6.
Ngày hôm , thím  vẫn  thể đốt lửa nấu ăn, bà  lấy tiền của Lục Hằng để  ngoài mua đồ ăn một  nữa. 
 
Lục Hằng đúng giờ xuất hiện tại biệt thự. 
 
Chu Di Nhiên thấy Lục Hằng liền lao  lòng . 
 
"Anh Lục Hằng, em  suy nghĩ cả đêm, bằng  giá em  ở bên ! Hôm nay em sẽ thẳng thắn với bố , dù họ  đánh  mắng em, em cũng  ở bên !" 
 
Lục Hằng đẩy Chu Di Nhiên , kéo cô  xuống sofa. 
 
"Di Nhiên,   nghĩ  một cách, nhưng cần em phối hợp, chỉ cần em phối hợp , chúng  sẽ  thể ở bên ." 
 
Chu Di Nhiên trong cơn say tình yêu, tự nhiên  theo lời Lục Hằng. 
 
Lục Hằng nghiêm túc . 
 
"Văn Văn thành  như , thực   cũng đang nghĩ cách. 
 
"Hồi    tìm một đạo sĩ, ngài   thể  bùa,  một phép che mắt. 
 
"Chúng   thể nhờ ngài   một bùa, để che mắt bố  em nhận Văn Văn là em, như  họ  thể chăm sóc Văn Văn. 
 
"Sau đó  một phép che mắt, để  khác thấy em là Văn Văn. Như  em cầm chứng minh thư của Văn Văn, cùng   bán căn nhà . 
 
"Chúng  lấy  tiền,  thể đưa Văn Văn  viện chăm sóc,  cho bố  em một khoản tiền, như  họ sẽ hiểu chúng !" 
 
Chu Di Nhiên  hiểu. 
 
"Tại    phép che mắt cho bố  em?" 
 
Lục Hằng véo mũi cô, âu yếm . 
 
"Ngốc quá! Bố  em cũng  bán căn nhà ! Nếu họ   thể  phép che mắt, biến em thành Văn Văn để bán nhà, thì tiền bán nhà sẽ   trong tay chúng . 
 
"Chúng    tiền,   đưa Văn Văn  viện? Em     chăm sóc Văn Văn suốt đời, để Văn Văn luôn  hỏng chuyện giữa chúng  ?" 
 
Chu Di Nhiên  câu "ngốc quá" ngọt ngào  cho mê mẩn, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. 
 
Cô  nghĩ ngợi gì  gật đầu đồng ý. 
 
"Được   Lục Hằng,   xem, em  phối hợp với  như thế nào?" 
 
Lục Hằng lấy  vài ống nghiệm thủy tinh. 
 
"Đạo sĩ  bùa cần móng tay, tóc và m// áu của  đó. 
 
"Em lén lút thu thập tóc và m.á.u của bố  em, cùng với của em,  cho  ống nghiệm . 
 
"Hãy nhớ, m.á.u    để quá một ngày,  một ngày sẽ mất tác dụng." 
 
Chu Di Nhiên nhận ống nghiệm, đảm bảo chắc chắn. 
 
"Anh yên tâm, sáng mai  đến lấy." 
 
Sau khi Lục Hằng rời , tâm trạng Chu Di Nhiên  phấn chấn, như thể  thấy , cô sắp  thể ở bên Lục Hằng. 
 
Lần  cô  tát  mặt  nữa, mà cầm đồ đến cho  ăn. 
 
Cô xé một miếng thịt, bỏ  miệng . 
 
"Chị gái, em sắp  ở bên Lục Hằng , chị  ghen tị với em ? 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-nguoi-giay-6-biet-thu-giay/chuong-6.html.]
" cho dù chị  ghen tị cũng vô ích, chị  định   một kẻ ngốc suốt đời! 
 
"Haha!" 
 
 vẫn giữ vẻ ngốc nghếch, như thể  hiểu cô đang  gì. 
 
Chỉ  cô đang , nên  cũng  theo, dù  đây cũng là chuyện đáng vui. 
 
Hôm nay là ngày nghỉ của chú Chu Đại Chí, thím đặc biệt mua thêm vài món ăn, còn mang đến một chai rượu ngon. 
 
Chu Di Nhiên  nghiền nát thuốc an thần mà lẽ   cho , bỏ  rượu. 
 
Chú thím  nghi ngờ gì, để chúc mừng việc Chu Di Nhiên giả ch// ết thoát khỏi khó khăn thành công, hai   uống một bữa thỏa thích. 
 
Một lúc , cả hai đều say mèm   gì. 
 
Chu Ý Nhiên từ bếp lấy một con dao, rạch một đường lên ngón tay của họ,  nhỏ m// áu  ống nghiệm,  đó dùng kéo cắt tóc và móng tay của họ cho  ống nghiệm. 
 
Có lẽ cô   ngờ  thứ  suôn sẻ đến , chỉ mất chừng mười mấy phút   thành việc . 
 
Chu Di Nhiên thực sự  thể chờ đợi thêm, cô trùm kín  , trộm điện thoại của thím  lén  ngoài. 
 
Cô gần như   khỏi cửa  gọi điện cho Lục Hằng, nhưng   tín hiệu. 
 
Trong đêm tối đen kịt, gió lạnh rít lên, trong khu   đèn đường, cô loạng choạng chạy về phía cổng lớn. 
 
Chu Di Nhiên  chạy vài vòng, nỗi sợ hãi khiến cô đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi ướt đẫm mái tóc. 
 
Không   chạy bao lâu, cuối cùng cô cũng đến  cổng lớn. 
 
Giữa đêm khuya, cổng    đóng kín, cô gõ  cửa sổ của phòng bảo vệ, xin mở cửa. 
 
Bảo vệ già cầm đèn pin  ngoài, ngạc nhiên hỏi. 
 
"Cô bé, cô ở  đến mà giờ  còn ở đây?" 
 
Chu Di Nhiên che mặt chỉ để lộ đôi mắt, nhưng vẫn  thể thấy ánh mắt cô  chút hoảng loạn. 
 
"... ...  đến thăm chị họ, cô  ở bên trong." 
 
Ông già nhíu mày. 
 
"Lần  đến nhớ  ngoài sớm, đừng ở  muộn như !" 
 
Chu Di Nhiên gật đầu. 
 
"  ." 
 
Ông già  nghiêm túc. 
 
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Nghĩa trang của chúng   quy định, 6 giờ rưỡi  rời ..." 
 
Chu Di Nhiên     thấy ông già  gì, vì điện thoại trong tay cô  kết nối. 
 
"Alo,  Lục Hằng, em  lấy  đồ,   ngoài ." 
 
Lục Hằng chỉ đạo cô  theo lối rẽ, hứa sẽ đến đón cô, Chu Di Nhiên vui mừng  về phía mà Lục Hằng chỉ dẫn,    nũng nịu. 
 
"Anh Lục Hằng,   đến nhanh lên, ở đây tối quá, em sợ." 
 
Có lẽ là tình yêu  cho đầu óc cô choáng váng,  lẽ vì trời quá tối nên cô  để ý xung quanh. 
 
Trên biển báo phía  cô rõ ràng  [Nghĩa trang Long Sơn.]