Sau khi gia nhập Đan Tông và  theo chỉ dẫn của Hoài Hòa An,   nhận  sự ưu ái đặc biệt từ lão tổ Đan Tông. Tuy nhiên, nửa năm bế quan khổ luyện, dốc hết tâm lực để đột phá cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, thì  phần thưởng mà lão tổ ban cho cũng  gần như  còn.
Giờ đây, đừng  hai triệu linh thạch, ngay cả mười vạn  cũng  thể gom góp nổi.
Nếu  vì lẽ đó,   chẳng vội vã  theo lời Hoài Hòa An, đích   ngoài "cứu viện" Điệp Đương Quy.
Nếu  hành động,  sẽ trở thành một kẻ trắng tay, vĩnh viễn  còn tư cách tiếp tục con đường tu luyện.
“Cửu nhi,  và nàng cùng lớn lên, nay gặp , chi bằng tìm một nơi yên tĩnh để trò chuyện tâm tình?”
Chu Trấn Hà tiện tay bố trí một trận cấm âm, khiến lời   chỉ riêng Tô Cửu  thể  thấy.
 Tô Cửu chỉ khẽ nhếch môi  nhạt, ánh mắt sắc như d.a.o lướt qua hai sợi xích nhân quả bằng linh thạch to lớn, thứ chỉ  nàng trông thấy, kéo dài từ hai cánh tay, nối thẳng đến  thể Chu Trấn Hà.
Hai sợi xích , quả nhiên đều hội tụ nơi  .
Xem , những điều nàng nghi ngờ  đó   là sự thật.
Bên trong  thể Chu Trấn Hà, quả thực còn  một "lão gia gia".
“Cửu nhi, năm xưa phụ mẫu nàng  gửi gắm nàng cho , dặn dò  chăm sóc thật chu đáo. Nay  rốt cuộc cũng   thành lời hứa trọng đại với họ.”
Chu Trấn Hà  dứt lời, liền giăng  một trận cấm âm, ánh mắt tràn đầy tự mãn  về phía Tô Cửu.
"Ta nghĩ, Cửu nhi  hẳn  chờ đợi khoảnh khắc   lâu lắm , đúng ?"
"Ta, Chu Trấn Hà, rốt cuộc cũng  bước  cảnh giới Nguyên Anh, trở thành bậc thiên chi kiêu tử. Đời ,  nhất định sẽ che chở cho nàng!"
"Tình nghĩa giữa  và nàng là thiên trường địa cửu, vài cái xác yêu thú  nào đáng để  bận tâm?"
Trong đôi mắt Tô Cửu, một tia ngán ngẩm khẽ lóe qua.
Nàng khẽ nâng tay, một ngón ngọc nhẹ nhàng điểm phá trận cấm âm mà   mới giăng .
Chu Trấn Hà nhất thời sững sờ.
Tô Cửu phẩy nhẹ ngón trỏ trái,  vận dụng pháp môn thương đạo nàng học  từ Linh Thương Hội — "Mở cửa buôn bán", với nguyên tắc là quang minh chính đại, công khai minh bạch, tuyệt  cho phép lén lút  che giấu, khiến lời nàng  như truyền thẳng  tâm trí  kẻ  mặt.
"Nói chuyện thì cứ đường đường chính chính mà , chớ úp úp mở mở như ."
"Chu Trấn Hà,  nợ thì mau trả. Ta chỉ đếm đến ba thôi."
Vừa dứt lời, Thẩm Uyên  nhấc bổng một chiếc đùi yêu thú, chắn ngang  Chu Trấn Hà, ngăn  cho  tiến thêm một bước nào.
Chu Trấn Hà trừng mắt  chằm chằm đại yêu tuấn mỹ lạnh lùng , một tay cầm bàn tính, tay   vung chiếc đùi yêu thú như kiếm khí.
"Cửu nhi, tên  là ai? Chẳng lẽ là yêu nô mà nàng nuôi dưỡng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-439.html.]
Thẩm Uyên khoác lên  chiếc áo bào đỏ thẫm, chân  đôi dép thêu rồng phẩm cấp ba, sừng sững giữa đất trời,  hình càng cao lớn hơn Chu Trấn Hà một bậc!
Ánh mắt   Chu Trấn Hà, như thể  cỏ rác .
Chu Trấn Hà hầu như  thể chịu đựng nổi sự khiêu khích từ tên đại yêu yêu mị !
"Một tên yêu nô hèn mọn thấp kém, cũng dám cả gan cản đường  ư?"
Thẩm Uyên chỉ khẽ hạ mi mắt, giọng  lạnh lùng như băng giá: "Chủ nhân ,  tính theo giá cao nhất. Vậy nên,  xác yêu thú  phá hủy  qua, căn cứ theo giá cao nhất của mười đại chủ thành tại chợ đen, tổng cộng nợ ba trăm mười hai vạn linh thạch."
Chu Trấn Hà sững sờ ngây dại.
Ngươi là cái thá gì chứ?
Tô Cửu khẽ bật : "Được, tính toán quả thực vô cùng chính xác."
Nàng bèn  dậy.
Chín tấm bia mộ Phó Tân , tựa như những bậc thềm, từng bậc nối tiếp  từ  yêu cầm lông đen cao ba trượng, trải dài xuống tận mặt đất.
Tô Cửu đặt chân lên từng tấm bia , chậm rãi bước xuống từng bậc.
Chu Trấn Hà và hồn phách Hoài Hòa An đang trú ngụ trong  thể , cả hai đều chấn động mạnh, ánh mắt  rời khỏi những tấm bia mộ Phó Tân đang   chân nàng!
Thứ mà bọn họ  dốc sức tìm kiếm bấy lâu nay.
Bia mộ  khắc ghi  phận kiếp  của Hoài Hòa An!
Viên bản mệnh thạch mà   dày công nuôi dưỡng suốt ba trăm năm, cũng  cất giấu ở ngay trong đó!
Sau khi xuất quan trở về, bọn họ  tài nào tìm  , chỉ   Tô Cửu từng tham gia cuộc tranh tài mười đại linh đạo và giành  ngôi quán quân,  còn dùng bia mộ  thủ đoạn chữa trị vết thương trong trận chung kết.
 bọn họ  ngờ rằng, Tô Cửu  dùng nó theo cách .
Nàng sải bước, dùng chính đôi chân  dẫm đạp lên bia mộ của Phó Tân.
Mang dáng vẻ của một vị vương giả, ánh mắt đầy ngạo nghễ, nàng sải bước thẳng tới  mặt bọn họ!
Gương mặt của hồn phách Hoài Hòa An co giật vì đau đớn.
Gương mặt hiền lương, thương xót thế nhân mà  vẫn luôn thể hiện  mặt Chu Trấn Hà, giờ đây  sự phẫn nộ và nhục nhã xé toạc  .
"Năm xưa,  từng cắt thịt bán linh huyết của chính , dùng  linh thạch kiếm  từ chợ đen để giúp đỡ các ngươi."
Tô Cửu dừng ,  ở vị trí cao hơn Chu Trấn Hà nửa tấc.
---