Công Chúa Yêu Kiều - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-12-23 13:14:33
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu cùng bỏ cây hoa s.ú.n.g nàng mang về bồn.
nay Ngôn Thượng rảnh rỗi tới mức thời gian trồng hoa nên trong phòng hề chậu hoa nào.
Mộ Vãn Diêu ngây bởi vì hoa s.ú.n.g trồng trong nước, nàng ngờ đến cái chậu hoa mà Ngôn Thượng cũng .
Mộ Vãn Diêu dậy : “Vậy đến phủ của tìm cái chậu là .”
Nói xong nàng lập tức cửa nhưng Ngôn Thượng ngăn .
Chàng xiêm áo bằng lụa mỏng manh của nàng thì cảm thấy chuyện lộ n.g.ự.c lộ bụng cũng chỉ như thế…… Aizzz.
Dân phong của Đại Ngụy cởi mở, Mộ Vãn Diêu còn dám mặc nam trang thường xuyên thì ăn mặc thế tính là gì?
Ngôn Thượng nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn .
Chàng lấy một cái áo khoác của chính khoác lên vai cho nàng nhẹ giọng : “Đây là một cái áo khoác cũ của .
áo lâu mặc nên mùi gì , điện hạ đừng ghét bỏ.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Ghét bỏ thì nhưng đột nhiên đưa áo khoác cho nàng gì? Mộ Vãn Diêu nhướng mày, cúi đầu quần áo của Ngôn Thượng.
Trời nóng thế , ở trong phòng mà cũng mặc áo bào kín mít, đoan chính như khiến nàng cũng suy tư.
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Sao, chê mặc ít quá khiến ngươi chướng mắt hả?”
Ngôn Thượng ôn nhu đáp: “Là do bên ngoài trời mưa, sợ điện hạ đông lạnh nên mới ngài mặc nhiều một chút.”
Nói xong lời đẩy cửa , bung dù chuẩn ngoài.
Trước khi Ngôn Thượng đầu về phía Mộ Vãn Diêu, vốn định dặn dò nàng ở chỗ chờ nhưng đầu thấy nữ lang xinh xắn đáng yêu khoác áo bào to rộng màu trắng của trong phòng.
Nàng mày đen, da thịt như tuyết, ôn nhuận như ngọc khiến Ngôn Thượng ngẩn .
Trái tim của đột ngột nảy lên, nóng bỏng.
Mộ Vãn Diêu thì kỳ quái vì đầu nàng gì vì thế mới hỏi: “Làm ?”
Ngôn Thượng hồn, thu tâm tình hoảng hốt của bản , miệng nhẹ nhàng dặn: “Bên ngoài mưa to, điện hạ ở chỗ chờ một lát, đến bên cạnh tìm một cái chậu.”
Mộ Vãn Diêu: “Này, ……”
Nàng cứ để tớ là , cần gì tự nhưng Ngôn Thượng đẩy cửa ngoài, Mộ Vãn Diêu cũng tiện nhiều.
Chàng chỉ còn nàng trong phòng, khoác áo của , trong lòng là cảm giác kỳ quái nên lời.
Mộ Vãn Diêu giật trong chóc lát mới cúi đầu đỏ mặt.
Đây là đầu tiên nàng chủ động tìm lang quân ban đêm đó.
—
Ngôn Thượng đẩy cửa bung dù ngoài.
Kỳ thật cũng xem đêm nay rốt cuộc là tình huống gì.
Lúc ngoài thì thấy Phương Đồng và mấy thị nữ đang mái hiên trú mưa.
Trong mắt chợt lóe, trong lòng hiểu tối nay Mộ Vãn Diêu chuẩn đủ cả, ngoài chuyện đó cũng chẳng còn chuyện gì.
Chàng thẹn thùng, cảm giác hoảng loạn khi việc đến mặt.
Chàng hồ đồ nghĩ nếu nàng thích tùy nàng thôi.
Dù nam tử cũng cái gì mà thủ tiết .
chuyện rốt cuộc thế nào? Chàng quả thực…… Không quá am hiểu.
Cái khiến một quen khống chế việc như Ngôn Thượng cảm thấy vượt quá dự đoán của .
Chàng chỉ thể căng da đầu nghĩ hẳn là bọn họ chỉ cần lên giường, đến lúc đó cần ai dạy họ cũng gì.
Chàng lẽ thể qua loa mà qua cửa.
Hơn nữa…… chẳng Mộ Vãn Diêu kinh nghiệm ?
Nghĩ đến chuyện nàng hiểu về việc thì trong lòng Ngôn Thượng chút khó chịu, nhưng vẫn cố áp xuống.
