Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 1.2
Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:05:08
Lượt xem: 155
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao lại vậy chứ? Mình không thể để nhà họ Trình được lợi dễ dàng thế.”
Mắt Khương Nhượng đỏ lên. Cô cũng đâu muốn để Trình Văn Niên được lợi, nhưng hai mươi năm sống bên anh ta giống như một cơn ác mộng. Giờ tỉnh mộng rồi, cô chỉ muốn rời xa anh ta càng sớm càng tốt.
Khương Nhượng nói: “Anh à, Trình Văn Niên vốn dĩ không thích em. Suốt ba năm nay, anh ta chưa từng chạm vào em.”
Mỗi kỳ nghỉ về nhà, Trình Văn Niên đều trải chiếu ngủ dưới đất trong phòng. Điều anh ta ngày đêm thương nhớ, chỉ là Bạch nguyệt quang của anh ta mà thôi.
Khương Vệ Dân đã bổ củi trong sân suốt cả buổi trưa, mà lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi. Trước đây nhà họ Trình nói em gái anh cưới ba năm rồi mà chưa có con, là do con bé có vấn đề, nhà họ Khương đành cắn răng nhịn nhục. Không ngờ sự thật là cái tên cẩu nam nhân Trình Văn Niên kia ngay từ đầu đã chẳng hề động vào em gái anh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vợ chồng họ bàn bạc với nhau, chuyện khó mở miệng như thế này tốt nhất không nên nói ra ngoài. Vương Lục Mai nói: “Trình Văn Niên không yêu em gái chúng ta, miễn cưỡng tiếp tục cũng chẳng thể hạnh phúc. Thà để con bé về nhà còn hơn. Dù nhà mình có khó khăn, cũng chẳng đến mức để nó đói ăn. Ngày mai em sẽ cùng anh ra đồng làm việc.”
Khương Vệ Dân giáng con d.a.o chẻ củi mạnh xuống khúc gỗ. “Không lấy thì thôi! Anh có thể nuôi được con bé, không để nó phải chịu uất ức ở nhà họ Trình.”
Người nông dân chất phác ấy, chỉ bằng chút sức lực còn sót lại của mình, cố gắng hết sức để che chở cho em gái.
Hai vợ chồng muốn đi cùng Khương Nhượng lên thành phố để hủy hôn. Nhưng Khương Nhượng sợ anh trai mình không kìm được lửa giận, lại đi vào vết xe đổ của kiếp trước mà phải ngồi tù, nên kiên quyết nói sẽ đi trước để nói rõ mọi chuyện, sau đó Khương Vệ Dân chỉ cần lên lấy đồ cưới về là được.
Từ nhỏ Khương Nhượng đã là người có chính kiến, Khương Vệ Dân lại ăn nói không lanh lợi bằng em gái, nên nói không lại cô. Cuối cùng đành đi ra ngoài mượn tiền lộ phí cho cô, chạy vạy một vòng, mượn được năm đồng mang về.
Nhà họ Khương vì chữa bệnh cho Khương Hữu Vi mà đã vay mượn khắp nơi, giờ trong thôn chẳng ai còn muốn cho vay nữa. Vương Lục Mai biết chồng mình đã phải nói bao nhiêu lời hay mới mượn được năm đồng ấy. Nhưng đi một chuyến lên thành phố, năm đồng sao mà đủ?
Chị vào chuồng gà bắt hai con mái đang đẻ, buộc cánh lại rồi nhốt vào lồng mây, đưa cho Khương Nhượng mang lên thành phố bán lấy thêm ít tiền tiêu vặt. Khương Nhượng không từ chối – cô đúng là có ý định làm ăn buôn bán, mà giờ trong nhà ngoài mấy con gà mái này, cũng chẳng còn gì đáng giá để cô mang đi bán nữa.
Khương Nhượng đeo giỏ mây lên lưng, ra thị trấn bắt xe trung chuyển vào thành phố. Trong lúc chờ xe buýt ở thành phố, cô nghĩ rất nhiều chuyện của kiếp trước.
Xe buýt vừa dừng, đám đông chen lấn đẩy cô lên xe. Năm đó vẫn còn là bán vé thủ công, đầu óc Khương Nhượng còn đang mơ hồ, quên béng cả chuyện phải mua vé. Chị bán vé gọi cô mấy tiếng mà hồn vía cô vẫn chưa về lại.
Trên xe buýt người chen chúc người, người cuối cùng lên xe là một thanh niên trông rất lanh lợi, cười lên thì đúng là rất đẹp trai, chỉ có điều mang theo khí chất lêu lổng, bất cần đời.
