiệc nhiều như thế, nghỉ ngơi nhiều mới .”

Xuân Hoa : “Nô tỳ hiểu, đa tạ Nhị Lang quan tâm điện hạ của chúng .”

Ngôn Thượng hổ mà ho khan một tiếng.

Một Vãn Diêu trốn phía bình phong cong khóe môi nghĩ: Ngôn Thượng lấy nàng lời khách sáo với Xuân Hoa để lôi kéo tình cảm mà nàng còn cảm thấy vui.

chuyện khuyên nàng nên uống ít rượu thôi thì .

Một là vì tửu lượng của nàng hơn tưởng nhiều, hai là tham dự yến tiệc thì uống rượu, mà tham gia chính sự thì thể dự tiệc.

Nàng cần tranh thủ, chủ động tham dự chính sự.

Bởi vì nàng chỉ là một vị công chúa hòa , giá trị nàng chỉ chút phận thuộc về Lý gia mà Hoàng Hậu để .

Thái Tử coi nàng như lưỡi kiếm của , nàng lộ mặt g.i.ế.c .

Nếu nàng thì nàng sẽ buộc gả chồng, cũng chẳng thể phát huy chút giá trị ít ỏi mà phận cho nàng.

Ngôn Thượng thể từ từ mưu tính, thể sách thăng quan, đó tham dự chính sự.

Mộ Vãn Diêu thời gian, nàng tác dụng gì thì chỉ gả chồng.

Nếu d.a.o thớt thì chỉ thể thịt cá.

Tuy nàng nàng gả cho ai cũng nhưng nếu lựa chọn thì hiện tại nàng…… Thật sự gả chồng.

Nàng hận việc gả chồng, hận bản cột một nam nhân khác, hận cảm giác khuất nhục và bất lực khi giường của nam nhân khác.

Mộ Vãn Diêu đang ở bên thất thần thì Ngôn Thượng và Xuân Hoa bên quả nhiên đến chuyện của Lưu Văn Cát.

Xuân Hoa vốn dĩ , nhưng Ngôn Thượng mang theo phong cách đàm phán mà từ từ chậm rãi .

Cái thật sự khiến khó mà cự tuyệt, bất giác hết đó thuyết phục.

Ngôn Thượng : “…… Tóm , ai từng sai? Nếu Lưu phạm sai lầm mang tính nguyên tắc, nguyện ý vì ngươi sửa đổi thì nương tử cho một cơ hội?”

Xuân Hoa khổ sở rũ mắt.

Ngôn Thượng thấy thần sắc nàng giống bình thường thì lập tức nghiêm túc quan sát.

Biểu tình mặt Xuân Hoa còn đỡ nhưng tay nàng nhịn vò tay áo, một vòng một vòng, hiển nhiên là cực kỳ lo âu.

Ngôn Thượng nghĩ cái sai của Lưu Văn Cát chắc cũng đến nước chứ? Chàng hỏi: “Nương tử chỗ khó xử gì thì cứ , thể giúp ngươi nghĩ cách.”

Xuân Hoa mím môi, đó kiên định lắc đầu.

Nàng bất kỳ kẻ nào chuyện xa của .

Nàng chỉ nhẹ giọng : “Nhị Lang, nếu sai một chuyện, tuy tự nguyện nhưng xúc phạm tới Lưu Lang…… Thì nên thế nào cho ?”

Ngôn Thượng rũ mắt nàng , một lúc lâu mới hỏi: “Là sai lầm gì?”

Xuân Hoa đáp: “Ta .”

Ngôn Thượng suy tư một chút hỏi : “Đó là sai lầm cỡ nào?”

Xuân Hoa nhắm mắt khổ sở : “…… Là chuyện mà nếu Lưu Lang thì sẽ hỏng mất.”

Thần sắc Ngôn Thượng cau , một lát mới hỏi: “Chính ngươi thể giải quyết vấn đề ?”

Xuân Hoa : “Đã giải quyết.”

Ngôn Thượng chằm chằm nàng một lát lặp : “Chính ngươi thể giải quyết vấn đề ?”

Xuân Hoa kinh ngạc hiểu vì lặp câu hỏi nên cũng ngước mắt .

