Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 13.2

Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:25:13
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Thanh Thành lái xe thật sự nhanh mà ổn định, cảm giác chỉ mới nói mấy câu đã đến huyện thành. Anh dừng xe trước cổng bệnh viện huyện, hỏi Khương Nhượng: “Em định khi nào đưa chú Khương chuyển viện đến bệnh viện ở Lạc Thành?”

 

Khương Nhượng nghiêng đầu hỏi lại: “Tất nhiên là theo thời gian của anh, khi nào anh xong việc?”

 

Cố Thanh Thành mỉm cười: “Bên tôi nhanh lắm, một ngày là xong việc. Vậy hẹn sáng mốt mười giờ gặp nhau ở bệnh viện huyện nhé?”

 

Khương Nhượng cúi đầu: “Được, làm phiền anh rồi.”

 

Cô xuống xe, Cố Thanh Thành nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi khuất hẳn mới lái xe rời khỏi cổng bệnh viện huyện.

 

Đến bệnh viện huyện, Khương Nhượng nói với ba mẹ rằng cô đã tìm được một quầy hàng hợp tác lâu dài kinh doanh quần áo ở Lạc Thành. Cô phụ trách đi Dương Thành lấy hàng sỉ, rồi mang về cung cấp cho Phan Lệ, như vậy có thể rút ngắn chu kỳ, hiện tại trong tay cũng đã kiếm được chút tiền. Hai ngày nữa sẽ chuyển viện lên bệnh viện ở Lạc Thành.

 

Cô còn nói có một thanh niên tên là Cố Thanh Thành, anh ấy có xe, ngày kia sẽ cho quá giang đến đó.

 

Bạch Huệ Lan lén nói với Khương Nhượng rằng bên nhà lớn họ Khương đã đến mấy lần, họ không tin Khương Nhượng có thể trong thời gian ngắn kiếm đủ tiền mổ, vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc, còn khuyên họ bán cửa hàng tạp hóa để gom tiền viện phí, bị Khương Hữu Vi mắng cho một trận đuổi về.

 

Bạch Huệ Lan áy náy với con gái: “Nhượng Nhượng, chị họ con từ khi sinh ra cái gì cũng có, còn con thì đầu thai vào nhà mình, ngoài cái cửa hàng tạp hóa tồi tàn đó ra, ba mẹ chẳng thể cho con được gì cả.”

 

Khương Nhượng nói: “Mẹ, cửa hàng tạp hóa ba mẹ để lại cho con vượng lắm, con nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”

 

Sau đó, Khương Nhượng bàn bạc với anh chị dâu. Vương Lục Mai sẽ ở nhà trông nom ruộng vườn và gia súc, còn Khương Vệ Dân sẽ đi theo lên Lạc Thành, đợi đến khi Khương Hữu Vi mổ xong mới quay về.

 

Đến ngày khởi hành, Khương Nhượng cùng Vương Lục Mai đóng gói trà. Cô dùng cân đòn cân từng phần, mỗi hộp thiếc nửa cân, tổng cộng ba cân rưỡi, được bảy hộp trà quà tặng màu đỏ.

 

Đã hẹn với Cố Thanh Thành là mười giờ, nên chín giờ, Khương Nhượng và Khương Vệ Dân đã đến bệnh viện huyện.

 

Vừa đến phòng bệnh, thì thấy Cố Thanh Thành đã trò chuyện với Khương Hữu Vi một lúc, hai người nói chuyện khá hợp nhau.

 

Khương Nhượng giật giật mí mắt: “Ba, đây là Cố Thanh Thành mà con nói với ba, không thân lắm, chỉ là anh ấy tốt bụng cho quá giang lên Lạc Thành thôi.”

 

Khương Hữu Vi thấy con trai con gái đến, vội ngồi dậy: “Biết rồi, Tiểu Cố từ sáng đã đến nói chuyện với ba rồi. Mấy đứa nói xem có trùng hợp không, ba với Tiểu Cố từng làm ở cùng một đơn vị, chỉ khác nhau mười năm thôi, bảo sao ba thấy cậu ấy thân quen quá.”

 

Về công việc trước kia ở đơn vị, Khương Hữu Vi luôn rất tự hào. Ông còn vỗ vai Cố Thanh Thành: “Làm cho tốt vào, cố gắng sớm được vào bộ phận trọng điểm.”

 

Khương Nhượng biết đơn vị mà ba cô từng làm có một bộ phận lõi rất bí mật. Trình Văn Niên thì đã gần tiếp cận được bộ phận đó. Cô xưa nay chưa từng hỏi han công việc cụ thể của Trình Văn Niên, giờ lại càng không tiện hỏi chuyện của Cố Thanh Thành.

