Kết quả là chạm trán bốn vị Kim Đan tu sĩ của Linh Tằm Các cùng năm bản thể của [Từ Bạch Vọng đời thứ nhất].
Cảnh tượng nhất thời đại loạn, thu hút ánh của vô .
Trong khi đó, sân nhỏ của Đan Tông vắng vẻ lạ thường, một bóng nhân ảnh.
“Mộc sư , Đa Bảo sư tỷ, nhờ hai tay tương trợ.” Tô Cửu vội vàng .
“Ừ.”
Mộc Thanh Thu nhanh chóng kết pháp ấn, miệng khẽ lẩm nhẩm: “Hôm nay, vạn vật đều tới kỳ thu hoạch.”
Chỉ trong chớp mắt, bốn phía sân nhỏ của Đan Tông, cách chừng trăm bước, bỗng mọc lên vô cây ăn quả, ngút trời xanh, che kín tầm mắt.
Những cây mọc thưa thớt, nhưng cũng đủ để che khuất đại bộ phận tầm từ bên ngoài sân.
[Chuyện gì đang diễn ?]
[Chúng đang gì thế?]
“Ta dùng vạn lượng bạc trắng, cầu khẩn trời cao giúp Mộc Thanh Thu hồi phục linh lực đến đỉnh phong.”
Lập tức, Mộc Thanh Thu phục hồi , tiếp tục gieo trồng thêm cây ăn quả.
Từng tầng từng lớp, từng vòng cây cứ thế mọc vươn, kiến tạo thành một khu rừng rậm rạp, phủ kín khắp sân nhỏ của Đan Tông!
Nhìn từ xa, chẳng còn thấy bóng dáng sân viện nữa, dường như nơi vốn dĩ chẳng lấy một căn nhà, chỉ là một khu rừng kéo dài hàng trăm dặm.
Thế nhưng Mộc Thanh Thu vẫn ngừng tay. Những cành cây ăn quả tiếp tục vươn dài, dần tạo thành một gian khối lập phương kín mít bao quanh sân nhỏ.
“Ta dùng năm trăm lượng hoàng kim, cầu khẩn trời cao ban tặng hai con vẹt nhị giai học của Bách Hí Đạo!”
Ngay lập tức, hai con vẹt xuất hiện trong tay sư tỷ Thương Mãn Tức, vỗ cánh phành phạch.
Tô Cửu nhận lấy, khắc chúng “giọng điệu thật thà của Thường Thắng”, tự vấn tự đáp, lặp đoạn đối thoại diễn giữa nàng và Úy Thường Thắng cửa khách điếm, để hai linh vật ghi nhớ.
“Tô sư … Sao các đạt một trăm điểm nhanh ?”
“Ta cũng chỉ nghĩ cho họ thôi. Đến còn đánh , chung kết Kim Đan chẳng sẽ nguy hiểm ?”
“Ta chỉ lo để khỏi họa.”
“Úy sư , thấy ?”
“Đa tạ sư Tô chỉ đường dẫn lối!”
“Úy mỗ ngộ !”
Sau khi hai con vẹt học thuộc, Tô Cửu phóng chúng bay khu rừng bao quanh sân nhỏ của Đan Tông.
Sau đó, nàng dán một đạo phù cấm âm lên lớp ngoài cùng của rừng cây.
Không gian ngay lập tức cách biệt với ngoại giới, duy chỉ còn tiếng vẹt nhại lời đối thoại giữa nàng và Thường Thắng văng vẳng vọng .
“Ồ, thì là ?”
“Thì đám tiểu bối Linh Tằm Các tiêu diệt Từ Bạch Vọng đến mức đó ?”
Trên màn hình thủy kính, lập tức hiển hiện cảnh tượng đội trưởng Kim Đan của Đan Tông đang co cụm trong trận pháp Nhật Chiếu Hương Lô Sinh Tử Yên .
Bọn họ bắt đầu lắng lời đối đáp giữa Tô Cửu và Úy Thường Thắng.
Ai nấy đều mà say sưa.
“Thôi , Úy Thường Thắng động tâm !”
“Đệ tử Đan Tông chúng khi nào Tô Cửu mê hoặc đầu chống đối chúng chăng?”
Mọi bắt đầu xì xào nghị luận.
Tô Cửu dấu cho đồng môn: “Nhanh lên.”
“Kiểm tra thêm nữa, Đan Tông cắt đứt thính giác cùng thị giác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-395.html.]
“Ngay cả tri giác cũng .”
Thương Phi Thành lập tức : “Ta dùng vạn viên linh thạch, đổi lấy một canh giờ tuyệt đối vững chắc nơi đây!”
Dù cho địa chấn lay động , bên trong sân cũng chẳng hề , đây chính là “tuyệt đối định” mượn từ trời cao.
Tô Cửu gật đầu: “Vậy là còn sơ hở nào nữa.”
[Chuyện gì đang xảy ?]
[Chúng đang gì thế?]
“Được , nhấc bổng bộ Đan Tông đình viện lên nào!”
Tô Cửu hiệu,
“Hốt trọn cả hang ổ!”
[!!!]
[... ???]
“Giải Nhận!”
“Mượn sức Binh Đạo!”
“Không gì câu !”
“Lôi Nhận!”
Xoẹt! Nguyên một khối lập phương vĩ đại, ngoại vi là rừng cây ăn quả kéo dài trăm dặm, nội bộ là Đan Tông sân viện, cắt tách rời, nhấc bổng lên .
“Từ Bạch Vọng.” Tô Cửu khẽ gọi.
Từ Bạch Vọng: “…”
Hắn bước lên, vận chuyển tu vi Kim Đan thất trọng, thi triển tuyệt kỹ: “Che trời lấp đất!”
Chỉ thấy giữa hai tay , từng tấm lụa lớn dần trải rộng, nâng bổng cả khối đất khổng lồ !
Bên trong, sân nhỏ của Đan Tông trông chẳng khác gì một căn lều nhỏ tọa lạc đỉnh khối lập phương.
Khoảng cách quá xa khiến Đan Tông hề phát giác bất kỳ động tĩnh nào từ Tô Cửu. Linh thức của họ cũng thể cảm nhận nàng đang thi triển hành động.
Họ chẳng hề “bốc gọn” !
“Đi thôi, mang chiến lợi phẩm giao nộp!”
Tô Cửu hiệu cho Từ Bạch Vọng kéo khối lập phương vĩ đại bay .
Mười hai con thiên mã nhị giai cùng một đàn linh ngưu mượn , tức thì đồng lòng hợp lực kéo !
Các đội Trúc Nguyên và Kim Đan đang giao chiến đều ngừng tay, ngẩng đầu trông lên.
“???”
“Thứ… thứ quái đản gì thế ?”
“Đây là thứ quái dị gì ?”
[... ]
[... ]
[... ]
[Tác giả lời ]
Cửu: Bằng hữu một đời, cùng bước sẽ chẳng bao giờ cô đơn.
Đội Kim Đan: ???
---