Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 13.1

Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:24:27
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 13

 

Thẩm Hoài Nam cũng đã chọn xong trà, liền hỏi Khương Nhượng có phải sắp về huyện Cổ Hà không. Khương Nhượng gật đầu, Thẩm Hoài Nam nói: “Vậy thì vừa hay, anh nhờ Tiểu Cố về Cổ Hà giúp anh làm chút việc. Tiểu Cố, tiện đường thì chở Nhượng Nhượng về luôn nhé.”

 

Cố Thanh Thành nghiêm túc nói: “Nam nữ đơn độc, không tiện đâu ạ.”

 

Khương Nhượng cảm thấy lúc này Cố Thanh Thành mới giống người bình thường, cô nói: “Đúng vậy, em đi xe khách.”

 

Thẩm Hoài Nam vẫn còn nhớ món nợ ân tình từ lần trước với bánh gạo nếp, trừng mắt nhìn Cố Thanh Thành: “Giữa ban ngày ban mặt chứ có phải đêm hôm khuya khoắt đâu. Bảo cậu tiện đường chở người ta, chứ có bắt cậu đi c.h.ế.t đâu, nói nhiều thế làm gì.”

 

Diệp Song Hoa cũng thấy giữa ban ngày đi nhờ xe chẳng có gì to tát: “Em cứ đi xe Tiểu Cố đi, vốn dĩ hai người chẳng có gì. Em cứ cố tình tránh né, người ta lại càng dễ lấy cớ bàn tán.”

 

Chị cố ý nói vậy cho Cao Gia Trân nghe thấy – Khương Nhượng giờ đã chẳng còn liên quan gì tới nhà họ Trình, thanh niên ưu tú theo đuổi cô đầy ra đấy.

 

Diệp Song Hoa thấy Tiểu Cố này khá tốt – ánh mắt chính trực, vẻ ngoài nghiêm túc, trông vừa mắt hơn hẳn mấy gã đàn ông bụng đầy tâm cơ thủ đoạn khác.

 

Tuy nhiên, chuyện tình cảm thì tùy duyên.

 

Thẩm Hoài Nam dùng chuyện quá giang xe của Cố Thanh Thành như một món nợ ân tình, vì anh có chuyện muốn nhờ Khương Nhượng giúp.

 

Tiết mục văn nghệ hôm trước của nhóm Thẩm Đường được đề cử đi thi ở cấp thành phố, Nhiêu Huệ nghe nói Khương Nhượng thường xuyên qua Dương Thành lấy hàng quần áo, nên muốn nhờ cô mang về tám bộ đồ diễn, nếu có phụ kiện tóc đẹp thì mang thêm một ít.

 

Khương Nhượng nói đợi cô từ Cổ Hà đưa bố lên chuyển viện sang Lạc Thành xong sẽ tìm Nhiêu Huệ, gặp mặt rồi bàn kỹ xem cô ấy muốn kiểu trang phục biểu diễn như thế nào.

 

Thẩm Hoài Nam hoàn thành được việc vợ giao phó, rất vui vẻ, chỉ mong Khương Nhượng sớm làm xong việc của mình.

 

“Bệnh viện ở Lạc Thành anh có quen người, anh sẽ giúp em sắp xếp thủ tục nhập viện. Tiểu Cố, cậu tranh thủ làm xong việc ở Cổ Hà, rồi đón ba của Nhượng Nhượng đến đây. Chuyện này tôi nhờ cậu đấy.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Khương Nhượng vội nói: “Như vậy thì phiền các anh quá rồi. Dù sao em cũng phải đi Dương Thành lấy hàng, tiện thể mang theo đồ diễn cho mọi người cũng là việc em định làm.”

 

Thẩm Hoài Nam hoàn toàn không thấy phiền: “Đúng rồi, đều là tiện đường cả. Chuyến này vốn là anh sai cậu ấy về làm việc cho anh, tiện thể đón luôn ba em là được, không phiền chút nào.”

 

Cố Thanh Thành nói với Khương Nhượng: “Em xem, nếu tôi không chở em, anh Hoài Nam lại nói tôi nhỏ mọn keo kiệt. Là việc tiện đường thôi mà, đi thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/13-1.html.]