 

Cố Thanh Thành đứng dậy lùi sang một bên: “Lần trước định đến thăm chú Khương, nhưng Nhượng Nhượng nói không tiện, sợ người khác hiểu lầm.”

 

Khương Hữu Vi nhìn Khương Nhượng rồi lại nhìn sang anh: “Cháu và Trình Văn Niên làm chung một bộ phận à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/13-2.html.]

Cố Thanh Thành lắc đầu: “Cháu không thân với anh ta, cháu làm bên ngoại vụ.”

 

Khương Hữu Vi nói: “Trước đây Nhượng Nhượng còn chưa hủy hôn, đúng là không tiện thật. Hôm nay cháu còn cất công đưa chú đi, vậy thì lần sau để Nhượng Nhượng tặng cháu nửa cân trà, là trà nhà tự trồng, bên ngoài không mua được đâu, trà ngon lắm.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Chú khách sáo quá rồi ạ.”

 

Khương Vệ Dân cõng Khương Hữu Vi lên lưng, Cố Thanh Thành đứng bên cạnh nói: “Anh, để em giúp một tay.”

 

Khương Vệ Dân khựng người một chút – cái tiếng “anh” kia nghe thật chói tai.

 

“Không cần cậu.”

 

Sắp xếp xong cho Khương Hữu Vi ngồi hàng ghế sau, Khương Nhượng mang theo hồ sơ nhập viện, các loại giấy tờ khám bệnh, phiếu xét nghiệm và chẩn đoán, cả nhà cùng ngồi xe Cố Thanh Thành đến bệnh viện Nhân dân Lạc Thành.

 

Thẩm Hoài Nam đã chờ sẵn ở cổng bệnh viện. Nhờ có anh sắp xếp từ trước, rất nhanh đã làm xong thủ tục nhập viện và được phân vào một phòng đơn.

 

Khương Hữu Vi nói: “Phòng đơn đắt lắm, ở phòng ba người là được rồi.”

 

Khương Nhượng không muốn lãng phí lòng tốt của người khác, hơn nữa viện phí giữa phòng đơn và phòng ba người trong năm đó cũng không chênh lệch quá nhiều. Phòng đơn còn có một chiếc giường gấp nhỏ, buổi tối Bạch Huệ Lan cũng không cần phải ngủ trên ghế nữa.

 

Khương Nhượng nói: “Ba, con có tiền, ba cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh.”

 

Ở bệnh viện chạy đi chạy lại cả buổi – làm xét nghiệm, khám bệnh, đóng viện phí. Bác sĩ điều trị chính khuyên không nên trì hoãn, mổ sớm thì khả năng phục hồi sẽ tốt hơn. Ca phẫu thuật được xếp lịch sau một tuần, thời gian còn lại để Khương Nhượng gom đủ tiền viện phí chỉ còn đúng một tuần.

 

Khương Nhượng nói với Khương Vệ Dân chuyện lần trước cái cửa bị m.á.u của Khương Vị Lai ảnh hưởng, vị trí ra vào đã bị thay đổi, nếu lần này cô bị kẹt lại bên kia quá lâu thì anh cũng đừng lo, cô nhất định sẽ quay về trước ngày mổ.

 

Khương Vệ Dân nhíu mày lo lắng – bí mật về cửa hàng tạp hóa chỉ có hai anh em họ biết, anh không giúp gì được, chỉ có thể cố gắng hỗ trợ em gái che giấu.

 

Sắp xếp xong cho Khương Hữu Vi, Khương Nhượng nói cô phải đi bán trà, sau đó đi Dương Thành lấy hàng.

 

Cố Thanh Thành cũng đi theo: “Chỗ trà này anh Hoài Nam bên kia sẽ thu mua, em bán cho anh ấy thì giá chắc chắn công bằng.”

 

Khương Nhượng thầm nghĩ nơi cô định bán trà là ở hai mươi năm sau. Cô nói: “Tôi mang đi Dương Thành bán, anh đừng đi theo tôi, tôi phải đến chỗ chị dâu Nhiêu Huệ trước.”

 

Cố Thanh Thành nói: “Tôi đưa em đi.”

 

Khương Nhượng đưa anh một hộp trà, một hộp là nửa cân – nếu mang loại trà này đến chỗ Tạ Sơ, với chất lượng như nhà cô, giá thu mua ở thời hiện đại cũng lên đến mấy trăm.

 

Khương Nhượng thấy xót, nhưng vẫn đưa anh nửa cân: “Ba tôi đã hứa cho anh trà, vậy thì phiền anh đưa tôi đến chỗ chị dâu Nhiêu Huệ. Tôi muốn hỏi chị ấy xem cần trang phục biểu diễn kiểu gì. Nhưng sau đó, anh không được đi theo tôi nữa.”

 

Loading...