Năm Nguyên Anh  xâu thành xâu khiến Chu Trấn Hà  cảm giác như đang  xử trảm giữa thanh thiên bạch nhật. So với cảnh tượng , cho dù là lăng trì cũng còn dễ chịu hơn nhiều!
Trên thế gian , tu sĩ  thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan  là cực kỳ hiếm thấy.
Còn Nguyên Anh,  càng là một đẳng cấp vượt xa Kim Đan vô  !
Bất luận gia nhập môn phái nào  chăng nữa,  đạt tới Nguyên Anh đều  tôn kính và trọng dụng hết mực.
Vậy mà giờ đây, những "Nguyên Anh" vốn  tôn sùng   như những món đồ chơi trong tay Tô Cửu,  nàng xâu thành một xâu nướng cứ như thể chẳng  gì đáng để bận tâm!
Sắc mặt Chu Trấn Hà thoạt xanh xao, chợt  đỏ bừng.
Những tu sĩ Kim Đan  quanh Tô Cửu đều  kìm nổi vẻ kinh ngạc lộ rõ  mặt, lúc  xiên Nguyên Anh, lúc   sang  Chu Trấn Hà.
Mọi  ai nấy đều cảm thấy chuyện   lạ lẫm  thú vị lạ thường.
"Chà, đây là  đầu tiên   thấy   xâu Nguyên Anh như xâu thịt nướng... Nếu đem nướng  than hồng, hẳn là càng giống hơn nhiều!"
"Bậy nào! Rõ ràng là giống xiên kẹo hồ lô hơn chứ!"
"Chiếc que tre , lát nữa nếu Tô sư   cần nữa,  xin mang về Trạng Nguyên Các. Đây là thứ từng xuyên qua tinh hoa Nguyên Anh của một tu sĩ chân chính đấy! Thật xứng đáng để   một bài cảm khái cho thỏa chí hào hùng."
Chu Trấn Hà: "?"
Ngươi thì hào hùng nỗi gì mà hào hùng?
Có bằng  tâm trạng đang sôi sục của  lúc  !?
Tô Cửu đưa xâu Nguyên Anh cho Thẩm Uyên: "Ngươi xem thử  thể trừ  bao nhiêu nợ nần."
"Tên hỗn xược ! Ta  bảo ngươi lui,  ngươi  lui!?" Trong đầu Chu Trấn Hà, linh hồn Hoài Hòa An gầm lên một tiếng giận dữ, bất lực đến mức sắp phát điên.
"Mỗi Nguyên Anh trong cơ thể tu sĩ đều là kết tinh của bao năm tu luyện khổ cực, là tinh huyết kết tinh, dáng hình  còn giống hệt bản  ngươi."
"Nguyên Anh chính là tài sản quý giá nhất trong cả đời tu hành!"
Linh hồn Hoài Hòa An tức đến độ  dậm chân thùm thụp, chỉ tiếc rằng ông    còn chân để dậm nữa.
Sự ngu  và cứng đầu của Chu Trấn Hà khiến vị lão tổ Linh Tằm Các  suýt nữa phát điên.
"Ta..." Chu Trấn Hà ứ nghẹn lời, mặt đỏ tía tai: "Ta  ngờ nàng  tàn độc đến thế."
"Chẳng lẽ nàng thật sự hận  đến nhường  ?"
Hắn  nàng tu vi  đại tiến, nhưng  ngờ tâm cơ  trở nên thâm trầm khó lường, thủ đoạn  tinh vi đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-441.html.]
Hắn  trúng kế của nàng !
Đối với Kim Đan của các tu sĩ,  vốn  chuẩn  đề phòng từ .
Thế nhưng ai  thể ngờ,   kẻ đem chính Kim Đan của  mài thành bột mịn, nghiền nát đến độ mắt thường chẳng thể phân biệt.
Chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua... là Kim Đan   vô hình chạm   !
Chu Trấn Hà  thể tưởng tượng nổi Tô Cửu  tàn nhẫn đến độ , chỉ để đối phó  mà  cam tâm vứt bỏ cả Kim Đan của chính !
Phải  rằng, mỗi tu sĩ chỉ  duy nhất một Kim Đan!
Kim Đan  hủy, con đường tiến lên Nguyên Anh cũng chấm dứt vĩnh viễn, từ nay về ,  vĩnh viễn  thể tiếp tục tu luyện nữa!
Chỉ vì đối phó  mà nàng dám  đến mức độ  ?
"Ngươi là đồ ngu! Kẻ nào  nàng chỉ  độc một Kim Đan! Số lượng Kim Đan trong cơ thể nàng còn nhiều hơn cả  Nguyên Anh  xâu  que tre của ngươi!" Hoài Hòa An, với linh hồn thuộc cảnh giới Đại Thừa, cảm giác  càng thêm nhạy bén.
Cái chứng bệnh dị ứng với sự ngu xuẩn của ông   tái phát một  nữa, khiến ông  mắng chửi Chu Trấn Hà  chút kiêng dè.
"Đừng  một viên Kim Đan, dù  nghiền nát mười viên Kim Đan  chăng nữa, nàng cũng thừa sức chịu đựng !"
Chu Trấn Hà: "?"
Tô Cửu nhanh chóng nhận  hồi đáp từ Thẩm Uyên.
"Trên thị trường   ai bán Nguyên Anh của tu sĩ, vì thế  thể định giá."
Tô Cửu khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy chán ghét  sang Chu Trấn Hà.
Chu Trấn Hà ngẩn , lòng dậy sóng kinh ngạc khôn tả.
"Cửu nhi... nàng hãy mau  trả ,  nguyện dốc hết tiền bạc chuộc ...  ?"
Tô Cửu dò xét thông tin trong tráp trữ vật, ngay cả giá niêm yết cho bản  nguyên  cũng  thể định rõ, bởi lẽ đây là kỳ vật hiếm ,  từng xuất hiện trong cõi thế gian .
Đối với tu sĩ, nguyên  vốn dĩ chẳng khác nào linh hồn bản mệnh, là căn nguyên sinh mệnh.
Nếu  bắt, họ thường chọn cách tự hủy nguyên  hoặc thi triển bí pháp thoát . Từ xưa đến nay,  từng  chuyện nguyên     khác giam cầm, càng   chuyện  đem  trao đổi mua bán một cách trắng trợn.
Bởi ,     bất kỳ giá trị tham chiếu nào.
Tô Cửu khẽ xoa cằm, ánh mắt dán chặt  những chiếc xiên nguyên , trầm ngâm: "Xem , chỉ còn cách nhờ Lại Lại sư phụ tổ chức một buổi bán đấu giá chuyên biệt, dành riêng cho các bậc tu sĩ cao giai mà thôi."
Chu Trấn Hà há hốc mồm, trong lòng dậy sóng kinh ngạc khôn tả.
---