Yên Ly lạnh toát cả , mồ hôi lạnh toát  như tắm. Toàn  nàng cứng đờ, đến mức   nhúc nhích  lấy một tấc.
Thật khó tin! Nàng  đột phá tới Trúc Nguyên tầng năm.
Mà con yêu thú cấp năm  mắt,  thể còn  hai tầng xích trấn yêu trói buộc. Theo lý, thực lực  suy yếu   nhiều,  mà nó vẫn  thể tỏa  uy áp khủng khiếp đến mức khiến    rùng  kinh hãi!
"Khoan ,   ." Tô Cửu nhẹ nhàng vỗ vai Yên Ly, nắm lấy tay nàng, kéo nhẹ nàng tới phía thiếu niên yêu thú mặc huyết y.
Yên Ly: "???"
"Giới thiệu chút, đều là  một nhà cả." Tô Cửu nhớ  thời mạt thế, lũ xác sống  mất  lý trí thường dựa  khứu giác mà phân biệt kẻ quen  lạ. Nàng đoán yêu thú ở thế giới  chắc hẳn cũng  khác là bao.
Khứu giác của chúng  lẽ thậm chí còn nhạy bén hơn gấp bội phần con . Đối với những kẻ xa lạ, chúng dễ dàng nổi giận mà tấn công, nhưng một khi  quen thuộc,  chuyện sẽ   đấy.
"Đây là bạn ." Tô Cửu nắm lấy cánh tay đang cứng đờ của Yên Ly, nhẹ nhàng đặt tay nàng xuống, đoạn  hiệu nàng lùi  phía  một bước. Sau đó, nàng chỉ về phía Chu Bạch Ngọc,  với thiếu niên yêu thú mặc huyết y – Thẩm Uyên: "Ngươi nhớ kỹ bọn họ."
Đôi mắt Thẩm Uyên khẽ tối sầm, chậm rãi quét qua từng  trong nhóm.
Yên Ly chỉ cảm thấy da gà nổi khắp  mẩy, ngay cả các linh thực hệ mộc xung quanh cũng  ngừng run rẩy, lá cây xào xạc như sợ hãi. "Tô Cửu... đừng  đùa nữa chứ... Yêu thú cấp năm   trí tuệ phi phàm, nếu ngươi giả danh chủ nhân của nó, e rằng chỉ  thể  xé thành trăm mảnh!"
"...", khóe môi Tô Cửu khẽ giật giật.
Yên Ly và Chu Bạch Ngọc mỗi  ôm một đứa trẻ, hai tay hai chân cứng đờ, khẽ thì thầm với : "Rút lui thôi!"
 đúng lúc đó, một tiếng "phụt" vang lên.
Năm ngón tay của Thẩm Uyên tự động mọc dài thêm nửa tấc móng vuốt, sắc bén như vuốt của dã lang,  dùng lực đ.â.m thẳng  cánh tay gã tiểu nhị của Kim Ngọc Đường, đồng thời bẻ gập  thể gã .
Đôi mắt xanh biếc của   chằm chằm  cây trâm  đầu Tô Cửu, tựa như đang tính toán điều gì đó thâm sâu.
Móng vuốt kéo lê xích sắt, khẽ khàng khều lên, hất văng hai cây trâm ngọc phát ánh sáng từ mái tóc rối bù của gã tiểu nhị.
"Keng!" Hai cây trâm rơi xuống,  gọn trong tay Tô Cửu.
Ánh mắt Thẩm Uyên  liếc , tựa hồ đang so sánh giữa cây trâm  đầu Tô Tinh Thần và hai cây trâm  rơi xuống của gã tiểu nhị. Chiều dài tương đương, trọng lượng cũng tương đương.
Hắn khẽ xoay , tiếng xích sắt vang lên leng keng,  chẳng mấy chốc  khuất  bóng tối cuối hành lang.
Tô Cửu cúi đầu  hai chiếc trâm ngọc nhị giai trong tay,   liếc sang gã tiểu nhị đang  sõng soài  đất, trông chẳng khác gì một con ch.ó chết.
Hắn lôi y về đây, chỉ để đưa  hai cây trâm ?