Chỉ thấy Ngôn Thượng càng chậm rãi nhẹ nhàng hơn, giống như đang gợi mở ký ức của nàng mà hỏi: “Ngươi thực sự xác định giải quyết việc chứ?”

Xuân Hoa vốn cảm thấy việc của giải quyết nhưng Ngôn Thượng hỏi như thế thì nàng dám chắc chắn.

Nhìn biểu tình chút mờ mịt bất an của Xuân Hoa, Ngôn Thượng thở dài : “Ta .

Tóm nương tử vấn đề khó .

Ta đề nghị nương tử tự giải quyết việc cho .

Hoặc ngươi nên cùng Lưu đối mặt với việc , hoặc ngươi giải quyết nó khi hai lành.

Nếu ngươi thật sự cho thì ngươi giải quyết triệt để.

Nếu nương tử thì cũng hỏi nhiều.

với ngươi rằng chủ nhân của ngươi là một vị công chúa.

Trong tình huống bình thường, chủ nhân của ngươi địa vị đủ cao trong bộ Đại Ngụy , nàng hẳn thể giúp ngươi giải quyết phiền toái của .”

Xuân Hoa ngẩn , vội vàng cảm tạ Ngôn Thượng.

Nói xong việc Ngôn Thượng vẫn .

Xuân Hoa kỳ quái mà thì thấy vị Ngôn Nhị Lang ngày thường trong sáng như ánh trăng nay hiểu lộ biểu tình khó xử và hổ.

Xuân Hoa hứng thú chằm chằm .

Cuối cùng khi giãy giụa một lúc lâu mới : “Một tháng qua, vốn nên đúng theo lời hứa với điện hạ là đưa bổng lộc một tháng của cho điện hạ.”

Mộ Vãn Diêu nấp ở phía lén, lúc nàng còn đang cân nhắc xem Xuân Hoa gì thì thấy lời nên lập tức bừng tỉnh: À, đúng, Ngôn Thượng đồng ý với nàng là sẽ dùng bổng lộc của trả tiền thuê nhà.

Bởi vì Mộ Vãn Diêu bao giờ thiếu tiền, cũng bao giờ coi trọng tiền thuê cái nhà nên nàng quên mất.

ý tứ của Ngôn Thượng …… Chẳng nhẽ định quỵt?

Mộ Vãn Diêu nhướng mày, nghĩ thầm cho một bài.

nàng âm thầm nhắc nhở ngày dặn dò Xuân Hoa đưa sổ sách mỗi tháng cho xem, nàng kỹ xem cái tên Ngôn Thượng trả đủ tiền thuê nhà .

Nếu nàng sẽ chẳng trả tiền .

Nàng sẽ mơ hồ mà cho ở nhà của , còn phát tiền tiêu vặt cho hầu của nữa chứ…… Dù Đan Dương công chúa thiếu tiền thì cũng ngốc đúng ?

Xuân Hoa ở bên ngoài hỏi tiếng lòng của Mộ Vãn Diêu: “Lang quân trả tiền thuê ư?”

Ngôn Thượng vội vàng : “Ta tuyệt đối ý ! gần đây chút khó khăn, tiền tài chuyện …… Có thể cho thêm một tuần nữa ? Ta chắc chắn sẽ trả tiền.”

Xuân Hoa ngẫm , cảm thấy đây chuyện lớn, bản thể thanh toán cho vì thế mới gật đầu.

Ai Mộ Vãn Diêu ở phía tức giận đến dậm chân, quả thực lao đẩy Xuân Hoa qua một bên mà chỉ cái mũi của Ngôn Thượng mắng: Dựa cái gì mà kéo dài? Vì kéo dài thêm một tuần?

Xuân Hoa quá dễ thuyết phục…… đến nguyên nhân cũng hỏi một chút.

Sao nàng nghĩ cho kỹ xem…… Có lẽ Ngôn Thượng lấy tiền bao kỹ nữ thì ? Như thế, như thế…… Bao nuôi nữ nhân so với thuê nhà quan trọng hơn hả?