Nhớ lúc ở Lĩnh Nam, khi nhắc tới chồng Mộ Vãn Diêu quá vui.
Có lẽ quan hệ của nàng và chồng lắm, chú ý kích thích nàng.
Lần ở giường là bất đắc dĩ…… Lần theo nàng mới .
—
Ngôn Thượng ôm chậu hoa về thì thấy Mộ Vãn Diêu đang nhàm chán nghịch ngón tay.
Nàng đầu thấy tiến , thấy áo dính nước mưa thì vội lên đón.
Hai cùng xổm bên cạnh chậu hoa, cầm lấy cây hoa s.ú.n.g nàng mang tới và nghiên cứu xem trồng .
Mộ Vãn Diêu là vị công chúa từng gì, giờ nàng đều khác việc còn bản gì hết.
Ngôn Thượng thì chút kinh nghiệm cấy mạ, nhưng thể giờ mảnh khảnh, nho nhã nên cha và cho xuống ruộng, chỉ để ở bên cạnh .
Vậy nên Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng đều chỉ kinh nghiệm lý thuyết đối với việc trồng hoa súng, còn kinh nghiệm thực tiễn thì chẳng ai gì.
Hai một ý ngươi một ý, sờ soạng mơ màng trồng hoa s.ú.n.g trong chậu.
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu thấy tay áo Ngôn Thượng rơi mặt đất, đó chỉ nước mưa mà hiện tại còn dính nước bùn.
Nàng nhíu mày, lập tức ngây nghĩ thầm vì bản xổm chỗ nghiên cứu cách trồng hoa với ?
Không nàng tới để ngủ ?
Cũng tại khí chất của quá vô hại, mơ hồ khiến nàng cũng dụ dỗ xổm chỗ trồng hoa!
Ngôn Thượng cẩn thận cây hoa s.ú.n.g trong chậu thấy chỉ một nụ hoa nho nhỏ thì trong lòng lo sợ.
Không lúc hoàng thúc của nàng đưa cây hoa s.ú.n.g tới thì hoa nở , vì và Mộ Vãn Diêu sai chỗ nào khiến hoa chết…… (ngốc thế, ban đêm hoa s.ú.n.g nó khép , ban ngày mới nở :)))
Ngôn Thượng đầu định thương lượng với Mộ Vãn Diêu thì thấy nàng đang trầm mặt, bộ dạng vui xổm bên cạnh.
Chàng ngẩn hỏi: “Điện hạ ?”
Chàng sai chỗ nào ?
Mộ Vãn Diêu đầu qua, đôi mắt đen nhánh chằm chằm ngón tay thon dài dính bùn của , lông mày nhịn nhăn sâu hơn.
Nàng đẩy một cái và trách mắng: “Không ngươi rửa mặt ư? Sao còn ? Ngươi định trồng hoa cả đêm hả?”
Mặt Ngôn Thượng lập tức đỏ lên.
Lúc hiểu ý nàng là gì nhưng vẫn chần chừ cây hoa s.ú.n.g trong chậu, nó hai lăn lộn mà c.h.ế.t .
Chàng mở miệng : “ mà……”
Mộ Vãn Diêu thúc giục : “Ngươi mau, mau! Ta sẽ trông hoa, c.h.ế.t !”
Ngôn Thượng cứ thế Mộ Vãn Diêu thúc giục rửa mặt.
Chàng thì Mộ Vãn Diêu dậy, bỏ qua chậu hoa .
Lúc nàng ma ám mới xổm cùng Ngôn Thượng trồng hoa nửa ngày.
Bây giờ chỉ còn nàng nên Mộ Vãn Diêu còn lâu mới thèm để ý đến cây hoa .
Có cái gì chứ? Hoa mà c.h.ế.t thì trồng cây khác là .
Mấy cây Bạch Ngưu nàng mang từ Lĩnh Nam về cũng c.h.ế.t quá nửa, chỉ một hai cây sống.
Đan Dương công chúa khí thế là vứt.
Lúc nàng ngây ngốc hoa nữa nên mới thời gian để ý quanh căn phòng của Ngôn Thượng.
Không rửa mặt tới lúc nào mới về nên nàng dứt khoát dạo quanh phòng cho hết thời gian.
Phòng của nam tử Mộ Vãn Diêu cũng quá tò mò, thế phòng của Ngôn Thượng sạch sẽ, rõ ràng, liếc một cái thấy hết, quả thực gì để thưởng thức.
Chàng hề giấu tí tẹo bí mật nào trong .
Căn phòng của giống hệt con , mượt mà thông suốt, cho cơ hội bới móc gì.
Mộ Vãn Diêu ngáp một cái, đó quỳ cạnh cái bàn, cả bò đó trong chốc lát.
