Hôm nay, phẩm cấp  giảm, đôi giày tăng tốc tam giai nay chỉ còn là linh khí nhị giai.
Chẳng những thế, đôi giày vốn  chế tác công phu từ lớp da hươu quý giá, nay  mất  một mảng, hóa thành... chín đôi dép xỏ ngón rồng vàng!
Tô Cửu cầm một đôi dép xỏ ngón rồng vàng nhị giai trong tay, cảm nhận chữ "Kim" ẩn hiện giữa kẽ chân. Nàng khẽ gật đầu, vẻ mặt hài lòng.
Nàng  tươi như hoa, vẫy tay gọi Thẩm Uyên đến.
"Thẩm Uyên, rốt cuộc   tìm  đôi dép  vặn cho ngươi ."
"Ngươi thích bước chân trần,    thế tục ràng buộc,  ?"
"Ngươi xem, chín đôi ,  tặng hết cho ngươi đấy."
Tô Cửu hào phóng vô cùng.
Trên gương mặt yêu mị tuấn tú của Thẩm Uyên thoáng hiện vẻ trầm tư,   mới khẽ gật đầu, chỉ nhận lấy bốn đôi.
"Ngươi... cũng hãy giữ  một đôi mà mang." Hắn cất lời.
Tô Cửu vui sướng khôn xiết. Đại yêu quả thật  bụng,  còn  nhường nhịn nữa chứ.
Kỳ thực nàng cũng đôi chút tò mò,  thử qua đôi dép nhị giai .
Chẳng hề chần chừ, nàng "phạch" một tiếng, ném dép xuống đất,  ung dung xỏ chân .
Gầm!
Vừa xỏ , Tô Cửu lập tức cảm nhận linh khí trong cơ thể hồi phục nhanh gấp bội,  thể nhẹ nhàng tựa lông hồng.
Chỉ khẽ nhấc một bước chân, "vút" một cái, nàng  lao thẳng  lòng Thẩm Uyên, khiến   vội vàng vươn tay đỡ lấy.
"Thứ , thứ , tốc độ ...  quả thực  quen." Tô Cửu nhân lúc đó lén vuốt nhẹ cổ Thẩm Uyên đang đỏ bừng,  nhanh chóng lùi , cất giọng trêu chọc: "Ngươi đúng là... Thẩm Uyên,   đừng  đỏ mặt nữa!"
Quả là đầy sơ hở.
Tô Cửu liếc mắt  Kim Càn Bảo và Ứng Diễm, cả hai đang trợn mắt há mồm  chằm chằm  .
May mà hai kẻ   đáng bận tâm, nếu   sớm phát giác  điểm yếu của nàng và đại yêu mất .
Sau khi cất bốn đôi dép còn , Tô Cửu chợt nhớ ,  sang  Lạc Già đang khẽ hé mắt, lén lút  với vẻ hứng thú: "Sư , ngươi   thử dép xỏ ngón chăng?"
"... Chẳng cần ." Lạc Già trầm ngâm một lát  từ chối. Hắn vốn  nhắm mắt, dễ dàng lạc đường. Nếu  mang thêm đôi dép xỏ ngón tăng tốc, e rằng sẽ lao thẳng đến nơi quỷ quái nào cũng chẳng .
"Đa tạ sư    lòng."
"Chớ khách sáo  gì,   lên tầng ba mươi lăm,   sắm thêm một mẻ, khi  kẻ nào cũng  chia phần." Sự hào phóng của Tô Cửu quả thực  lý do của nó.
Nàng khẽ liếc  bàn tay .
Bàn tay nàng khẽ rung, lướt qua như tung bài,  rút  chín tấm truyền tin phù ánh vàng lấp lánh!
Kim Càn Bảo: "..."
Ứng Diễm: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-183.html.]
Tô Cửu  đưa tay , Thẩm Uyên  nhanh chóng đỡ lấy mấy món lặt vặt, cất  túi giới chỉ cũ kỹ của .
Rất nhanh, Tô Cửu  chằm chằm  bản đồ kho hàng, thoáng chút do dự,  vẫn quyết định lấy ...
"Linh Tằm Các Công Quá Đường chứng giám, , Tô Cửu, thanh bạch trong sạch."
"Tất cả là tại Kim Xán bất thức thời, dám khoác lên  một chiếc quần lót tứ giai."
"Phẩm cấp vật  quá cao, khiến kỹ năng của   đủ để  chép."
Vừa , nàng  từ tốn lấy  một vật thể mờ mịt, khiến Lạc Già, Kim Càn Bảo và Ứng Diễm đều há hốc miệng, kinh ngạc vô ngần.
[?]
[??]
[Kẻ  khẩu hình  cả , c.h.ế.t sạch cả ư!]
[Thiên phú  khẩu hình  biến  mất !]
[Tô Cửu 1: Không   của , tất cả là do Kim Xán quá đỗi phô trương. Giày, áo ngoài đều là tam giai,  mà  độc một chiếc quần lót phòng ngự tứ giai!]
[Tô Cửu 1: Ta tu vi  đủ, linh khí  đủ,  thể nào  chép  cái quần lót phòng ngự tứ giai 58 đáng c.h.ế.t của Kim Xán!]
[!]
[!!!]
[Không cần dịch nữa.]
[Tô Cửu 1  Lạc Già: Sư , ngươi là  xuất gia, chi bằng... hãy nhắm mắt  ?]
[Tô Cửu 1 đau khổ :  ,     chín cái m.ô.n.g đào mật của Kim Xán!]
[???]
[...]
[Kẻ dịch khẩu hình, ngươi đang đùa giỡn  đó ư...]
[Công Quá Đường: 349 tu sĩ phạm lời thô tục, cấm ngôn bảy ngày!]
[Công Quá Đường: Xin chư vị hãy chú ý lời !]
[???]
Các  tử ở tầng ba mươi đang nhàn rỗi xem huyễn ảnh đều đồng loạt im lặng, dán mắt  màn ảnh lơ lửng  mặt.
Ngay  đó, trong một ô huyễn ảnh giữa hàng trăm ô, nữ tu Tô Cửu, làn da trắng mịn, đôi mắt phượng bình thản, từ tay áo bên  lấy  chín khối vật thể mờ mịt, linh khí lượn lờ bao quanh.
Bấy giờ ai nấy đều sững sờ kinh ngạc.
Còn ở rừng thú, Tô Cửu cũng chợt ý thức  — thứ mà nàng  lấy , đến cả Lục Giang Văn Học Thành (1) cũng  cho phép hiển hiện.
(1): là tên một nền tảng web nổi tiếng chuyên đăng truyện tại Trung Quốc. Ở đây, đoạn văn ám chỉ rằng vật  cực kỳ cấm kỵ hoặc  kiểm duyệt, đến mức  thể miêu tả  nhắc tới một cách công khai.