Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 13.3

Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:25:59
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiêu Huệ nói muốn trang phục mang phong cách cổ phong một chút, tức là kiểu Hán phục. Loại này ở tương lai rất nhiều, Khương Nhượng đồng ý, sau đó mang theo sáu hộp trà đến cửa hàng tạp hóa.

 

Cô mở cửa ra – đầu bên kia chính là cửa hàng tạp hóa hai mươi năm sau.

 

Cô thử bật đèn, lần này có điện – không biết là ai đã đóng tiền điện. Cửa chính bị khóa từ bên ngoài, Khương Nhượng tắt đèn, trèo tường từ sân sau ra ngoài, đến cửa hàng của Tạ Sơ.

 

Tạ Sơ muốn thử trà, Khương Nhượng nghĩ, dựa theo kinh nghiệm trước đây ở cửa hàng tạp hóa, giá trị của mấy lá trà dùng để thử miễn phí nhiều nhất cũng chỉ cho cô ở lại bên này thêm hai ngày. Dù sao mỗi lần để khớp thời gian cô cũng phải ở lại, vậy thì cho Tạ Sơ thử trà cũng chẳng sao.

 

Trong cửa hàng của Tạ Sơ có đầy đủ bộ ấm chén pha trà kiểu công phu. Anh là người khá cầu kỳ, từ đun nước đến pha trà, cả quá trình thử hết một lượt mất hai mươi phút. Sau khi thử xong, anh rất hài lòng, nói loại trà mà Khương Nhượng mang đến, chất lượng như vậy thì phải tính giá theo từng lạng.

 

Đương nhiên rồi – hai mươi năm trước, Thái Bình Hầu Khôi còn chưa bị mở rộng vùng trồng. Ngay cả thời đó, giá cũng đã không rẻ, huống hồ bây giờ là thời đại của trà sản xuất cơ giới, những loại Hầu Khôi thượng hạng như này – hái tay, vò tay, sao tay từ vùng núi già – một năm chỉ có từng đó, mùa xuân qua là hết.

 

Trình Văn Niên rất thích uống Hầu Khôi. Những năm sau đó, mỗi năm vào khoảng trước và sau Cốc Vũ, Khương Nhượng đều quay về vườn trà quê nhà, tự mình hái và sao trà.

 

Cô thất thần – tên Trình Văn Niên khốn kiếp kia – mấy cân trà cô mang đến lần này, nhất định đừng để anh ta mua được.

 

Ba cân trà, Tạ Sơ thu mua với giá tám trăm một cân, ba cân là hai nghìn bốn. Khương Nhượng thở dài – loại Thái Bình Hầu Khôi chất lượng này, đem ra ngoài bán cũng phải mấy nghìn một cân. Nhưng không còn cách nào, thương lái cũng phải ăn phần chênh lệch.

 

Ít ra Tạ Sơ còn tốt hơn cửa hàng tạp hóa – chỗ đó còn thu đến bảy phần phí.

 

Khương Nhượng sau đó đến chợ quần áo, chọn tám bộ Hán phục biểu diễn cho trẻ em, phối thêm phụ kiện tóc, dặn với chủ tiệm rằng nếu có bộ nào không vừa thì mang về đổi.

 

Đang lúc cô cân nhắc xem với số tiền còn lại thì nên lấy một nửa hàng hè, một nửa hàng thu, hay là lấy hết hàng hè, thì cửa hàng tạp hóa gửi cho cô một danh sách mua hàng.

 

Gạo (loại rẻ nhất) năm trăm cân, muối ăn năm mươi túi, bột mì (loại rẻ nhất) hai trăm cân, tương ớt năm mươi chai, tương bò năm mươi chai, hộp quẹt mười hộp, đường trắng hai mươi túi, trứng gà hai trăm quả…

 

Toàn là những nhu yếu phẩm sinh hoạt cơ bản nhất. Khương Nhượng chẳng thèm để ý đến mấy yêu cầu điên rồ của cửa hàng tạp hóa.