So với chỗ khác thì chỗ nhiều đồ hơn một chút, lẽ vì đây là nơi sách.
Mộ Vãn Diêu nhàm chán nên tiện tay lấy một cuốn trong chồng sách bàn xuống xem.
Trong đống sách cuốn nàng xem, cuốn nàng từng .
Mộ Vãn Diêu cũng định thi, nàng cũng chẳng hứng thú mấy cuốn sách thấy bao giờ .
Có điều trong lúc nàng lật xem một tờ giấy rơi xuống, lặng lẽ mặt đất.
—
Mộ Vãn Diêu tò mò nhặt tờ giấy tràn ngập chữ lên.
Nàng phát hiện đó ghi chú khi Ngôn Thượng sách mà là một tờ…… kế hoạch, hoặc ghi chép những việc ?
Trên đó ghi rõ gặp những nào, sách gì, lời gì, chỗ nào , chỗ nào cần cải thiện……
Mộ Vãn Diêu hoảng sợ, nghĩ thầm rốt cuộc là quái vật gì.
càng cho nàng hoảng sợ chính là trong đống chữ rậm rạp còn tên nàng.
Theo ba chữ “Mộ Vãn Diêu” là một chữ “Hôn” khiến Mộ Vãn Diêu kinh hoảng.
Hơn nữa chỉ một chữ đó, đó còn việc hai gặp lúc nào, tới chức quan nào hai mới thể tiến thêm một bước…… cuối cùng thứ đều chỉ hướng về một kết cục ——
Cưới công chúa.
—
Sắc mặt Mộ Vãn Diêu âm trầm, nàng kẹp tờ giấy chỗ cũ, đó cả trong phòng, tâm loạn như ma.
Nàng hai suy đoán:
Khả năng thứ nhất là Ngôn Thượng đối xử với nàng như thế đều vì cưới nàng.
Mà cưới công chúa là vì tiền đồ của bản .
Bởi vì ở Đại Ngụy thiếu những kẻ phò mã bằng cách cưới công chúa.
Chức quan của phò mã Đại Ngụy cũng hạn chế, sẽ vì là phò mã mà ảnh hưởng.
Rất nhiều thế gia ghét bỏ tính tình đám công chúa Đại Ngụy ngông cuồng nên liên hôn với hoàng thất.
cũng nhiều con cháu thế gia liên hôn với hoàng thất.
Rốt cuộc thì chỉ cần thổi gió bên tai công chúa là bọn họ sẽ một chức quan.
Ngôn Thượng xuất nhà nghèo, nếu tiến về phía thì quả thực khó khăn.
Lúc trải qua việc của Phùng Hiến Ngộ nên hẳn cũng xuất hèn kém gian nan thế nào…… Người như thật thể gắn việc cưới công chúa với phát triển tiền đồ.
Khả năng thứ hai là Ngôn Thượng tâm tư mà chỉ đơn thuần thích lên kế hoạch.
Giống như những gì giấy , luôn kế hoạch cho việc, kể cả với nàng.
Cái cũng hợp với biểu hiện xu nịnh quyền quý mà thể hiện hàng ngày.
cùng lúc đó một vấn đề lớn —— đó chính là quá coi trọng mối quan hệ của hai bọn họ ?
Chàng cùng nàng tu thành chính quả ? Chàng từng bước nỗ lực để tu thành chính quả ư? ngày nàng hỏi thể cần phụ trách thì loại nàng phụ trách cơ mà?
—
Khả năng thứ nhất khiến Mộ Vãn Diêu cáu tiết, bao giờ để ý tới Ngôn Thượng, trở mặt với luôn.
Còn khả năng thứ hai khiến nàng sợ hãi, dám tới lui với nữa.
Nàng chỉ đơn giản thả lỏng, lúc gặp một khiến nàng thích…… Nàng thật sự tính toán tiến thêm một bước.
Nàng cũng khả năng tính toán .
Hoặc là thành , hoặc là thành thì lấy lợi ích lớn nhất từ hôn nhân đó…… Nàng điên mới thể kết đôi với Ngôn Thượng.
—
Ngôn Thượng dọa Mộ Vãn Diêu .
Nàng lòng vòng quanh phòng, thần sắc bất an, vài đẩy cửa chạy trốn.
Lúc nàng đẩy cửa vọt ngoài thì cửa phòng mở , Ngôn Thượng .
Nàng ngẩng đầu , hai mắt nhẹ sáng ngời lên.
Có lẽ cảm thấy bỏ nàng trong phòng một nên cố gắng trở thật nhanh.
thể nhanh còn tóc thể khô nhanh thế , quần áo cũng thể chỉnh tề như bình thường .
