Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 14.2
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:01:05
Lượt xem: 103
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm trên núi vẫn còn hơi se lạnh. Tên râu rậm bê một chậu nước, cách đó không xa, xé bỏ lớp hóa trang trên mặt, dùng chính con d.a.o nhỏ mà anh từng tịch thu của cô để cạo lớp râu giả.
Khương Nhượng trừng mắt nhìn anh: “Anh… anh…”
Cố Thanh Thành vuốt cằm đã cạo nhẵn bóng, đắc ý khoe khoang: “Sao vậy, bị vẻ đẹp trai của tôi làm nghẹn lời rồi à? Có phải thấy nhặt được ông chồng này không thiệt chút nào không?”
Khương Nhượng: … Đúng là đồ mặt dày vô sỉ!
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đội trưởng Triệu đứng bên cạnh tưởng cô bị dọa sợ quá, vội giải thích: “Tiểu Cố là nhân viên ngoài biên chế của chúng tôi, không có tổ chức, không có kỷ luật. Chúng tôi sẽ xử lý kỷ luật cậu ta.”
Cố Thanh Thành vừa cạo râu rửa mặt xong, lại cười hề hề chạy đến, liền bị Đội trưởng Triệu đá cho một cú bay xa.
Anh ôm lấy cái ống chân bị đá đau, nghiêm túc đứng nghiêm chào một cái, rồi xin phép: “Đội trưởng Triệu, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô ấy.”
Khương Nhượng gật đầu khó khăn, ra hiệu không sao, cho phép anh đến gần.
Cố Thanh Thành lại ngồi xổm trước mặt cô, nghịch nghịch con d.a.o nhỏ trong tay: “Tôi tên là Cố Thanh Thành, nhà ở Bắc Bình, xếp thứ bảy. Cô chắc vẫn chưa lấy chồng đúng không? Sao lại ra ngoài một mình thế này? Nhà cô ở đâu? Trong nhà còn ai không? Nếu không còn nhà nữa thì ở lại làm vợ tôi luôn đi.”
Khương Nhượng vẫn đang ôm bộ hỷ phục anh vừa cởi ra, liền úp thẳng cả bộ vào mặt anh: “Đồ vô liêm sỉ!”
Khỉ con cười phá lên đầu tiên, cả đám người đều bật cười theo – cũng chỉ có Cố Thanh Thành mới dám nói câu đó, chẳng sợ bị cô gái nhà người ta tát cho một cái.
Khương Nhượng đi theo đội quay về, lại trở lại cửa hàng tạp hóa cũ nát.
Đội trưởng Triệu tịch thu toàn bộ vật tư trên núi, chỉ riêng số gạo và bột mì lấy từ cửa hàng tạp hóa đã chiếm hơn một nửa. Nghe nói cô gái này có thể kiếm được vật tư sinh hoạt, ông ta liền hỏi Khương Nhượng có thể đưa thêm ít hàng nữa đến không, bao nhiêu cũng được, bọn họ sẽ trả tiền.
Khương Nhượng còn chưa biết mình có quay lại được không. Theo kinh nghiệm, mỗi lần cô quay về là thời gian lại lui về trước, cho dù quay lại thì đội trưởng Triệu chắc gì còn nhớ được cô.
Cô lắc đầu: “Đó là tôi lừa họ để giữ mạng sống thôi. Số gạo, mì, dầu mỡ đó là toàn bộ tôi có rồi. Các anh có thể trả tiền cho tôi không? Không có tiền thì tôi không về nhà được.”
Cố Thanh Thành từ đống chiến lợi phẩm gồm vàng bạc châu báu, rút ra một hộp nhỏ đựng bạc trắng, đưa đến trước mặt Khương Nhượng: “Chừng này đủ không?”
Khương Nhượng biết rõ giá trị của bạc trắng, cô lập tức chộp lấy: “Đủ rồi.”
Thời buổi loạn lạc thế này, cô không thể mạo hiểm ra ngoài đổi bạc trắng lấy đồ, chỉ có thể mang theo bạc trắng quay về. Cửa hàng tạp hóa đúng là vì kiếm phí thủ tục mà vắt óc đủ đường.
Đội trưởng Triệu định cử người đưa cô về nhà, nhưng Cố Thanh Thành nói: “Dù sao tôi cũng là nhân viên ngoài biên chế, để tôi đưa cô ấy về.”
Đội trưởng Triệu trừng mắt lườm anh: “Người ta là cô gái mà ghét thấy mặt cậu nhất đấy, cút xa ra!”
Khương Nhượng cũng chẳng muốn ở lại cái nơi này thêm phút nào nữa, càng không muốn nhìn thấy mặt Cố Thanh Thành. Giờ có tiền rồi là có thể mở cửa, cô chỉ vào bộ hỷ phục màu đỏ đang mặc: “Tôi phải thay đồ, các anh có thể ra ngoài một lát không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/14-2.html.]