Mà Ngôn Thượng lúc cư nhiên chần chừ, đó hỏi Xuân Hoa: “…… Nương tử thể cho mượn một chút tiền ?”

Xuân Hoa: “……”

Mộ Vãn Diêu: “……”

Có lẽ Xuân Hoa cũng tiếng lòng đang gào thét của chủ nhân nhà vì thế mới hỏi thêm một câu: “Lang quân, ở Trường An sống dễ, nhưng điện hạ nhà lo chuyện nhà cửa cho ngươi , mỗi tháng bổng lộc của ngươi dù ít nhưng hẳn cũng các khoản thu khác đúng ?

Ngươi là Thám Hoa lang, những ở Trường An mở tiệc chiêu đãi ngươi, cùng ngươi xây dựng quan hệ hẳn ít.

Mặc dù chỉ để giữ thể diện thì bọn họ hẳn sẽ tặng ngươi chút tiền tài.

ngươi vẫn thiếu tiền? Rốt cuộc ngươi dùng tiền ở chỗ nào ?”

Xuân Hoa nghiêm túc : “Nhị Lang, nếu ngươi ở Trường An sống lâu dài thì tính toán.

Ta thấy ngươi cũng tiêu tiền như nước, vì quản lý tài chính cho ?”

Ngôn Thượng nàng thì hổ thẹn nhưng chỉ đáp: “Không dối gạt nương tử, kỳ thật tam nhà cực kỳ am hiểu quản lý tài chính, trong nhà mỗi tháng đều gửi tiền cho , bình thường cũng thiếu tiền…… gần đây đang vội một việc, vì thế tiền tài mới thiếu thốn.

Đợi xong việc thể dư tiền.

Có điều những lời nương tử đúng, ngày sẽ chú ý đến việc .”

Vì thế Xuân Hoa đồng ý cho vay tiền.

Cái khiến Mộ Vãn Diêu đang lén phía bình phong tức đến hộc máu:…… Vì hỏi việc gì? Có bao nuôi kỹ nữ ?

Mộ Vãn Diêu cố giữ thể diện của công chúa nên mới lao chất vấn Ngôn Thượng.

nàng thật sự Ngôn Thượng và Xuân Hoa chọc giận nhẹ —— một kẻ tính còn tạm chấp nhận, đằng những hai kẻ tính thì ai mà chịu .

Xuân Hoa tiễn Ngôn Thượng cửa mới trở về gặp Mộ Vãn Diêu.

Mộ Vãn Diêu quần áo, đang uống để bình phục tâm trạng.

Công chúa giường mỹ nhân, váy dài phết đất, mặt đầy sương lạnh.

Lúc nàng uống , thị nữ hầu cạnh nàng vội hiệu với Xuân Hoa, ý bảo công chúa vui, đừng chọc nàng.

Xuân Hoa căng da đầu tới, Mộ Vãn Diêu liếc nàng đó đột nhiên hỏi: “Có ngươi kẻ quyền cao chức trọng nào đó ép lên giường ?”

Xuân Hoa cả kinh, sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống lắp bắp: “Sao điện hạ ……”

Mộ Vãn Diêu nhếch khóe miệng: “Nhìn biểu tình của ngươi thì chỉ kẻ quan tâm đến tình yêu như Ngôn Thượng mới nhận vấn đề của ngươi ở chỗ nào.

Hắn chẳng lẽ cũng thế?”

Xuân Hoa quỳ mặt đất, cả nhũn , khóe môi run rẩy, cầu xin công chúa, từ ……

Mộ Vãn Diêu thấy bộ dạng nàng như thế thì gì, một lát nàng mới : “Rốt cuộc ngươi sợ cái gì? Giống lời Ngôn Nhị , gì cũng là công chúa, ngươi cũng chỉ là một thị nữ, cũng như tiên, ai sẽ vì ngươi mà chọc giận ? Đứng lên .

Nên thế nào thì , ai thể từ chỗ đem ngươi .”

Nàng cũng lười chẳng hỏi tên nam nhân ngủ với Xuân Hoa là ai.

Bởi vì quanh quẩn cũng chỉ vài kẻ.

dù nàng là công chúa thì Xuân Hoa rốt cuộc cũng chỉ là một thị nữ nên khiến công chúa thêm phiền toái.