Hơn nữa vì vội vàng về nên cả mang theo mưa mát lạnh, môi hồng răng trắng, tóc đen nửa búi.
Mưa gió thổi bay vạt áo từ phía , nhẹ nhàng lướt qua khiến như tiên nhân trong mây, chút phong lưu phiêu dật.
Ngôn Thượng cầm đèn lồng bằng một tay, một tay khác đóng cửa.
Chàng đầu thấy ánh mắt Mộ Vãn Diêu.
Chàng khẽ một chút, mặt còn vệt nước, lông mi cũng dính nước.
Thế là chân Mộ Vãn Diêu giống như dính mặt đất, luyến tiếc rời ——
Mỹ thiếu niên đó.
Sao mà bỏ ?
—
Trong lúc chần chừ, Mộ Vãn Diêu định thử Ngôn Thượng.
Chàng ở cửa chần chừ, còn nàng thì khanh khách tiến lên ôm lấy tay , kéo phòng.
Nàng lườm một cái, dỗi : “Không ngờ ngươi là như , còn gấp gáp đến thế.
Nam nhân mà, đúng là cùng một giuộc.”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng Mộ Vãn Diêu lôi kéo xuống thì tự nhiên.
Nghe thấy giọng chế nhạo của nàng thì vẻ nàng coi thường bản tính của nam nhân.
Ngôn Thượng thật sự nhịn mà giải thích bản : “Ta chỉ cảm thấy để một điện hạ trong phòng thì lắm nên mới vội vã trở về, cũng lý do nào khác.”
Mộ Vãn Diêu liếc hỏi: “Chẳng lẽ ngươi trở về vì cùng lên giường ư?”
Ngôn Thượng còn lời gì để .
Mộ Vãn Diêu chọc chọc cánh tay qua lớp áo, “Nếu đúng thế thì cần phủ nhận.
Có ai dám trong lòng trong sạch ?”
Ngôn Thượng mím môi .
Chàng cũng phủ nhận đúng ? Chẳng qua đôi khi ở chung với nàng như thế nào thôi.
Giống hệt lúc ……
mà lúc trong lòng Mộ Vãn Diêu cũng tính toán của , cần Ngôn Thượng nghĩ đề tài để .
Chính nàng sẽ chủ động thò qua chuyện với .
Nàng lôi kéo xuống, tay để đầu gối của , cả dán qua dựa gần bờ vai cứng đờ của , miệng chuyện phiếm: “Hôm nay lúc hoàng thúc đưa hoa s.ú.n.g tới gặp cô cô tới Đông Cung.”
Lư Lăng trưởng công chúa ư? Ngôn Thượng nhẹ nhíu mày về phía nàng.
Mộ Vãn Diêu hì hì : “Bởi vì Đông Cung xây một hoa viên cho phụ hoàng, đủ tiền nên đến chỗ cô cô đòi.
Cô cô thật sự tức giận, khó lúc tiến cung thăm phụ hoàng nên nhân tiện chạy tới Đông Cung cãi một trận.”
Ngôn Thượng mỉm : “Trưởng công chúa điện hạ và Đông Cung Thái Tử cãi cũng sai.
Chỉ cần hai bọn họ cãi thì chứng tỏ bọn họ kết bè phái, bệ hạ sẽ hoài nghi trưởng công chúa, địa vị của nàng vẫn sẽ bảo đảm.”
Mộ Vãn Diêu thêm: “ cô cô đau lòng khi chi một tiền lớn! Ta thấy nàng nổi trận lôi đình, sắp nhịn .
Chỉ sợ tới lúc đó nàng sẽ thật sự tìm phụ hoàng cáo trạng……”
Ngôn Thượng nhẹ giọng : “Không , Phùng sẽ ngăn nàng , giải thích cho nàng .
Phùng sẽ để trưởng công chúa điện hạ chỉ nhẫn nại qua lúc thì ngày mới cơ hội xuất đầu.”
Nghe đến Phùng nên Mộ Vãn Diêu sửng sốt ngẩn một chút mới nhớ Phùng Hiến Ngộ.
Mộ Vãn Diêu nhẹ nhàng một cái : “À, hôm nay cô cô cung kỳ thật tìm phụ hoàng xin một chức quan cho Phùng của ngươi.
Lúc thì vị Phùng lang ban chức Giáo Thư Lang .
Tuy chỉ là quan cửu phẩm nho nhỏ nhưng gì cũng là quan .
Hắn cần tham gia khoa khảo sang năm nữa…… Hắn là cửu phẩm Giáo Thư Lang của Bí Thư Tỉnh.
Cái chỗ đó gần trung tâm, là nơi .
