Lôi Ngạo liếc xéo hai  một cái,  kinh ngạc  đầu  Tô Cửu: "Vật gì của ... ?"
Tô Cửu liếc mắt  : "Chính là cơ bụng của ngươi. Nói dễ hiểu,  là phần giữa eo."
"À  , đến cả đan điền hệ Mộc Lôi mà ngươi giấu trong cơ bụng — ,   là vùng bụng  — cũng    chép ."
"!!!"
Lôi Ngạo giật  ngửa hẳn   , tay  theo phản xạ rụt phắt .
 lập tức  Tô Cửu — lúc   đạt Trúc Nguyên tầng bảy — nhanh như chớp giữ chặt lấy.
"Đừng nhúc nhích." Tô Cửu cau mày: "Ta tuyệt đối  thể thất bại thêm  nào nữa."
Chiếc giám linh vòng trong túi giới chỉ của nàng  tối  năm phần.
Có lẽ chỉ còn  thể  chép thêm một  nữa.
Nàng liếc qua bảng vật phẩm trong kho trữ,  buồn  to những món   chép như "áo lót nhất giai của Lôi Ngạo", "dây buộc bụng của Lôi Ngạo", "Tàng Lôi Thạch", "thẻ  tử"... cho  .
Vì tất cả những thứ đó đều  quan trọng.
Cứu giúp bách tính của Huyền Thiết Thôn mới là chuyện khẩn cấp nhất lúc .
Nàng  thể thất bại thêm  nào nữa.
Nếu chiếc giám linh vòng   mất sáng, nàng  thể sẽ kiệt quệ linh khí đến mức đau đớn tựa như kinh mạch  xé rách. Lúc đó, Thẩm Uyên   mặt ở đây để giúp nàng điều hòa kinh mạch, cũng chẳng thể bế nàng rời .
Hai kẻ đẩy xe lăn thì chẳng  phiêu bạt nơi nào.
Ôi chao.
Hôm nay, Tô Cửu tuyệt   linh khí cạn kiệt.
Nàng lật tay trái, lấy  một lọ đan dược tăng cường linh khí nhị giai, một  uống cạn.
Rồi tiếp tục thử nghiệm.
Lôi Ngạo  dám thở mạnh, chăm chú   đôi mắt đen sâu thẳm của Tô Cửu,   chút  dám đối mặt.
Thậm chí vành tai  cũng nóng bừng lên.
Hắn thầm cầu mong    nhầm, chứ chẳng lẽ  thật sự là cơ bụng — cái phần giữa eo  —  còn cả đan điền nữa ư!
Thật đúng là trò đùa, ha ha ha...
Lôi Ngạo tự trấn an bản , nhưng   thấy tay áo đen của Tô Cửu khẽ chuyển động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-214.html.]
Hắn giật : "Kia là... vật gì?"
Kim Càn Bảo và Ứng Diễm đang thủ cửa cũng  đầu  .
Biểu cảm của Tô Cửu  vài phần khó : "Phải chăng do dùng quá nhiều bùa vận bình của sư tỷ Hách Du Lục, hôm nay vận may chẳng lành mà cũng chẳng dữ."
"Lần  vẫn   chép  tay  của ngươi."
Lôi Ngạo: "..."
Nghe nàng thốt lời , trong lòng   bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ khó bề diễn tả.
"Vậy thử  , sắc diện ngươi  tái... còn đan dược hồi phục linh khí ?"
Tô Cửu khẽ vẫy tay, mỉm : "Dù cho  đoạt  tay  của ngươi..."
"   ba  —  lượt  chép  trường kích của ngươi, khối cơ bụng và đan điền của ngươi, thậm chí cả thức Đồng Tử Công Tối Cực Lôi Thiểm mà ngươi luôn ấp ủ trong cơ thể."
Lôi Ngạo: "???"
Kim Càn Bảo, Ứng Diễm: "?"
"Đồng Tử Công..." Kim Càn Bảo chợt bừng tỉnh, ánh mắt hướng về Lôi Ngạo liền trở nên kỳ dị: "Ngươi  Lôi thủ tịch vẫn còn là...  , ý  là, khi bắt đầu tu luyện,  vẫn luôn ấp ủ đại chiêu  mà  từng thi triển ?"
"Thức tuyệt kỹ của Đồng Tử Công, một khi thi triển thì... khụ, từ nhỏ  bắt đầu tu luyện, tích lũy sức mạnh  ngừng, cho đến ngày xuất chiêu!"
Ứng Diễm cũng ngây   về phía Lôi Ngạo.
Lôi Ngạo đỏ bừng mặt, bật phắt dậy, ngỡ ngàng  Tô Cửu: "Ngươi, ngay cả việc  cũng tường tận ?"
Nói xong câu , chính  cũng tự thấy khôi hài.
Vừa nãy, nàng còn đoạt  cả nhật ký, thư tín của Tả Hữu Phó Đà Chủ trong Huyền Nguyệt Giáo...
Giờ nàng  lôi  những lời lẽ bâng quơ  từng thốt  lúc nhỏ,  những bức thư cuồng ngôn chửi bới Linh Tằm Các trong cơn say, thì    cảm tạ trời đất !
Huống chi, nàng còn bảo đang nắm trong tay cả đan điền của !
Trong tình huống ...  còn  gì đáng ngạc nhiên nữa đây?
Lôi Ngạo cũng tự cảm thấy chấn động. Ngờ  khả năng chịu đựng của bản   kém cỏi đến , đến giờ vẫn  khép nổi miệng.
"Để  xem... đại chiêu  của ngươi, rốt cuộc    chép  đây?"
Tô Cửu nhanh chóng  thông tin trong kho vật phẩm.