[Phát hiện Kim Ngọc Đường linh trâm nhị giai (dành cho nam giới)... ]
[Phát hiện đáp án câu đố đèn lồng mừng đại điển cuối năm của Kim Ngọc Đường – trị giá mười vạn linh thạch!]
Sắc mặt Tô Cửu trở nên khó tả.
Quả nhiên là... một con yêu thú kỳ quặc.
"Ta từng  trong sách dân gian,  rằng mèo lớn khi  săn sẽ mang thức ăn về cho mèo con." Tô Tinh Thần im lặng một lúc,   sang  Tô Cửu, ánh mắt đầy ẩn ý.
Tô Cửu — tu sĩ Luyện Nguyên kỳ.
Thẩm Uyên — đại yêu năm  khiến cả Yên Ly cũng  kinh hãi, thực lực vượt xa Trúc Nguyên kỳ.
Còn gã tiểu nhị Kim Ngọc Đường — con mồi Trúc Nguyên kỳ  đại yêu tha về... ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-108.html.]
Thế là rõ ràng.
Tô Chi Chi bất giác bật  một tiếng "a".
Lông mày Tô Cửu giật giật liên hồi. Ý gì đây? Nàng  đại yêu  nuôi xem là... mèo con ?
"Khoan dung, chuyện  là ? Tô Cửu, ngươi từ Yêu Nô Các mang về một yêu nô, đừng  với  đó là kẻ   đấy nhé?" Chu Bạch Ngọc tròn mắt: "Ngươi hồ đồ  ?"
Tô Chi Chi  "a" lên một tiếng: "Hóa  Chu ca ca đến giờ vẫn  ,   chúng  còn  chung xe bò đồng xanh với Thẩm Uyên mà."
Chu Bạch Ngọc: "?"
Yên Ly: "?" Bảo  suốt dọc đường, cảm ứng mộc hệ của nàng cứ lúc  lúc .
Tô Cửu  đầu liếc  họ một cái,  thản nhiên đáp: "Ừ."
"Hắn đang  ưu đãi."
"Ta bèn chọn lấy."
"Giá cả  chăng như ,   thể bỏ lỡ?"
"..."
"Yêu thú năm  cũng  lúc  ưu đãi ?"
"Ừ, vì   g.i.ế.c bốn, năm chủ nhân  ."
"..."
Gương mặt Yên Ly và Chu Bạch Ngọc hiện rõ vẻ ngỡ ngàng, chỉ còn  trân trối  Tô Cửu bằng ánh mắt  kinh ngạc  khâm phục.
"Tô Cửu, ngươi quả là một tai họa lớn."
"Đến cả yêu thú năm  mà ngươi cũng dám dính líu."
"Ta  giờ  nhiệm vụ, cùng lắm cũng chỉ nhận một con tiểu yêu. Sau đó chẳng  việc gì giao cho nó nên   thả nó . Còn ngươi thì khác, Tô Cửu, đúng là  ai bì kịp."
Tô Cửu chẳng buồn để tâm, chỉ liếc qua lệnh bài Ngự Yêu trong tay. Tâm trạng của Thẩm Uyên hiện giờ  chuyển từ "tồi tệ" sang "cực kỳ tồi tệ".
Là vì gặp  lạ? Hay vì xa nhà quá lâu?
Tô Cửu thoáng ngẩn . Sau   tìm cơ hội hỏi thêm mấy tu sĩ nuôi yêu khác để học hỏi kinh nghiệm mới .
May mà dù tâm trạng Thẩm Uyên  tệ đến ,  cũng  tùy tiện  tay với  khác.
Nghĩ , Tô Cửu cất lệnh bài Ngự Yêu  tay áo.
"Tỷ tỷ, giờ tính  đây?" Tô Chi Chi  thụp xuống, ngón tay run run chọc nhẹ  gã tiểu nhị Kim Ngọc Đường đang bất tỉnh — một cao thủ Trúc Nguyên kỳ.
Vừa chọc một cái, gã bỗng trợn mắt, rên rỉ một tiếng như sắp tỉnh.
"!"
Tô Chi Chi lập tức co rúm  , nép sát  Tô Cửu.