Hơn nữa Giáo Thư Lang là chức quan chỉ chuyên xem sách vở ở Thư Các, nhàn tản nhẹ nhàng, đều thích.”
Ngôn Thượng nhẹ run lông mi, lúc đầu chút kinh ngạc nhưng đó lập tức gật đầu tỏ vẻ thì là thế.
Chàng : “Vậy xem tìm cơ hội chúc mừng Phùng mới .”
Khoa khảo đương nhiên con đường duy nhất để quan.
Phùng Hiến Ngộ vốn leo lên trưởng công chúa vì đỗ khoa khảo sang năm…… hiện tại trưởng công chúa trực tiếp cầu một chức quan cho cũng khá .
Mộ Vãn Diêu quan sát thần sắc của Ngôn Thượng, thấy chỉ đang chân thành vui mừng cho Phùng Hiến Ngộ.
Tuy ngơ ngẩn nhưng bộ dạng buồn bã hâm mộ gì.
Mộ Vãn Diêu dứt khoát thẳng: “Ngươi tìm phụ hoàng trực tiếp xin cho ngươi một chức quan ? Cực khổ tham gia cuộc thi tháng 10 cũng chắc ngươi thi đậu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cong-chua-yeu-kieu/chuong-54.html.]
Nếu đậu chẳng ngươi sẽ phí một năm nữa, còn mất mặt ? Không bằng để trực tiếp xin cho ngươi một chức quan, ngươi cũng chẳng cần vất vả sách nữa, trực tiếp quan .”
Nàng dùng lời thử Ngôn Thượng xem lợi dụng nàng để thăng quan .
Nàng đổi thái độ với nàng vì mưu đồ một chức quan cho bản .
Ngôn Thượng sửng sốt, khuôn mặt cứng bắt đầu tinh tế giải thích: “Ta vì điện hạ vẫn luôn cảm thấy dựa ngài để thăng chức…… Nếu nghĩ như thì vài cự tuyệt ngài giải thích thế nào? Dù thể còn chảnh chịu nhận, nhưng nhiều như chẳng quá bình thường ư? Ta quen ngài từ khi còn ở Lĩnh Nam, đến Trường An cũng vẫn luôn duy trì quan hệ tồi với ngài.
Nếu lợi dụng ngài…… thì hà tất chờ đến bây giờ?”
Mộ Vãn Diêu .
Chỉ thấy ôn nhu tiếp: “Ta chức quan gì, cũng cần điện hạ vì trù tính.
Điện hạ cứ yên tâm…… Trước mắt đối xử với ngài thế nào chẳng liên quan gì đến những thứ đó, ngài cần hoài nghi.”
Chàng nàng, đôi mắt ôn nhu: “Điện hạ là nữ lang như , lang quan thích ngài chuyện bình thường ư? Ngài hà tất luôn hoài nghi tấm lòng của ?”
Mộ Vãn Diêu , nghĩ thầm nàng thì ở chỗ nào, gì chuyện thích nàng là bình thường chứ? Trước nay đều chỗ nào bình thường .
Ngôn Thượng lời khiến lòng nàng ấm áp, nàng cảm thấy thử là vấn đề…… Thế nhưng trong lòng nàng lúc càng bất an hơn.
Ngôn Thượng hỏi liên tiếp như thế mà vẫn kiên nhẫn giải thích cho nàng, ý lợi dụng…… Chàng hề tức giận dùng lời lẽ nhục nhã nàng.
Chàng như .
Mộ Vãn Diêu hé môi, ánh nến, trong lòng vui sướng sợ hãi.
Nàng vui vì ý lợi dụng , nhưng sợ là vì nếu lợi dụng thì chẳng nhẽ nghiêm túc cùng nàng ở bên ư……
Cái quá dọa .
Mộ Vãn Diêu sắp hù c.h.ế.t .
thôi…… Sắc mặt, nàng mong chờ lâu vẫn chiếm nên thật sự cam lòng.
Thế là Mộ Vãn Diêu hung ác nghĩ nàng ở …… Ít nhất chút phúc lợi trốn cũng ?
Hơn nữa vạn nhất phúc lợi khiến nàng thích thì nàng sẽ cái cớ quang minh chính đại tách khỏi Ngôn Thượng , để thể quấy rầy nàng nữa đúng ?
Mộ Vãn Diêu nghĩ ngợi nửa ngày, thấy Ngôn Thượng đang ôn hòa thì lập tức nham nhở, giang hai tay với nũng : “Ôm một chút.”
Ngôn Thượng ngạc nhiên, đó đỏ mặt cúi ôm lấy nàng, cánh tay bao quanh cả nàng.