Có điều Xuân Hoa hiểu, kỳ thật dù Mộ Vãn Diêu ở Trường An quả thực như ý nhưng những kẻ thể khiến nàng như ý cũng chỉ vài …… Trừ phi Xuân Hoa phụ hoàng của nàng coi trọng nếu bất kỳ kẻ nào khác Xuân Hoa mà Mộ Vãn Diêu đồng ý thì cũng chẳng ai bức nàng.

Mà phụ hoàng của nàng ư…… Mộ Vãn Diêu tràn đầy ác ý nghĩ: hiện tại ông còn dấu hiệu loạn tâm thần, gì còn tâm tình ngủ với ?

nghĩ tới ông , Mộ Vãn Diêu nghĩ tới vài ngày nàng tiến cung thỉnh an.

Nàng điều chỉnh tâm tình, lập tức quyết định tiến cung đến mặt hoàng đế thể hiện lòng hiếu thảo.

Cũng chỉ là trò bề ngoài thôi nhưng đám hoàng tử và hoàng nữ thể đủ lệ bộ.

Màn đêm buông xuống Mộ Vãn Diêu đột nhiên tiến cung thỉnh an khiến hoàng đế vui vẻ.

Hoàng cung to như thế hiện tại chỉ ông ở, cho bất kỳ kẻ nào tới.

Chắc vì thể nên ông cũng chẳng cần nữ nhân ở hậu cung hầu hạ.

Hoàng đế lẻ loi lâu, nay con gái út tới cùng ăn bữa tối khiến ông cực kỳ vui vẻ, còn ăn thêm nửa bát canh.

Điều khiến trong cung cảm tạ công chúa rối rít.

Lúc vị hoạn quan đưa Mộ Vãn Diêu khỏi cung, vì quá kích động chuyện hoàng đế ăn nhiều cơm hơn nên nhịn lải nhải với công chúa: “Từ khi Hoàng Hậu qua đời, thể bệ hạ .

Bệ hạ tinh thần, lúc mới đầu cả ngày bệ hạ chỉ bức họa của Hoàng Hậu mà ngây …… Cũng may điện hạ về Trường An, ngài nên tiến cung thăm bệ hạ nhiều hơn mới .”

Mộ Vãn Diêu thật sự nhịn dỗi một câu: “Mẫu hậu cùng ông tra tấn , vì thua cược mà c.h.ế.t hả? Còn chuyện ông thấy mà vui vẻ thì do ai ? Không ông vẫn luôn hy vọng c.h.ế.t già ở Ô Man đừng về nữa ?”

Hoạn quan ngẩn đó chằm chằm vị Đan Dương công chúa .

Một lát ông nhẹ giọng : “Điện hạ hình như đang trách bệ hạ ? Hiện giờ trong vài vị hoàng tử và công chúa, kỳ thật bệ hạ thích nhất……”

Mộ Vãn Diêu cứng rắn mà một câu: “Dù ông và mẫu hậu cũng chỉ thích mỗi nhị ca của .

Nhị ca còn khiến bọn họ khó chịu chết.

Ta gả Ô Man cũng chẳng ai đành lòng cả.”

Nội Hoạn cố giúp hoàng đế giải thích: “Đó là bởi vì……”

Mộ Vãn Diêu phiền lòng, nàng đánh gãy lời ông : “Được , .

Là bởi vì chính trị, ông thiên hạ thái bình, tránh chiến tranh còn mẫu hậu định địa vị của Lý gia ở Trường An…… Ta ! Nếu thể phụ hoàng thì ngươi mau về hầu hạ , cần tiễn.”

Giọng của nàng lúc đầu chỉ là lạnh nhạt nhưng đó tủi đến mức n.g.ự.c phập phồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-46.html.]

Mộ Vãn Diêu xoay mặt bên cạnh, phía chỉ tớ còn bên cạnh nàng chẳng ai.

Nàng ngẩng đầu ngân hà sáng lạn, đối lập với hoàng cung sâu thẳm.

Nàng đang ở trong đó nhưng thứ xa vời, chẳng chốn về.