Anh ta móc ra ba hào, mua hai tấm vé, rồi chỉ tay về phía sau: “Cô gái lúc nãy ấy, bọn tôi đi cùng nhau.”
Chị bán vé ngẩng đầu nhìn thanh niên này, mày thanh mắt sáng, liền xé hai vé đưa cho anh ta: “Cãi nhau với bạn gái à? Mau qua mà dỗ dành đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/1-2.html.]
Cố Thanh Thành chen chúc trong khoang xe chật chội, len lỏi đến bên cạnh cô gái ấy. Lúc chờ xe, anh đã để ý thấy cô gái này trông rất buồn bã, đôi mắt to xinh đẹp nhưng lại đờ đẫn, vô hồn. Lên xe rồi còn quên cả việc mua vé. Bao nhiêu chàng trai trẻ liếc nhìn cô, nhưng chẳng ai chủ động giúp cô mua một tấm vé.
Cố Thanh Thành cầm hai vé trong tay, còn đang lưỡng lự không biết có nên bắt chuyện không, thì cô gái đã xuống xe.
Không hiểu vì sao, anh cũng bước xuống theo.
Thấy cô gái bước vào một tiệm tạp hóa cũ nát, hoang phế, anh lo lắng. Những nơi như thế này dễ có rắn rết, độc trùng, anh không yên tâm nên đi theo vào. Bên trong tiệm cũng đổ nát chẳng kém, nhìn một cái là thấy cả vườn sau um tùm cỏ dại.
Cố Thanh Thành tìm khắp trong ngoài, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô gái đâu cả. Rõ ràng là vừa thấy cô bước vào mà. Anh nhìn chằm chằm vào bức tường viện cao hai mét, chẳng lẽ cô gái đó… trèo tường đi rồi?
Anh ngồi xổm dưới gốc cây dâu lớn đối diện tiệm tạp hóa, mãi đến khi Trình Văn Niên gọi: “Cố Thanh Thành, cậu ngồi đây làm gì thế?”
Cố Thanh Thành ngẩng đầu, năm ngoái trong đại hội võ thuật toàn căn cứ, anh giành giải nhất, Trình Văn Niên chỉ được hạng ba. Nghe nói Trình Văn Niên về lần này là để đi đăng ký kết hôn với vợ. Khỉ thật, một tên yếu ớt như Trình Văn Niên mà cũng có vợ, còn anh thì vẫn độc thân, cái thế đạo này thật bất công.
Cố Thanh Thành liếc hắn một cái, rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa mục nát của tiệm tạp hóa.
“Ngồi chờ tiên nữ đấy.”
Nếu tiểu tiên nữ ấy quay lại thật thì sao?
Trình Văn Niên không nhịn được bật cười, rồi lại thở dài buồn bã.
Lần này anh ta về là để hủy hôn, nhưng chuyện không suôn sẻ chút nào. Vừa mới mở miệng, Nhượng Nhượng đã nổi giận bỏ đi. Cha mẹ Trình liền xách gậy đuổi theo, bắt anh ta phải đến đón Nhượng Nhượng về nhà, nếu không thì sẽ từ mặt luôn.
Anh ta vừa tới cửa nhà họ Khương thì bị Khương Vệ Dân đuổi thẳng ra ngoài. Khương Vệ Dân nói Nhượng Nhượng đã quay lại thành phố để hủy hôn, nhà họ Khương không cưới hỏi gì nữa hết.
Nhượng Nhượng không có ở nhà, Trình Văn Niên chợt nhớ ra – mỗi lần Nhượng Nhượng giận dỗi, cô thường đến tiệm tạp hóa mà ông nội cô để lại, dù nơi đó đã hoang phế nhưng cô vẫn hay lui tới. Thế là anh ta đến đó tìm.
Vừa đến đầu ngõ, anh ta liền thấy Cố Thanh Thành đang ngồi xổm dưới gốc cây dâu lớn. Trình Văn Niên lúc này cũng không biết đi đâu tìm Nhượng Nhượng, đành ngồi xuống cùng, nghĩ thầm có khi cô ấy sẽ quay lại tiệm tạp hóa.
Cố Thanh Thành nói: “Cậu ngồi đây làm gì? Tiên nữ ấy tôi không nhường đâu nhé, tôi đến trước.”
Trình Văn Niên bật cười: “Tôi đang đợi Nhượng Nhượng.”
Nhượng Nhượng à… Cố Thanh Thành âm thầm lặp lại cái tên mấy lần trong lòng. Thật đặc biệt. Nghe một lần là không quên được cả đời. Không biết “Nhượng Nhượng” mà Trình Văn Niên nhắc đến, có đẹp bằng tiểu tiên nữ trong lòng anh không nữa.