 

“Ngươi bắt ta mua mấy thứ này, mang về bán không ai mua thì lỗ c.h.ế.t à.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/13-3.html.]

Cửa hàng tạp hóa cảnh báo cô nếu không mua đủ toàn bộ hàng trong danh sách thì sẽ không mở cửa cho cô, còn đảm bảo lần này cô sẽ kiếm đủ tiền mổ cho ba cô.

 

Khương Nhượng không tin, chạy về cửa hàng tạp hóa mở cửa, quả nhiên như nó nói – cô không quay về được.

 

Khương Nhượng đá mạnh vào cánh cửa cũ: “Nếu cậu dám để tôi lỗ vốn, lúc tôi quay về sẽ châm lửa đốt luôn cái cửa hàng tạp hóa rách nát này!”

 

Mấy thứ trong danh sách nếu mua ở siêu thị thì đắt, chỉ có thể đi chợ đầu mối mua sỉ. Cô mất hai ngày mới gom đủ tất cả hàng hóa, buổi tối, cô cạy khóa, chuyển hết đồ vào nhà kho dưới tầng hầm của cửa hàng tạp hóa, mệt đến mức đứng cũng không nổi.

 

Cô phục hồi lại ổ khóa như cũ, thực ra chỉ cần xoay là mở được. Cô tin Trình Văn Niên sẽ không quay lại đây, nên dù ổ khóa bị cạy cũng sẽ không ai phát hiện. Sau đó, Khương Nhượng trèo tường vào sân sau, mở cửa sau của cửa hàng tạp hóa.

 

Lần này nếu vẫn không về được, cô nhất định sẽ đốt luôn cửa hàng này.

 

Khương Nhượng đẩy cửa ra – bên trong có bảy tám người đồng loạt quay đầu lại nhìn. Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, trong phòng chỉ thắp một cây đèn dầu. Một người đàn ông cao to, mặt đầy râu quai nón đá người bên cạnh một cái.

 

“Khỉ con, mày trông cái sân sau kiểu gì vậy hả, một cô nương xinh tươi thế này mà cũng không thấy à, mù à?”

 

Tim Khương Nhượng trầm hẳn xuống – cái tên “sơn tặc” râu quai nón kia cô nhận ra – chính là tên từng đòi bắt cô về làm “áp trại phu nhân” trong lần đầu cô xuyên đến đây ở kiếp trước.

 

Thảo nào cửa hàng tạp hóa bắt cô mua cả đống nhu yếu phẩm – thì ra là đưa cô quay lại thời loạn chiến năm đó.

 

Trong phòng có bảy tám người, bao gồm cả tên “sơn tặc” kia, rõ ràng không ai là người tốt. Khương Nhượng lập tức quay đầu chạy ra sân, lần này cửa hàng tạp hóa không cho cô quay về bất kỳ thời không nào – vì hàng hóa vẫn chưa bán hết.

 

Cô nhìn bức tường cao hai mét trong sân, chỉ muốn châm lửa đốt luôn cửa hàng tạp hóa. Cái chỗ quỷ quái này định hại c.h.ế.t cô thật sao? Nếu muốn phí thủ tục thì cứ nói, cần gì phải ác đến thế!

 

Tên đàn ông râu quai nón chậm rãi đi theo, khoanh tay trước ngực: “Sao cô không trèo tường đi? Cô trèo thử một cái tôi xem nào, xem cô nhanh hay tôi nhanh.”

 

Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần trêu ghẹo, đặc biệt dễ nhận ra – chỉ cần nghe một lần là cả đời không quên được.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

(Nhắc lại: 1912 là năm cuối cùng của nhà Thanh, đánh dấu sự chuyển giao sang thời kỳ Dân Quốc. Ngay sau đó, Trung Quốc rơi vào hỗn loạn, bắt đầu thời kỳ quân phiệt cát cứ và nội chiến kéo dài nhiều năm.

Nu9 xuyên về thời kỳ Dân Quốc, chứ không phải cổ đại nhé!)

Loading...