Mặt nàng lộ vài phần mê mang, khi lấy tinh thần nàng về phía hoạn quan .

Ông thấy bộ dạng lãnh đạm của nàng thì trong lòng khỏi chua xót, cũng chẳng thể gì thêm.

Tình trong gia đình đế vương bao giờ là chuyện nhà mà là chuyện nước.

Đan Dương công chúa chỉ may mắn trở thành quân cờ hy sinh mà thôi……

Ông thềm son vị công chúa lên kiệu, chậm rãi dọc hai hàng đèn lồng mà khỏi cung.

Lần lúc nào công chúa mới nhớ mà đến thăm bệ hạ.

Cơn giận của Mộ Vãn Diêu đến nhanh mà cũng nhanh.

Nàng ở trong cung thấy vui nhưng chỉ một đêm, đến hôm nàng quên, vẫn tự nhiên mà theo bên Thái Tử.

Giữa Thái Tử và Tần Vương nhiều thứ phức tạp.

Một phần vì thế lực lưng Tần Vương mạnh, vốn thể ngăn chặn Thái Tử nhưng dù đằng Thái Tử nhiều thế gia hỗ trợ thì mắt vẫn thể vững vàng áp chế Tần Vương.

Ngày , Mộ Vãn Diêu cùng mấy đại thần bàn chuyện chính sự.

Thông thường theo thói quen bọn họ sẽ gặp mặt ở phủ công chúa hoặc ở nhà nào đó, hoặc trực tiếp đến Bắc Lí.

Mộ Vãn Diêu một nam trang, chuẩn tâm lý cùng Bắc Lí.

Ai cưỡi ngựa đến nửa đường thì đám nam nhân quyết định đến chợ phía tây.

Bọn họ cẩn thận khuyên bảo công chúa: “Gần đây quán rượu ở chợ phía tây bên vài nữ tử xinh , cần đưa tiền vẫn thể xem hát xem múa.

Nghe ở trong sảnh uống rượu, mỗi khi mua một vò đều một nữ nhân Hồ tới hầu hạ…… Đương nhiên, điện hạ khẳng định để bụng đám nữ nhân Hồ , nhưng hẳn ngài cũng gặp bọn họ.

Nếu ngại thì ngài cũng cùng để mở mang kiến thức chứ?”

Mộ Vãn Diêu bọn họ thế thì đột nhiên nhớ tới dám tớ cách vách Ngôn Thượng gần đây thường chợ phía tây.

Nàng nghĩ thầm trong lòng nửa ngày cũng tới đó gì.

Nghĩ tới đó nê Mộ Vãn Diêu gật đầu : “Vậy chợ phía tây, cũng xem đám nữ nhân Hồ phong tình quyến rũ thế nào mà để các ngươi mê mẩn thành thế .”

Các nam nhân đều hổ.

Cũng may dân phong của Đại Ngụy cởi mở, bọn họ chỉ hổ một lát nhiệt tình thảo luận.

Mộ Vãn Diêu cũng biểu hiện chút phiền chán nào.

Công chúa thức thời như thế khiến vài vị đại thần cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Rốt cuộc cùng nữ lang việc luôn tiện…… Nếu nữ lang phóng khoáng chút thì sẽ đều dễ chịu hơn.

Mộ Vãn Diêu cùng bọn họ tới một quán rượu, đám nữ nhân Hồ xinh .

Có lẽ vì nàng ở đây nên mấy vị quan chỉ đơn thuần thưởng thức.

nhanh Mộ Vãn Diêu cảm thấy gì thú vị, chuyện nữ nhân Hồ để hở ngực, lộ bụng múa chỉ khiến nàng đỏ mặt, nhưng cũng cảm thấy gì đặc biệt.

Bọn họ chỉ nhảy múa nhiệt tình hơn một chút chứ gì là khó, hề bất kỳ động tác đòi hỏi độ khó nào.

Quanh quẩn chỉ vặn vặn eo, nâng chân, hạ chân mà thôi…… Bản Mộ Vãn Diêu nàng cũng .

Mộ Vãn Diêu thấy đám nam nhân thích c.h.ế.t còn thì chán chết.

