Kẻ mạo xưng Lôi Ngạo mỉm : "Phải , sư tỷ,  cũng chẳng  Lôi Ngạo. Tỷ thử đoán xem  là ai đây?"
"?"
"Tỷ cứ gọi sai tên  mãi như , chẳng  sẽ  cách nào nguyền rủa   , Mặc sư tỷ của Ngôn Linh Tông?"
"Đội Linh Tằm Các   đến hai mươi bảy , tỷ cứ việc đoán từng  một ."
"Trước khi tỷ đoán trúng,  sẽ hạ gục tỷ!"
Mặc Ngọc trong lòng đại chấn, đôi mắt  tràn ngập hoảng hốt.
[...]
"Than ôi, Kịch sư   đánh mất dũng khí, còn Mặc sư tỷ của Ngôn Linh Tông thì  cách nào vận dụng sức mạnh nguyền rủa từ ngôn linh nữa." Vũ Khuynh Thành thở dài: "Trong trận đấu , cả hai đều  mất  vũ khí lợi hại nhất của  ."
Có tiếng bình luận: "Vũ khí lợi hại nhất của Bách Hí Tông   là dũng khí  chứ!"
Khán giả kinh hãi: "Thật đáng sợ, Linh Tằm Các ai nấy đều   kẻ dễ đối phó!"
Khán giả tán thán: "Thân phận trùng điệp, quả nhiên  phá giải  sức mạnh nguyền rủa của Ngôn Linh Tông!"
"Hãy xem những  khác  ."
Vũ Khuynh Thành hứng thú  sang quan sát bàn cờ kế bên.
Chỉ  liếc ,  phát hiện ,  lớp vỏ bọc của Liên Hỏa Chích, mới đích thị là Lôi Kiệt thật sự!
Hắn đang bịt chặt miệng, giao chiến cùng đội trưởng Đan Tông.
"Hóa  lời nguyền của Mặc sư tỷ thật sự  hiệu nghiệm. Lôi Kiệt ở bàn bên   ảnh hưởng, e sợ  lỡ lời thốt  hai chữ "bỏ cuộc"."
"Giờ đây,   bịt miệng  kịch chiến cùng đội trưởng Đan Tông."
[...]
Lôi Kiệt xuất chiêu mạnh mẽ, dù chỉ vận dụng một tay, song cũng đủ sức cầm cự  các tu sĩ Đan Tông, những kẻ vốn chỉ chuyên tâm  thuật luyện đan.
"Hừm, ai  Đan Tông chúng    giao đấu? Đan lô của  chính là vũ khí! Ta luyện đan ngay tại chỗ, liên tục bổ sung dược lực."
Đội trưởng Đan Tông liền ném  đan lô, hóa giải đòn tấn công của Lôi Kiệt.
Hắn nấp phía ,  ngừng nuốt lấy những viên đan  luyện thành.
Song chẳng bao lâu , khi ăn đến một nửa,  giật  nhận  trong tay  chẳng còn viên đan nào.
Trước mắt bỗng sáng trắng một cách kỳ lạ, trống rỗng vô cùng.
Đội trưởng Đan Tông trợn tròn mắt, vội ngẩng đầu  lên trời, chỉ thấy   trung, hai chiếc lưỡi câu đang kéo đan lô và đan dược của  bay  mất tăm.
Chờ chút!
Vì  cần câu của Đạo Hạ   thể vươn sang tận bàn cờ bên   chứ?
Không còn đan lô,  còn đan dược, đội trưởng Đan Tông chỉ  im lặng.
Hắn từ từ  đầu,  Lôi Kiệt vẫn đang bịt miệng   mặt .
Hắn giật !
Lôi Kiệt nở nụ  gian xảo, lập tức lao lên tấn công.
[...]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-414.html.]
Khán giả sửng sốt: "Ta xin rút  lời  , các thành viên khác của Linh Tằm Các cũng mạnh mẽ chẳng kém gì Tô Cửu..."
Khán giả thốt lên: "Đội   một ai là kẻ bình thường! Không hề  một ai!"
Có tiếng cảm thán: "Tựa hồ như ai nấy đều là Tô Cửu ."
[...]
"Hồi phục ánh mắt của Lôi Kiệt sư  trở  trạng thái   nguyền rủa cách đây nửa tuần hương."
"Hồi phục  thể của  trở  trạng thái   thương cách đây nửa tuần hương."
Tô Chi Chi khẽ khàng niệm chú.
Nàng chuyển đổi thiên phú từ [Thời Quang Hồi Tố] sang [Thánh Thủ Hạnh Lâm], bắt đầu trị liệu cho  đội Linh Tằm Các.
Hách Du Lục  ngừng rút các thẻ xăm, tung  chẳng chút do dự.
Thần Toán Tông lấy bói toán  đạo,    thấy, đường phía    cũng đầy rẫy xui xẻo.
Quả là tiến thoái lưỡng nan!
Còn Đạo Hạ thì câu  mười hai bình đan dược của Đan Tông, tiếp tục kịch chiến cùng đội Thực Môn.
"Phá giải!"
Lạc Già phá giải nhạc khí của đội trưởng Thần Nhạc Tông, từng sợi dây đàn tranh cổ đứt rời, tiếng tiêu  cất lên  vỡ tan.
Toàn bộ nhạc khí  phá hủy, Thần Nhạc Tông  còn phương cách nào tạo  thanh âm.
"Phá giải – Khóa bàn cờ!"
Đôi mắt phượng sáng trong của Lạc Già rốt cuộc cũng mở lớn.
Tu vi lập tức bùng nổ, đạt tới cảnh giới bán bộ Kim Đan!
Toàn bộ ô cờ  võ đài "rắc" một tiếng vang lên, các đường kẻ nứt vỡ.
Mọi giới hạn đều  xóa bỏ!
Tô Cửu an tọa ở vị trí trung tâm "Thiên Nguyên"  bàn cờ, tựa nhẹ  tấm bia hồi phục, mỉm   Úy Thường Thắng đang cố gắng giữ vững  hình ở phía đối diện.
Sau đó, nàng đảo mắt  quanh khắp bốn phía.
Nàng nâng tay, khẽ vẫy: "Ôi chao, chư vị vẫn còn sống cả đấy chứ."
Đứng tại các vị trí   bàn cờ là những thành viên còn  của Linh Tằm Các: Yên Ly, Hách Du Lục, Tô Chi Chi, Lôi Kiệt, Lạc Già, Liên Hỏa Chích, Đạo Hạ, và cả tuyển thủ dự  Trần Đạo Xuân – kẻ  lột bỏ lớp ngụy trang Lôi Kiệt,  tiếp tục lột bỏ lớp Lôi Ngạo, tựa như những con rối  hình đổi dạng liên hồi... tất cả vẫn hiên ngang  vững.
Dù ai nấy đều mang vài vết thương  mặt, song vẫn nở nụ  toe toét, vẫy tay về phía Tô Cửu đang ở trung tâm võ đài.
"À, vẫn còn sống đây."
"Cũng tạm ."
"Thật thú vị."
Chư vị cùng tiến về trung tâm, đoàn tụ bên Tô Cửu, ánh mắt đồng loạt hướng về các đội khiêu chiến còn sót ,  lôi đài, giờ đây chỉ còn dăm ba kẻ đủ sức tái chiến.
Tô Cửu khẽ nhếch khóe môi, nở nụ  ẩn ý: "Các vị còn  ý định tiếp chiến chăng?"
[Lời Tác giả]
Sự vô sỉ  quả là một chứng bệnh truyền nhiễm.
---