Lúc ngửi mùi hương nàng, cảm nhận thể mềm mại thon gầy của nàng…… Trái tim trong n.g.ự.c đập bang bang như nhảy , cánh tay Ngôn Thượng cứng đờ, nhưng vẫn từ bỏ.
Có điều Mộ Vãn Diêu vẫn hài lòng.
Nàng ngửa đầu liếc một cái.
Ngôn Thượng là cực kỳ mẫn cảm, thấy thế thì vội thấp giọng hỏi: “Làm ?”
Mộ Vãn Diêu : “Không ôm thế .”
Mặt Ngôn Thượng càng đỏ hơn.
Chàng thật sự theo kịp nàng nên đành thấp giọng học hỏi: “Vậy ôm thế nào?”
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm ngốc hả?
Nàng đầy thâm ý : “Là bảo ngươi ôm lên giường cơ mà.”
Ngôn Thượng ngẩn , ý thức chuyện chê nên hổ ho một tiếng, nghiêng mặt .
Mộ Vãn Diêu cố ý hỏi: “Sao, ôm hả?”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ: “Điện hạ!”
Chàng gượng gạo một tay khoác nách, một tay luồn đầu gối mà bế nàng lên ôm lòng.
Chàng thành thục, Mộ Vãn Diêu hết.
Nàng ngửa mặt , vui vẻ đến duỗi thẳng hai chân.
Lúm đồng tiền hiện lên mặt nàng, tay nàng ôm vai Ngôn Thượng, mặt chôn ở cổ , trâm cài đầu lắc lư vui vẻ.
—
Mộ Vãn Diêu ở giường cùng Ngôn Thượng trong chốc lát.
Lúc mới nghiêm túc : “Vậy nghỉ ngơi thôi.”
Mộ Vãn Diêu mỉm .
Nàng chút cố ý chế nhạo mà thế nên Ngôn Thượng chỉ thể dậy tự tắt đèn, trong lòng nghĩ tối một chút thì thứ sẽ dễ dàng hơn.
Ai ngờ thấy định tắt đèn thì trong lòng Mộ Vãn Diêu lộp bộp.
Nàng lập tức kéo tay , cho xuống giường.
Nàng buột miệng thốt : “Đừng tắt nến!”
Ngôn Thượng giật , nghiêng đầu về phía nàng.
Sắc mặt Mộ Vãn Diêu chút trắng bệch, nàng nghiêng đầu chịu khiến Ngôn Thượng hiểu ngay.
Chàng khẽ , ôn nhu : “Ta chỉ buông màn, kỳ thật ban đêm cũng thói quen thổi nến, trong phòng chút ánh sáng cũng khá .”
Mộ Vãn Diêu mới thèm tin.
Có đôi khi nàng ngủ , gác mái trong phủ của phủ đối diện chỉ thấy một mảnh đen nhánh.
Chàng căn bản sợ tối mà giống những bình thường khác, buổi tối thói quen để nến ngủ.
Chàng thế chỉ vì nàng thôi.
Mộ Vãn Diêu cảm động thích nhưng vẫn dỗi : “Vậy ngươi sẽ lãng phí bao nhiêu nến? Ngươi nghèo như , tiền ?”
Ngôn Thượng : “Ta cũng nghèo đến thế chứ?”
Mộ Vãn Diêu ôm đệm giường, ngẩng đầu đúng lúc thấy Ngôn Thượng cúi đầu .
Chàng xõa tóc mặt nàng, đôi mắt đen nhánh, chí chất tự nhiên vô hại.
Ánh nến bên ngoài lay động nhàn nhạt, ngẫu nhiên thể thấy tiếng mưa rơi róc rách bên ngoài.
Trong màn trướng hai bọn họ cứ như thế.
Mộ Vãn Diêu đỏ mặt, khó lúc tim đập thật nhanh, cảm thấy gương mặt nóng bỏng.
Ngồi một lát Mộ Vãn Diêu : “Ngươi ?”
Ngôn Thượng rũ mắt.
Ngón tay đang chống giường của nhẹ run lên, yết hầu lăn lộn một chút.
Nàng thấy thấp giọng : “Ta hôn điện hạ một chút, thể ?”
Mộ Vãn Diêu tức buồn ôm lấy gối, mặt đỏ tưng bừng dùng gối đánh lên cánh tay : “Đồ ngốc! Chẳng lẽ cho ngươi hôn ? Có cái gì mà hỏi?”
Vì thế lập tức cúi , cùng nàng môi chạm môi.
Mộ Vãn Diêu run lên, tay nàng vẫn cầm cái gối, nhưng đầu ngón tay tê dại, đánh nổi nữa.
—
Chàng mới chỉ dựa gần như thế mà nàng ngẩn ngơ.