Đợi bọn họ ra hết rồi, cô nhanh chóng cởi hỷ phục ra, thay lại bộ quần áo lúc trước. Tám bộ đồ biểu diễn trong kho dưới tầng vẫn còn đó, Khương Nhượng lấy hết ra, ôm bạc trắng, mang theo đống trang phục biểu diễn, không do dự đẩy cửa sau cửa hàng tạp hóa.
Cố Thanh Thành ở bên ngoài đợi hơn mười phút, thấy có gì đó không ổn: “Báo cáo đội trưởng, vợ tôi thay bộ đồ mà lâu quá, tôi xin phép vào xem thử.”
Đội trưởng Triệu mắng thẳng: “Con bé nói cậu vô liêm sỉ cũng đúng lắm, đúng là chẳng biết xấu hổ.”
Đội trưởng Triệu cũng thấy lo lắng, chạy lại gõ cửa, bên trong im phăng phắc. Cố Thanh Thành không chần chừ, đứng ngoài nói: “Vợ ơi, em không lên tiếng thì anh vào đấy nhé.”
Không ai trả lời.
Cố Thanh Thành đạp tung cửa lớn của cửa hàng tạp hóa, bên trong chỉ còn một bộ hỷ phục đỏ vứt dưới đất. Mấy người chia nhau tìm khắp nơi, xuống cả tầng hầm. Khỉ con quay lại, lắc đầu: “Không thấy ai cả, chắc là trèo tường chạy rồi.”
Cố Thanh Thành nhặt bộ hỷ phục dưới đất lên, lẩm bẩm: “Chạy cái gì chứ, tôi nhìn giống người xấu đến vậy sao?”
Sau khi Đội trưởng Triệu dẫn người rời đi, Cố Thanh Thành ở lại Lạc Thành tìm suốt nửa tháng cũng không tìm thấy cô gái tên là Khương Nhượng kia. Không một ai từng nghe qua cái tên đó, ai cũng nói chắc chắn cô không phải người Lạc Thành.
Gia đình ở Bắc Bình gửi điện báo đến nói anh Tư sắp cưới, giục anh về nhà. Cố Thanh Thành gấp gọn bộ hỷ phục đó lại, rồi lên chuyến tàu về Bắc Bình.
Khương Nhượng mở cửa trở lại, thời gian và địa điểm đều đúng. Hộp nhỏ đựng bạc trắng đã được chuyển thành tiền lưu thông của thời đại này – toàn là tiền Đại Đoàn Kết. Cô đếm được tổng cộng hai nghìn một trăm tệ.
Nói cách khác, hộp bạc trắng đó nếu tính theo giá cả hiện tại thì đáng giá bảy nghìn tệ, cửa hàng tạp hóa để lại cho cô hai nghìn một, số còn lại bị trừ hết làm phí thủ tục.
Thôi kệ, trừ thì trừ vậy. Quay vòng một hồi, số tiền đến tay cũng xấp xỉ với việc cô mang quần áo về bán.
Chuyến đi lần này, cô đã kiếm đủ tiền mổ cho ba. Tuy có chút sợ hãi, nhưng cũng không đến mức nguy hiểm, cô đoán cửa hàng tạp hóa chắc sẽ không thật sự g.i.ế.c cô đâu.
Nhưng mà... vì sao cô lại gặp được Cố Thanh Thành ở thời không đó? Chiều cao, ngoại hình, giọng nói đều giống y hệt.
Thôi, không nghĩ nữa. Cô chuẩn bị đi giao đồ biểu diễn cho Nhiêu Huệ trước, sau đó đến bệnh viện đóng tiền mổ cho ba.
Cố Thanh Thành lại mơ một giấc mộng – không giống giấc trước. Lần này trong mơ, anh và Nhượng Nhượng đều mặc hỷ phục đỏ, họ bái đường, thành thân – Nhượng Nhượng chính là vợ anh...
Cố Thanh Thành giật mình tỉnh dậy, vội vàng rửa mặt rồi chạy thẳng đến cửa hàng tạp hóa. Trong mơ, Nhượng Nhượng chính là bị lạc mất trong cửa hàng đó.
---
Khương Nhượng bước ra từ cửa hàng tạp hóa, kiểm tra lại số tiền trong người và đống quần áo đang cầm trên tay, sau đó cô mở cửa lớn từ bên trong.
Cô thật không ngờ vừa ra đến cửa đã đụng mặt Cố Thanh Thành – cô vừa thoát được một người giống y như vậy ở bên kia, giờ mở cửa lại đụng ngay một bản sao khác.