Nàng uống hai ngụm rượu, thấy thú vị nên dậy ngoài.

Mộ Vãn Diêu đến cạnh quầy lầu, để thị nữ cũng mặc nam trang của vài câu đó theo chủ quán hậu viện.

Lúc Mộ Vãn Diêu mới hỏi chủ quán: “Thị nữ của đó quán của các ngươi chiêu đãi Ngôn Thượng ư? Thật sự là ? Không nhận sai chứ?”

Chủ quán lành : “Vị nữ lang , nếu diện mạo như mô tả của thị nữ ngài thì quả thực sai.

Lang quân tuấn tú vốn khiến chú ý, nếu thường tới quán của thì chính là kẻ ăn , cũng sẽ chú ý liếc mắt nhiều một cái.

Sao thể nhận sai?”

Mộ Vãn Diêu gật đầu.

Thị nữ phía nàng lập tức đưa cho chủ quán một thỏi bạc.

Chủ quán vui mừng, đang cất bạc thì thấy Mộ Vãn Diêu : “Vậy tới một ?”

Chủ quán Mộ Vãn Diêu : “Nữ lang quan hệ gì với ? Xin nhưng mặc dù nữ lang đưa tiền thưởng hào phóng cũng thể tiết lộ hành tung của khách .”

Mộ Vãn Diêu nhàn nhạt : “Ta là tình nhân của .”

Đám thị nữ và thị vệ theo công chúa đều đồng thời nàng: “……”

Thấy Mộ Vãn Diêu dối chớp mắt, mặt đổi sắc thì chỉ thấy khâm phục.

Nàng : “Ta nghi ngờ giấu nuôi nữ nhân khác, thế nên tra cho bằng .”

Chủ quán sửng sốt, đó chằm chằm Mộ Vãn Diêu nửa ngày mới giống như hiểu rõ.

Ông bật : “Nương tử nghĩ nhiều chăng? Với diện mạo của ngài thì ai giấu ngài nuôi nữ nhân khác chứ?”

Mộ Vãn Diêu lệ mà một chút, nhưng ý tới mắt, nàng vẫn chằm chằm chủ quán.

Mắt thấy vị nữ lang cực kỳ cố chấp, một hai rõ chuyện nên chủ quán do dự nửa ngày cuối cùng vẫn chịu khuất phục khi cho thêm một thỏi bạc nữa.

Ông thấp giọng : “Nương tử cùng .”

Vào lúc chạng vạng, chợ phía tây chuẩn đóng cửa, Mộ Vãn Diêu theo chủ quán xuyên qua khu chợ.

Lúc hàng quán bắt đầu dọn và đóng cửa.

Chủ quán dẫn Mộ Vãn Diêu một nhà cửa hàng đó cất tiếng gọi bên trong: “Hàn lão Thất, khách tới!”

cao giọng đáp : “Khách gì? Sắp đóng cửa còn gì? Muốn mua ngựa thuê thì đến lúc còn sớm !”

Mộ Vãn Diêu ngẩn , bộ dạng nàng ung dung quý giá như thế, cho dù mặc nam trang bình thường thì cũng giấu vẻ quốc sắc thiên hương.

Nàng và cái cửa hàng đen như mực cùng đẳng cấp, chỗ cũng thấy khói dầu, khắp nơi là vết lửa xém…… Mộ Vãn Diêu ở nơi trong chốc lát cũng cảm thấy khó bụi ám lên .

Nàng chút chịu nổi mà lui về phía , ở cửa , mặt mày mờ mịt.

Trong giọng của nàng bắt đầu chần chờ: “…… Ngôn Thượng tới chỗ tìm nữ nhân ư? Không khả năng……”

Ngôn Thượng giống kẻ tùy tiện đến mức .

Vị chủ quán dẫn Mộ Vãn Diêu tới đang giải thích thì tấm mành cửa hàng nhấc lên, một nam nhân cao lớn thô kệch, mặt một vết sẹo .

Hắn như ngọn núi lớn, miệng hùng hổ, mặt kiên nhẫn giống như đang rằng sắp đóng cửa còn khách tới.

ngẩng đầu thấy ở cửa ngây .

