Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 14.4

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:01:50
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trình Văn Niên nói: “Nhượng Nhượng, Cố Thanh Thành không thể cho em cuộc sống yên ổn được. Ông ngoại của anh ta từng là người đứng đầu căn cứ, vậy mà hôm nay anh ta lại chỉ làm việc ở bộ phận ngoại vụ – một đơn vị ngoài rìa nhất. Em biết vì sao không?”

 

Khương Nhượng: “Chuyện cơ mật thế này, tôi không muốn nghe.”

 

Trình Văn Niên kéo tay cô lại: “Anh nhất định phải nói cho em biết. Mười tám năm trước, Cố Thanh Thành khi đó tám tuổi bị lạc ở Lạc Thành. Ba năm trước, vào một đêm, anh ta đột ngột xuất hiện trở lại trên con phố gần cửa hàng tạp hóa sau khi mất tích mười lăm năm. Trên người có vết thương, sau khi tỉnh lại, toàn bộ ký ức mười lăm năm biến mất.”

 

“Anh ta được đưa về căn cứ, sau một thời gian hồi phục, chỉ nhớ được chuyện trước tám tuổi. Mọi người kinh ngạc phát hiện anh ta biết tiếng Anh, Nhật, Nga – ba ngoại ngữ, sử dụng thành thạo các loại s.ú.n.g quân dụng, còn giành giải nhất trong giải đấu võ thuật…”

 

“Lúc đó, có người nghi ngờ anh ta bị bắt cóc, bị huấn luyện rồi được đưa trở lại làm gián điệp. Họ cho rằng anh ta giả vờ mất trí nhớ mười lăm năm. Tranh luận này đến giờ vẫn chưa dừng lại, nhưng cũng không có bằng chứng chứng minh anh ta là gián điệp, nên chỉ có thể đày anh ta xuống bộ phận ngoại vụ, không cho rời khỏi tầm kiểm soát của căn cứ, cũng không cho tiếp xúc với bộ phận cốt lõi. Một người đến thân phận còn không chứng minh được như vậy, làm sao có thể cho em hạnh phúc?”

 

Khương Nhượng khó khăn tiêu hóa thông tin đó. Dựa theo lời Trình Văn Niên, có khả năng rất lớn là Cố Thanh Thành đã đi qua cánh cổng sân sau của cửa hàng tạp hóa năm tám tuổi, xuyên đến mấy chục năm trước, sống ở đó mười lăm năm rồi quay lại.

 

Khương Nhượng đem suy đoán của mình hỏi cửa hàng tạp hóa: “Lần đầu và lần thứ hai tôi xuyên về, cái tên râu rậm tôi gặp đều là Cố Thanh Thành – người đã từ thế giới này đi qua và lớn lên ở bên kia đúng không?”

 

Cửa hàng tạp hóa lạnh lùng trả lời một chữ: “Phải.”

 

Khương Nhượng: “Nếu tôi châm lửa đốt cửa hàng tạp hóa thì có thiêu c.h.ế.t được cậu không?”

 

Cửa hàng tạp hóa không hiển thị thêm bất kỳ chữ nào nữa – không biết là sợ thật hay chỉ khinh thường không thèm trả lời. Khương Nhượng đoán là vế sau, chắc chắn là khinh thường.

 

Trình Văn Niên thấy Khương Nhượng sững sờ, trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn: “Nhượng Nhượng, bây giờ em hiểu rồi chứ? Cố Thanh Thành không thích hợp với em đâu, sau này em phải tránh xa anh ta ra.”

 

Tối hôm đó, Cố Thanh Thành cũng đến Nhà Văn Hóa. Anh tới là để tìm Khương Nhượng, mãi đến lúc khán giả giải tán hết mới thấy cô đi ra – nhưng Trình Văn Niên đã chặn cô trước.

 

Cố Thanh Thành nhẫn nhịn, tận mắt nhìn thấy Nhượng Nhượng hất tay tên mặt dày kia ra, mới lập tức nhảy khỏi xe chạy đến.

 

Anh vươn tay về phía Khương Nhượng: “Nhượng Nhượng, qua đây với anh.”

 

Khương Nhượng lần này không do dự mà bước lên xe Cố Thanh Thành. Nếu thế giới này chỉ còn lại hai người đàn ông là Trình Văn Niên và Cố Thanh Thành, mà buộc phải chọn một, cô thà chọn “tên sơn tặc”.

 

Lên xe rồi, Khương Nhượng nói: “Anh đưa tôi về nhà khách nhé.”

