Copy Thần Thuật: Ta Ở Tu Chân Giới Làm Đại Lão - Chương 461

Cập nhật lúc: 2025-09-04 11:13:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mái tóc đen óng như suối ngừng dài , từ ngang eo buông xõa xuống tận đầu gối.

Đôi phượng mâu trong veo, ánh càng thêm thâm thúy, long lanh như chứa cả tinh hà, tỏa vẻ thành thục rạng ngời.

Trong đôi đồng tử nhạt màu của Thẩm Uyên, phản chiếu nhanh chóng hình bóng một nữ tử diễm lệ, thâm trầm và rực rỡ hơn thuở .

Thân thể và linh hồn nàng đang vượt qua dòng chảy thời gian, tiến về một năm , hai năm , ba năm ... cho đến hai mươi năm !

Thọ nguyên của tu sĩ Kim Đan trong tu chân giới thể lên tới ba trăm năm.

Hai mươi năm, với họ, chỉ như chớp mắt trong hành trình thơ ấu của một đứa trẻ.

Chỉ trong tích tắc, Tô Cửu bước tới hai mươi năm , lấy vô ngày đêm khổ luyện của bản cái giá trả, tiến thẳng lên đỉnh Nguyên Anh cảnh giới.

"A Uyên, giờ sẽ chép ngươi."

Dải vải quấn nơi đầu ngón tay Tô Cửu tự động tiêu tán. Ngón tay nàng trắng ngần như bạch ngọc, phát ánh sáng ôn hòa.

Cuối cùng, đầu ngón tay mảnh mai luồn mái tóc bạc của đại yêu, bàn tay ấm áp khẽ đặt lên làn da lạnh như hàn băng của .

Nàng nhẹ nhàng ấn xuống.

Thẩm Uyên mở mắt, nhắm .

"Ừ."

"!"

Giây phút , Chu Trấn Hà cuối cùng cũng hiểu rằng nữ tử mặt còn là Cửu nhi trong ký ức nữa.

Nàng bây giờ, chính là nắm giữ quyền chủ động.

Không còn là nữ tử từng thế nhân thao túng.

Chu Trấn Hà bỗng thấy trống rỗng, gào lên trong tuyệt vọng: "Ta nhận tội..."

Tô Cửu chỉ khẽ mở môi: "Sao chép."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-461.html.]

Giữa làn linh khí sương mờ dày đặc, chín ảnh đại yêu tóc bạc, khỏa như những pho ngọc tượng, lượt hiện , bao bọc quanh nàng.

Chu Trấn Hà còn kịp rõ, chín cánh tay ngọc siết chặt, nghiền nát thể : "A..."

"Ồ! A Uyên, bộ cửu sắc bào mua cho ngươi cuối cùng cũng dịp dùng hết ."

Giọng mãn nguyện của Tô Cửu vang vọng bên làn sương mờ, cùng động tác nâng cằm đại yêu, chính là cảnh tượng cuối cùng còn đọng trong tâm trí Chu Trấn Hà.

Không rõ động tác là dành cho các bản , cho chính bản thể của đại yêu.

Trước khi ý thức tiêu tan, Chu Trấn Hà kìm mà gào thét trong tuyệt vọng.

Yêu Vương!

Hắn là hậu duệ của Thượng Cổ Xà Vương.

Hôm nay huyết mạch thức tỉnh, trở thành Tân Vương của đương thế.

Yêu Vương chỉ một chiêu thể đoạt mạng , cố tình bắt chứng kiến một màn trêu ngươi tình tứ, đó mới tay đoạn tuyệt sinh cơ.

Quả thật, đại yêu cùng Tô Cửu dụng tâm nghĩ cách thức như thế.

"Vừa , dùng tay nào A Uyên của thương?"

Chu Trấn Hà chìm sâu hôn mê, mang theo tuyệt vọng khôn cùng.

Trong bóng tối mịt mờ, dường như trông thấy một bóng hình hư ảo đang than, đuổi theo .

Y ngoảnh đầu, sải bước lao về phía nàng, siết chặt lấy bàn tay ngọc ngà. Cửu nhi, hai mươi năm , nàng thể đạt tới Nguyên Anh cảnh giới, nàng chăng? Đáng lẽ y tường tận việc , nếu sớm , cần phí hoài công sức chi. Cần gì ly biệt nàng? "Ta thật là ngu ... thật sự..."

Chu Trấn Hà như pho tượng mất hồn, thể phong ấn, quẳng thâm cung ngục tối. Y chỉ còn lặp lặp những lời đó, như một kẻ điên loạn.

Năm Kim Đan, cùng những kẻ đang thụ án hoãn tử hình, và cả Hoài Hòa An – đang chép "Bản chuộc tội", đều đồng loạt ngừng bút, ngẩng đầu nơi sâu thẳm trong căn phòng. " là si mê ngu dại, đến cả Hoài Hòa An lão tổ còn dám càn mà y vẫn dám lỗ mãng?" Năm vị Kim Đan chỉ lắc đầu, thở dài ngao ngán.

Chu Trấn Hà: "..."

Hoài Hòa An thản nhiên cất lời: "Vị đại yêu chờ đợi ngày từ lâu . Năm năm , lúc toan đoạt xác Tô Cửu, nhận thấy thần sắc điều dị thường."

---

Loading...