 

Khương Nhượng đành đi cùng Cố Thanh Thành, còn Thẩm Hoài Nam thì mang lô trà vừa thu mua được về.

 

Cao Gia Trân nãy giờ đứng một bên theo dõi rõ mồn một, liền quay sang than thở với Diệp Song Hoa: “Cô nói xem Nhượng Nhượng sao thế không biết, cứ thế mà ngồi lên xe của một thanh niên chưa cưới vợ, người khác sẽ nghĩ sao? Nó cũng chẳng biết giữ ý tứ gì cả.”

 

Diệp Song Hoa trợn mắt: “Trai chưa vợ gái chưa chồng, bà quản con bé ngồi xe ai làm gì? Nhượng Nhượng bây giờ đâu còn là con dâu nhà bà nữa.”

 

Cao Gia Trân còn chuyện cần thương lượng với Diệp Song Hoa, không muốn cãi nhau: “À đúng rồi, tôi nghe nói cháu gái cô đang làm công nhân thời vụ ở nhà máy. Cái suất công nhân chính thức của tôi có thể nhượng lại cho nó, một ngàn tệ, cô xem có muốn mua không? Không mua thì tôi tìm người khác.”

 

Diệp Song Hoa khinh thường ra mặt – cái công việc chẳng ra gì này mà cũng đòi bán một ngàn tệ, nhà họ Diệp không có tiền thì thôi, có cũng chẳng thèm mua.

 

Cháu gái Diệp Hồng Ngọc làm thời vụ ở nhà máy, làm thêm một hai năm là có thể được vào biên chế. Còn Cao Gia Trân, con dâu mới không chịu nổi khổ mà bỏ chạy, bà ta lại phải quay về làm việc, cảm thấy mất mặt không để đâu cho hết.

 

Cô nói: “Vậy thì bà tìm người khác đi, cháu gái tôi không mua.”

 

Cao Gia Trân mặt mày ủ rũ quay lại xưởng làm việc, lúc này Diệp Hồng Ngọc mới chạy đến, ánh mắt vẫn còn dán chặt vào Cố Thanh Thành đang đứng cạnh chiếc xe jeep mở cửa cho Khương Nhượng.

 

Diệp Hồng Ngọc nói: “Cô ơi, Cố Thanh Thành là người Lạc Thành hả? Nghe nói hình như chưa có người yêu. Cô quen ông chủ Thẩm, không thể giúp cháu làm mối, giới thiệu một chút sao?”

 

Diệp Song Hoa nhổ một tiếng: “Không biết xấu hổ! Cô không mở miệng nổi chuyện đó đâu. Nếu cháu không ưng đối tượng cô giới thiệu thì về nhờ ba với anh trai cháu đi mà làm mối!”

 

Diệp Hồng Ngọc không phải không hài lòng với đối tượng thứ hai mà cô Diệp giới thiệu – mà là nhà trai không ưng cô.

 

Nhà ấy có một cô em gái, hôm đi xem mặt hai bên trò chuyện cũng ổn, nhưng lúc chia tay, cô em của anh kia quay lại, nói móc y như những gì Diệp Hồng Ngọc từng nói mỉa Khương Nhượng: rằng cô không xứng với anh trai mình. Cô cảm thấy chuyện đó thật vô nghĩa.

 

Cô muốn tìm một người điều kiện còn tốt hơn cái nhà xem mặt kia!

 

Diệp Hồng Ngọc không cam lòng: “Khương Nhượng bị Trình Văn Niên huỷ hôn, điều kiện gia đình cũng chẳng hơn gì cháu, sao cô lại để cô ta ngồi xe anh ấy, còn cháu thì không được quen biết?”

 

Diệp Song Hoa vốn dĩ cũng không muốn lo chuyện của cháu gái bên nhà mẹ đẻ, chẳng qua do cha mẹ, anh chị dâu cô đến tận cửa năn nỉ, cô mới phải lo liệu.

 

Lúc này cô nói: “Chuyện ép duyên chủ động không có kết quả tốt đâu. Cháu không nghe lời cô thì thôi, mau về làm việc đi.”

 

Loading...