 

Cố Thanh Thành hỏi: “Trình Văn Niên lại nói xấu tôi với em à?”

 

Khương Nhượng có chút bực bội: “Anh ta nói anh có thể là gián điệp, bảo tôi tránh xa anh ra.”

 

Cố Thanh Thành lập tức phanh xe cái két, cố kìm lửa giận: “Anh ta nói bậy! Ông đây có c.h.ế.t cũng không làm chuyện bán nước!”

 

Anh bị mất trí nhớ mười lăm năm, nhất định sẽ tìm lại được và chứng minh sự trong sạch của mình!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/14-4.html.]

Khương Nhượng nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặt mày u ám, nhớ đến lời thề vừa rồi anh buột miệng thốt ra, lòng cô bỗng mềm xuống: “Tôi tin anh.” ( 我相信你: Wǒ xiāngxìn nǐ )

 

Bốn chữ ấy còn nặng hơn cả ngàn vàng. Cố Thanh Thành nghe xong liền vui mừng ra mặt, im lặng lái xe đến nhà khách, cùng Khương Nhượng xuống xe.

 

Khương Nhượng định thuê một phòng, nhưng Cố Thanh Thành lại bảo nhân viên mở hai phòng liền nhau.

 

Khương Nhượng hỏi: “Anh có xe, cách nhà cũng chỉ hai mươi phút đi đường, anh ở nhà khách làm gì?”

 

Cố Thanh Thành trả tiền phòng, nhận bình nước nóng từ tay nhân viên, rồi nói: “Em ở nhà khách một mình, kể cả chú Khương và anh em em cũng sẽ không yên tâm.”

 

Khương Nhượng lại đảo mắt một vòng trong lòng, cảm thấy hôm nay mình lật mắt đến độ cơ mắt co giật luôn rồi. Cô nhận bình nước từ tay Cố Thanh Thành, hỏi: “À đúng rồi, dạo này anh có mơ giấc mơ nào kỳ lạ không?”

 

Cô cảm thấy, thời gian ở quá khứ với cô là dòng chảy ngược, tất cả đều là quá khứ mười lăm năm của Cố Thanh Thành, cho nên cô làm gì ở đó cũng không thể ảnh hưởng đến anh ở hiện tại – đó là lý do cô hỏi như vậy, để xác nhận lại suy đoán của mình.

 

Nếu thực sự không có ảnh hưởng, thì lần sau cô quay về, nếu anh còn dám nói bậy, cô cứ đ.â.m cho một nhát – dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì, đúng không?

 

Trên mặt Cố Thanh Thành bỗng nở một nụ cười kỳ lạ mà Khương Nhượng không thể hiểu nổi. Anh nói: “Tôi nói ra rồi em đừng tát tôi nhé.”

 

Khương Nhượng: “Vậy thì đừng nói.”

 

Cố Thanh Thành chắn trước cửa: “Làm gì có ai như em, hỏi người ta nửa chừng rồi không cho nói tiếp.”

 

Khương Nhượng l.i.ế.m môi: “Vậy anh nói đi.”

 

Cố Thanh Thành hạ giọng: “Vài ngày trước tôi mơ thấy hai ta thành thân, em mặc đồ cưới đỏ, đẹp lắm.”

 

Khương Nhượng:… Vậy là, vẫn có ảnh hưởng thật. Những chuyện cô trải qua ở bên kia đều trở thành những mảnh vụn trong giấc mơ của anh.

 

Khương Nhượng nói: “Vậy anh có mơ thấy tôi cầm d.a.o đ.â.m vào mắt anh không? Đừng chỉ nhớ mỗi cái đẹp, mấy cái đó không tính đâu.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cố Thanh Thành gãi đầu – sao Nhượng Nhượng lại biết chi tiết thế nhỉ? Thôi kệ, chắc trong mơ anh làm gì đó khiến cô giận.

 

Cố Thanh Thành còn định vào phòng để nói chuyện tiếp: “Có phải em cũng mơ thấy mình thành thân với tôi không? Vậy thì kiếp trước hai ta chắc chắn là một đôi rồi.”

 

Khương Nhượng đẩy anh ra ngoài: “Đi ngủ đi, đừng mơ mộng nữa.”

 

Cố Thanh Thành chống tay vào khung cửa – Nhượng Nhượng nhất định cũng mơ thấy y như anh. Nếu kiếp trước là một đôi, thì đời này sao lại để lỡ nhau?

 

Anh cố chấp nói ra lời thật lòng.

 

“Nhượng Nhượng, làm người yêu anh nhé, anh nói nghiêm túc đấy.”

Loading...