đương nhiên cũng ngốc đến mức cho rằng chỉ chạm môi một cái là hôn.
Mà cho dù thì…… Mộ Vãn Diêu cũng từng hôn , Ngôn Thượng sớm hôn môi chỉ là chạm chạm một chút.
Vì thế hai dây dưa, thở hỗn độn, triền miên dứt.
Ban đầu chính là mềm mại đưa hương, giống như mưa nhỏ tí tách nhưng đó là chớp to gió giật.
Tóc dài của tán loạn đệm, lúc cúi vài sợi tóc của vươn mu bàn tay của Mộ Vãn Diêu.
Sợi tóc màu đen và ngón tay như tuyết ngọc dán cùng một chỗ tạo cảnh kiều diễm nên lời.
“Ừm……”
Mộ Vãn Diêu lặng lẽ mở một mắt , chỉ thấy Ngôn Thượng đang nhắm mắt, mặt đỏ lên.
Lông mi của rũ xuống, thở rối loạn, còn bộ dáng thong dong ngày thường.
Lúc nàng đang miên man suy nghĩ thì thấy duỗi tay ôm lấy vai nàng, kéo cả nàng trong lòng.
Mộ Vãn Diêu “A!” một tiếng nhưng ôm chặt lấy nàng, cả ép xuống.
Mộ Vãn Diêu lập tức đánh lên vai , mơ hồ giãy giụa: “Đừng…… Đừng đè lên !”
Ngôn Thượng thở hổn hển, thở nóng bỏng.
Cảm xúc của thể khống chế, cũng nhịn ôm chặt lấy nàng.
Còn Mộ Vãn Diêu thì ở trong n.g.ự.c lẩm bẩm phản kháng gì đó, sức lực nhỏ như mèo cào.
Ngôn Thượng mặt đỏ tai hồng, miễn cưỡng định thần mới thấy nàng đang thầm cái gì đó.
Chàng chút gian nan rời , nghiêng , đè nặng nàng nữa.
Động tác của đổi thì hôn môi cũng gián đoạn.
Chàng buồn bã nhưng thấy Mộ Vãn Diêu đang mở mắt bỡn cợt .
Nàng nhào đến đây, nữa hôn .
Lúc đây nàng như bão táp, khác hẳn sự ôn nhu của lúc nãy vì sợ tổn thương nàng.
—
Trong rèm trướng vang lên tiếng sột soạt.
Ngôn Thượng chút khó chịu, nhẹ nhàng cọ nàng lên nàng, theo bản năng duỗi tay vuốt ve cổ nàng, đó lùi xuống .
Mộ Vãn Diêu mềm như một dòng nước nhưng vẫn cực kỳ cảnh giác.
Nàng giữ chặt lấy tay , trợn tròn mắt hỏi: “Ngươi gì?”
Bây giờ Ngôn Thượng khó kìm lòng nổi, ngượng ngùng : “Chẳng lẽ nên như thế ?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta chỉ cùng ngươi hôn hôn chút thôi, ngươi nghĩ cái gì ? Chẳng lẽ ngươi tôn trọng , trong đầu chỉ ngủ với hả?”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng cực kỳ bất đắc dĩ, cũng vô cùng khó chịu mà vẫn nàng dày vò.
Nếu đổi thành lang quân khác thì sợ là sớm Mộ Vãn Diêu trêu đùa đến điên lên .
tính tình Ngôn Thượng .
Nàng thế thì tự hỏi bản tôn trọng nàng .
Chàng than thở đó ôm nàng lòng, thấp giọng : “Vậy chỉ hôn môi là .”
Mộ Vãn Diêu ngây .
Nàng cảm nhận cả nóng bỏng thế mà …… chỉ hôn là ?
lúc cúi đầu hôn nàng khiến đầu óc nàng như úng nước, quên luôn suy nghĩ trong đầu.
—
Mộ Vãn Diêu Ngôn Thượng ôm trong lòng, tai tiếng tim đập.
Cuối cùng nàng vẫn chút đành lòng, cảm thấy quá tàn nhẫn nên hỏi: “Ta giúp ngươi một tay nhé?”
Dù thì nàng cũng từng……
Ngôn Thượng mơ hồ : “Không , ngài cần xen .
Một lát là .
Ta chỉ ôm điện hạ là .”
Mộ Vãn Diêu giật hỏi: “…… Một lát là ?”
Ngôn Thượng đáp: “Ừ.”
Thần sắc mặt Mộ Vãn Diêu cổ quái mà liếc một cái, trong lòng nghĩ thầm đúng là mệnh hưởng thụ.
nàng cũng thích cảm giác ôm, rúc trong n.g.ự.c nàng cảm giác chiều chuộng, che chở.
