"Phí hoài thời gian của , cái kẻ đạo tặc chốn hoang dã, phì!"
Sắc mặt Chu Trấn Hà mỗi lúc một càng thêm u ám khi  tiếp: "Hoài Hòa An lão tổ tông, ngài chắc hẳn  chôn pháp bảo bản mệnh  mộ bia chứ? Mộ của ngài   kẻ khác đào trộm mất ."
"!!!"
Trong thức hải Hoài Hòa An, linh hồn vị thanh niên lập tức trở nên biến dạng, nước mắt và quầng thâm hiện rõ mồn một  gương mặt.
Chỉ trong một thoáng chốc, ông  trông tựa như già  trăm tuổi, vẻ tang thương phủ kín , như thể  sống đến mấy trăm năm trường.
"Không thể nào! Ta  phòng  kỹ càng, mang pháp khí bản mệnh giấu  trong mộ bia,  còn hợp nhất mộ bia cùng Thiên Y Ngân Châm. Chỉ   mới  bí pháp tra xét !"
"Không ai  thể  mộ bia chính là bảo vật đó!"
Chu Trấn Hà hít một  thật sâu, nhắm chặt mắt,  chỉ  bốn vết lõm  mặt đất.
"Mộ bia của ngài,   đào mất ."
"..."
Kẻ nào   chuyện ?
Kẻ nào  vô đạo đức đến thế chứ?
Linh hồn Hoài Hòa An cạn lời. Sống ba trăm năm, ông   từng thấy kẻ nào nghèo hèn đến mức ngay cả mộ bia của  khác cũng nỡ lòng đào lên. Chẳng lẽ đào lên để đem bán  ?
Còn  thể thống gì nữa?
"Lão già  mà bắt  kẻ đó, nhất định  nghiền xương  thành tro bụi!"
Hoài Hòa An  sống ba trăm năm trường, cuối cùng  ngã xuống vì thất bại khi phi thăng.
Cả đời ẩn  trong Linh Tằm Các, ông  chẳng ngờ thế giới bên ngoài  hiểm ác khôn lường đến !
Thật đúng là trời tru đất diệt!
Ông   cố tình giả dạng nghèo hèn, dựng lên ngôi mộ  để che mắt thế nhân,  mà vẫn  kẻ trộm ghé thăm!
Chu Trấn Hà cũng tức giận chẳng kém, cảm thấy bao công sức  bỏ  đều đổ sông đổ bể.
Nếu   sự tình như ,   chẳng phí gần một trăm vạn linh thạch để tẩm bổ hồn phách của Hoài Hòa An  gì!
Sắc mặt  trầm hẳn xuống, lùi  vài bước,   nhanh chóng phát hiện bên  vết lõm do bia mộ để ,  một hàng chữ nhỏ  khắc  bằng linh khí.
Vừa  thấy, lông mày  tức khắc co giật kịch liệt.
[Ta, Tô Cửu, hành bất cải danh, tọa bất cải họ, đến đây đòi nợ!]
[Phó Tân, nợ  trả, đạo lý hiển nhiên, dù c.h.ế.t cũng  thể trốn tránh .]
[Bia mộ của ngươi, , Tô Cửu,  lấy  .]
"???"
Chu Trấn Hà tưởng chừng    nhầm.
Chẳng lẽ chỉ là trùng tên trùng họ?
Cô gái họ Tô, Tô Cửu nhi,  từng dịu dàng trao linh thạch cho , cùng  lớn lên từ thuở bé thơ  ư?
Thật sự là nàng ?
Nàng lẽ  vẫn nên tu luyện ở Linh Tằm Các mới .
Hôm đó  rời  Đan Tông, nàng chân trần đuổi theo ,    khẩn cầu  mang nàng theo. Hắn   thể, nàng     dặn dò  nhất định  ghi nhớ nàng.
Thế nhưng chẳng mấy chốc,  ảnh gầy yếu    phi chu bỏ  phía , khuất dần nơi xa.
Ngày hôm , Chu Trấn Hà thừa nhận, y  từng động lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-427.html.]
 y buộc lòng  rời , nhẫn tâm bỏ  nàng một .
"Nhân hòa" là yếu tố then chốt để phi thăng đại đạo, y nhất định  đoạt lấy thanh danh tối thượng trong giới tu sĩ.
Y  thể để bất kỳ ai  rằng,  thành công hiển hách của ,   sự giúp sức của một nữ tử mong manh.
Chu Trấn Hà, nhất định chỉ  thể là bậc thiên tài tự  vươn lên, lừng lẫy tứ phương!
Tô Cửu... cái tên ,  lâu  y chẳng còn  thấy.
Giờ phút  đây, khi chợt trông thấy nó, y như bừng tỉnh  một giấc mộng dài.
Lòng y trăm mối tơ vò, khó lòng giãi bày.
Y chăm chú  dòng chữ khắc bằng linh khí, vẻ mặt càng lúc càng trở nên kỳ lạ.
"Hoài Hòa An... ngươi cũng  nhận tiền của Tô Cửu ?"
Hoài Hòa An khựng .
Sự im lặng  khiến Chu Trấn Hà cảm thấy n.g.ự.c  như  đè nén, cảm xúc hỗn loạn  thể diễn tả.
Không thể nào...
Khoan .
Cửu nhi lớn lên cùng y, luôn miệng  y là tất cả đối với nàng.
Nàng dốc hết linh thạch, linh khí để bồi dưỡng y thành tài.
Nàng từng , y là duy nhất trong cuộc đời nàng.
Vậy mà giờ đây, đến cả Phó Tân chuyển thế của Hoài Hòa An ba trăm tuổi cũng từng nhận tiền của nàng?
Rốt cuộc là khi nào?
Hả?
Chu Trấn Hà   trong cơ thể , nơi linh hồn Hoài Hòa An đang trú ngụ, bỗng cảm thấy  trán  như  một  xanh ngắt phủ đầy!
"Ngươi mau tường tận kể rõ cho  , Hoài Hòa An."
"?"
"Ngươi và Tô Cửu rốt cuộc  mối giao hảo gì?"
"Đứng dậy  vài vòng  xem nào. Mới chứa bảy viên kim đan mà  chịu  thấu  ư?"
Tô Cửu  thong thả nhai dưa chuột giòn tan,  xoay chuỗi hồng ngọc trong tay, miệng nhẩm công pháp dùng tiền của Thương hội Linh Thương.
Nàng liếc  Yên Ly đang   mặt, thúc giục: "Yên nhi,  ngươi  ngoài chạy vài vòng , để bảy viên kim đan   định một phen."
"Chừa  chút chỗ, còn ba viên nữa cơ mà."
Yên Ly: "Được thôi."
Nàng ôm lấy cái bụng căng tức, vất vả vịn tường  dậy.
Cái bụng chứa đầy kim đan, quả thật   nặng nề vô cùng.
"Ơ?"
Tô Cửu đang ăn dưa chuột đến nửa chừng thì bất chợt cảm thấy túi giới chỉ bên hông rung lên.
Nàng cúi đầu .
Vừa    thấy tấm bia mộ của Phó Tân đang lén lút di chuyển bên trong, dùng  bia đập  miệng túi, tựa như  trốn thoát  ngoài!
---