Bốn  đang trò chuyện, bỗng nhiên dần hạ thấp giọng.
Một cơn gió lạnh lướt qua, khiến bọn họ bất giác rùng . Khi  đầu , họ thấy bốn  Lôi Kiệt đang  giữa sân, khiêng theo một cỗ quan tài.
Khoan ...
Sao sư  Tô   trong quan tài?
Năng lực của nàng   là  im giả chết, mà là thuật...  chép...
Sao... chép...
Sắc mặt cả bốn  lập tức biến đổi, nhưng  cũng nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm khi  thấy tiếng chào hỏi cung kính từ nhóm Lôi Kiệt.
Không thể nào,   Lục Kế Giảo sư tôn chắc chắn là  thật!
Không thể là con rối   chép... đúng ?
Phải , tuyệt đối  thể nào!
Một  tử   dám  chép tạo  con rối của chính sư tôn đại thừa kỳ?
Hơn nữa, cảnh tượng con rối tham gia tỷ thí bọn họ  từng chứng kiến .
Con rối thì  thể mở miệng  .
Vừa  sư tôn  chỉ lên tiếng, mà lời lẽ còn rành rọt, khí chất vững vàng,   cả linh tằm tiên đồng – giờ  là linh tằm thiếu niên –  cùng,  thứ đều  đỗi bình thường.
Hoàn  giống với Lục sư tôn thật sự.
Trong bốn vị tu sĩ Kim Đan,  đầu là sư tỷ Tống Đoạn, nàng nhẹ nhàng gật đầu chào nhóm Lôi Kiệt,  đó ánh mắt tò mò  về phía mấy trăm cây cần câu cá đang  trong tay Đạo Hạ.
"Ủa? Đạo sư , các ngươi định chuẩn  đánh trận lớn ?"
"Định đối phó với đội nào ?" Tống sư tỷ hỏi với vẻ hứng thú.
Đạo Hạ mỉm  đáp: "Bẩm sư tỷ, sáng nay trận pháp phòng ngự của các đội đều canh giữ vô cùng nghiêm ngặt."
"Bọn  cũng  giấu giếm gì tỷ ."
"Mục tiêu của bọn , chính là đội Kim Đan  cạnh tiểu viện của Thần Binh Đạo, nơi cư ngụ của đội trưởng Kim Đan Linh Tằm Các."
"Trời đất, các ngươi thật là gan tày trời đó."
Tống Đoạn ngạc nhiên thốt lên: "Dám nhắm  đội mạnh nhất – Thần Binh Đạo... Hả? Cái gì cơ?"
Đạo Hạ vẫn giữ nụ   môi, bình thản nhắc : "Chính là đội trưởng Kim Đan Linh Tằm Các ở cạnh Thần Binh Đạo: Từ Bạch Vọng."
"Vâng,  chính là mục tiêu bọn   định."
"Xin  sư tỷ nhé!"
Vèo một tiếng!
Hàng trăm chiếc cần câu dài mấy trượng trong tay  tức khắc vung lên, quét thẳng đến mái hiên hậu viện nơi bốn  Tống Đoạn đang ẩn !
Chỉ  một tiếng "xoảng", mái hiên trúng ngay yếu huyệt của trận pháp, tức thì sụp đổ.
"Giải Nhận."
Lạc Già nhắm mắt, chắp tay niệm chú.
"Phải chăng các ngươi  phát cuồng? Mau dừng tay!" Chu Hằng –  tử mạnh thứ ba trong đội Kim Đan, hốt hoảng quát lớn.
  muộn màng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-389.html.]
Những quả cầu lôi điện trong tay Lôi Kiệt tức khắc bừng lên quang mang chói lọi, rực rỡ đến lòa mắt.
Trong khoảnh khắc, bốn vị Kim Đan   bao vây tứ phía!
Một  Trúc Nguyên  thể đối đầu với bốn Kim Đan.
...   thể khiến họ mù mắt!
Bốn  Tống Đoạn  thoát khỏi sự chói lòa, còn  kịp  hồn thì một tiếng  thanh thoát từ phía   vọng đến.
Bọn họ  , tức khắc kinh ngạc đến tột cùng.
Chỉ thấy phía  chính sảnh, mái nhà  tan nát.
Hàng trăm sợi cước câu như những dải lụa khổng lồ đang quấn chặt lấy hai  ảnh – Lục Kế Giảo và Từ Bạch Vọng.
  , Lục Kế Giảo  thốt  lời... bằng giọng nữ!
Nàng vươn tay, cánh tay thon dài nhẹ nhàng như kéo khóa, từ đầu đến chân lột bỏ lớp da  của Lục Kế Giảo, để lộ bên trong là Tô Cửu,  khoác cẩm bào vàng óng, dung nhan rực rỡ như hoa.
"Sao chép – Từ Bạch Vọng." Tô Cửu mỉm , khóe môi đào hé nở nụ  kiều diễm.
Trong nháy mắt, tay áo nàng vung lên, chín đạo "Từ Bạch Vọng" hư ảnh liền lơ lửng giữa hư .
Cộng với Từ Bạch Vọng thật, tất cả đều đang  Đạo Hạ dùng cần câu treo lơ lửng!
Tô Cửu mỉm , cúi  Tống Đoạn: "Tống sư tỷ,  mang  một Từ Bạch Vọng, bù  cho các tỷ năm ."
"Như   tính là nội bộ tương tàn ?"
Bốp bốp bốp bốp!
Cần câu trong tay Đạo Hạ phất nhanh, năm "Từ Bạch Vọng" bán bộ cảnh giới Kim Đan rơi tiếp đất nặng nề.
Năm  bán bộ Kim Đan, cũng đủ để đổi lấy một Kim Đan - Từ Bạch Vọng!
"Đây  thể gọi là tự tàn sát. Chỉ là một đổi một, chẳng ai chịu thiệt thòi, đúng ?" Tô Cửu mỉm  .
Vừa dứt lời, nàng kích hoạt tự bạo bốn con rối Từ Bạch Vọng còn !
Á! Từ Bạch Vọng thật tức khắc ngất xỉu bởi cơn đau đớn kịch liệt phản phệ từ rối tự bạo!
Con rối  thể gây thương tích thật.
 đau đớn... thì là thật.
"Đi thôi!"
Tô Cửu khẽ quát.
Đạo Hạ lập tức dùng cần câu kéo lê Từ Bạch Vọng đang bất tỉnh, quăng thẳng  cỗ quan tài rỗng.
Bốn  lập tức khiêng quan tài rời !
Thẩm Uyên nhẹ nhàng nhón chân, cõng Tô Cửu vụt  như bay.
Bốn  Tống Đoạn: "!"
!!!
Chấn động!
Lời của tác giả:
Chẳng  đó là "mua tráp trả ngọc" !
---