Nữ lang mặc nam trang nhưng vẫn rực rỡ lấp lánh như ngọc.

Vì thế sắc mặt lập tức hơn nhiều, giọng cũng nhẹ nhàng hơn vì sợ sẽ khiến mỹ nhân giật .

Hắn : “Nương, nương tử, vị nương tử tới đây gì? Nơi chỉ sợ thứ nương tử .”

Mộ Vãn Diêu hỏi: “Các ngươi là kẻ nào?”

Vị chủ quán dẫn đường giải thích: “Nơi là cửa hàng bán ngựa và nhận chở hàng lớn nhất chợ phía tây.

ít thương nhân Hồ tới chỗ nhận việc, mặc kệ là thuê g.i.ế.c vận chuyển hàng hóa, lương thực, chỉ cần đủ tiền thì nơi đều .”

Mộ Vãn Diêu gật đầu, tới đây thì nàng hiểu Ngôn Thượng ở chợ phía tây , sợ là chẳng liên quan gì tới nữ nhân cả.

Vì thế nàng cũng chẳng gì giấu diếm : “Ta Ngôn Thượng ở chỗ tìm các ngươi cái gì.”

Người phía nàng ôm một hộp bạc nén mở , ở đây thấy thì mắt đều sáng lên.

Vị nữ lang quá hào phóng, mà tiền thì việc dễ .

Nam nhân như ngọn núi dẫn Mộ Vãn Diêu gặp mấy nam nhân khác cũng cường tráng kém.

Hắn lời ít ý nhiều : “Kỳ thật cũng thể .

Làm buôn bán thôi mà.

Nữ lang Ngôn Nhị thì cũng , gần đây đúng là tới bàn chuyện ăn với chúng .

Tiền đưa cũng đủ nên lúc đang chọn , một khi chọn xong bọn họ sẽ xuất phát.”

Tim Mộ Vãn Diêu đập như sấm, lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi.

Nàng chuyện cái gì mà xuất phát với chọn …… thì thẳng bất động, trong lòng ẩn ẩn hiện một đáp án.

Đáp án nhảy lên trong n.g.ự.c nàng, ngo ngoe rục rịch.

Nàng cảm thấy đoán Ngôn Thượng cái gì.

Mộ Vãn Diêu lẩm bẩm, đồng thời nam nhân cũng đưa đáp án, giọng hai lồng : “…… Tìm Ô Man.”

“Bang.”

Phương Đồng theo phía công chúa mà tay run lên, hộp gỗ đựng bạc nén cũng rơi đầy đất khiến xung quanh chằm chằm.

Phương Đồng ngây ngốc một lúc mới về phía Mộ Vãn Diêu.

Hắn thấy mắt công chúa rưng rưng, ánh nước chuyển động.

Mộ Vãn Diêu lời thì đến Phương Đồng cũng dự đoán Ngôn Thượng cái gì ——

Chàng phái Ô Man tìm hiểu tin tức.

Ô Man cách Trường An cực kỳ xa, cho nên tốn một khoản tiền lớn mới thể mời tới nơi đó.

Người trong cửa hàng : “Hắn sắp xếp cho mấy chúng Ô Man, ở nơi đó ít nhất nửa năm để tìm hiểu thế cục hiện tại của Ô Man và Nam Man là như thế nào…… Bởi vì chỗ chúng Hồ nên tương đối an hơn của Đại Ngụy.

Hắn cũng chỉ thuê Hồ việc .”

Người trong cửa hàng nghi hoặc hỏi: “Vị Ngôn Nhị Lang chẳng lẽ là đại quan triều đình ? Hắn hỏi thăm Ô Man gì?” Sau đó bất an hỏi tiếp: “Xin hỏi vị nương tử , Đại Ngụy định đánh với Ô Man ? Không , chúng phái công chúa hòa ? Đã công chúa gả qua thì còn đánh ?”

Lúc kẻ : “Tin tức của ngươi chậm quá! Nghe Ô Man đang rối loạn, vị công chúa hòa trở …… Nói chừng chính là bởi vì công chúa trở nên mới đánh .”