Đôi mắt Mộ Vãn Diêu mang theo ý , mặt chôn trong n.g.ự.c , cánh tay ôm lấy .
Nàng cũng dám sờ lung tung sợ Ngôn Thượng càng khó chịu.
Lúc nàng ngẩng mặt thì thấy cũng đang rũ mắt .
Ngôn Thượng nhẹ chạm mặt nàng, thấp giọng gọi: “Điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu: “Ừ?”
Chàng mỉm hỏi: “Hoa s.ú.n.g nở ?”
Ngón tay nóng chạm lên mặt nàng, đầu cúi nàng, ánh mắt ôn nhu lưu luyến nhưng cực kỳ chăm chú.
Mộ Vãn Diêu giật , lúc mới nhận đang dùng hoa để về nàng.
Nàng kéo chăn, che mặt , cả rúc trong chăn.
Thật giống con rùa đen rụt đầu.
Nàng trốn trong chăn, nhịn trộm.
—
Hoa s.ú.n.g đương nhiên nở hoa .
—
Một đêm mưa gió liên miên.
Hai cùng chung giường.
Trong phòng ngủ màn giường buông xuống ngăn cảnh xuân bên trong.
Ở gian ngoài, nụ hoa s.ú.n.g lặng lẽ hé nở, màu đỏ nhợt nhạt lộ .
Trong nhà tràn đầy mùi thơm ngát.
Mộ Vãn Diêu cẩn thận dậy, đó nàng cúi Ngôn Thượng.
Nàng cẩn thận rút tóc khỏi tay , nhưng vẫn lưu luyến rời mà một lúc lâu.
Bộ dạng nhắm mắt ngủ say cực kỳ khiến thích.
chuyện cùng nàng thành khiến Mộ Vãn Diêu hù sợ.
Thế nên dù luyến tiếc nàng cũng nhẫn tâm chặt đứt ý tưởng .
Ngôn Thượng đang mơ hồ ngủ say vẫn cảm nhận Mộ Vãn Diêu dậy.
Chàng mở mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Điện hạ……?”
Mộ Vãn Diêu vội vàng : “Ta về phủ, ngươi tiếp tục ngủ .”
Ngôn Thượng giật dậy, miệng : “Để đưa điện hạ về……”
Mộ Vãn Diêu thấy còn mơ màng thì vội ấn xuống.
Tim nàng đập bang bang, sợ tâm tư nho nhỏ của phát hiện.
Nàng dỗi: “Ta chỉ về nhà đối diện thôi, gì đưa.
Ngươi ngủ , đừng dậy gì.”
Khó lúc nàng ôn nhu săn sóc khuyên nhủ Ngôn Thượng như thế nên cũng ý kiến.
—
Ngày thứ hai Mộ Vãn Diêu tiến cung thương lượng với Thái Tử đó lập tức về phủ thu dọn hành trang cùng hoàng đế tới sơn trang tránh nóng.
Nửa phủ công chúa nàng dọn trống .
Xuân Hoa còn đang rối rắm nên phá thai cũng Mộ Vãn Diêu mang sơn trang tránh nóng với hoàng đế.
Đến đó ngày thứ ba Mộ Vãn Diêu câu cá với hoàng đế, Xuân Hoa một ở trong phòng.
Nàng ngây một canh giờ, thuốc sắc xong để mặt.
Lát nàng nén sợ hãi, nhẫn tâm uống cạn ——
Chỉ cầu thể thật sự sẩy thai, và đừng để hoàng thất phát hiện !
—
Ngôn Thượng liên tục đến phủ công chúa cầu kiến ba ngày nhưng Mộ Vãn Diêu đều gặp.
Lúc đầu nàng thoái thác là bận rộn nên cũng nghĩ nhiều.
đến ngày thứ ba thì Ngôn Thượng cảm thấy thích hợp.
Bất kể là ai thì một đêm như thế cũng nên tình trạng .
Chàng sử dụng chút thủ đoạn nên dễ dàng chút thông tin từ hầu trong phủ.
Lúc mới Mộ Vãn Diêu theo hoàng đế tới sơn trang tránh nóng.
Người của phủ công chúa ít nhất một tháng nữa bọn họ mới về.
Hiển nhiên là trong một tháng nàng sẽ về.
Ngôn Thượng cửa phủ công chúa, dù đang là thời tiết tháng 6 nhưng cảm thấy như đang trong trời tuyết.
Từ đầu đến chân đều lạnh buốt.
Chàng ngây thật lâu, đoán xem vì nàng đối xử với như thế.
…… Là vì đêm đó ?
Nàng thích?
Chẳng lẽ nàng…… Ghét bỏ hôn ư?