Mọi trong cửa hàng thấy thế thì càng sợ hơn.

Phương Đồng quát lớn: “Cấm đoán mò! Triều đình đánh giặc, các ngươi cho việc của .”

Mộ Vãn Diêu như thấy bọn họ gì, sắc mặt nàng trắng như tuyết, lông mi rũ xuống.

Sau khi ngây một lúc lâu, nàng bỗng dưng xoay chạy ngoài, nhanh chóng lên ngựa rời khỏi nơi đó——

“Giá ——”

Đầu tiên Mộ Vãn Diêu cưỡi ngựa đến Hoằng Văn Quán trong hoàng thành, nhưng nơi đó đóng cửa.

Nàng đầu, trực tiếp về phủ công chúa của .

Ngựa tới đầu hẻm, nàng nhảy xuống để gia phó dắt ngựa còn thì nhà đối diện hỏi: “Ngôn Thượng trở ?”

Người của phủ công chúa vội trả lời: “Mới nô tài thấy Ngôn Nhị Lang trở , điện hạ tìm ? Nô tài cho mời tới đây nhé? Điện hạ, ai u, điện hạ……”

Mộ Vãn Diêu thấy Ngôn Thượng ở nhà thì trực tiếp cất bước sang nhà đối diện.

Đây là đầu tiên nàng tới đây.

Tuy thứ trong đại viện trắng là do Mộ Vãn Diêu thu xếp nhưng khi cho thuê phòng nàng từng qua chỗ nào.

Thấy nàng trực tiếp xông , tớ trong viện nhảy dựng lên.

May mà nhiều trong bọn họ từng gặp nàng ở phủ công chúa nên cũng ai tiến lên chặn đường.

dám cản công chúa là một chuyện, thể để công chúa xông loạn là một chuyện khác.

Một tớ bước nhanh đuổi theo công chúa, gấp giọng : “Điện hạ, ngài đang tìm Nhị Lang ư? Không bằng điện hạ chờ ở chính đường một lát để nô tài mời Nhị Lang……”

Mộ Vãn Diêu quát: “Tránh !”

Hạ nhân gấp gáp khuyên: “Điện hạ! Điện hạ! Ngài thể cứ thế xông , lắm ……”

ai thể đủ to gan mà ngỗ nghịch công chúa.

Vì thế đám hạ nhân đành ngậm miệng Mộ Vãn Diêu trực tiếp đẩy cửa phòng Ngôn Nhị Lang cất bước .

Bọn hạ nhân há mồm , nhưng chỉ buồn bã mà công chúa căn bản cho bọn họ cơ hội mở miệng……

Mộ Vãn Diêu nhà, đưa mắt quét một vòng thì thấy bình phong .

Nàng trực tiếp vòng qua phía bình phong : “Ngôn Thượng, vì ngươi hỏi thăm chuyện của Ô Man? Đó là chuyện của , ai bảo ngươi xen việc khác……”

Nàng đang thì lập tức nghẹn họng.

Vì nàng thấy đầu , chân tay hoảng hốt kéo vạt áo che .

Lúc mới tắm xong, chỉ mặt một áo đơn, tóc dài rối tung ẩm ướt dán lên áo mỏng để một mảnh trong suốt.

Chàng duỗi tay che nhưng che cũng như ……

Mộ Vãn Diêu thấy một mảnh trắng nõn như tuyết, rực rỡ như ánh trăng, như suối nguồn róc rách, hóa thiếu niên nho nhã ôn hòa cũng lúc đến thế.

Những lời nghẹn ở cổ nàng.

Hai bốn mắt .

Mặt lập tức đỏ lựng nhưng Mộ Vãn Diêu vẫn choáng váng mà , quên cả xoay .

Ngón tay thon dài đang nắm chặt đai lưng của Ngôn Thượng nhẹ nhàng run lên, thở sâu, nhắm mắt đó mở : “…… Ngài đóng cửa .”

Mộ Vãn Diêu vẫn đỏ mặt, hoang mang rối loạn “A” một tiếng đó ngoan ngoãn mà vòng ngoài bình phong để đóng cửa.

Loading...