Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 15.3
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:04:37
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh biến mất mười lăm năm, lúc trở về lại thành thạo đủ loại ngoại ngữ, kỹ năng, còn giành giải nhất trong đại hội võ thuật toàn căn cứ. Việc bị nghi ngờ là gián điệp cũng là điều dễ hiểu. Ngay cả bộ phận cơ mật trong căn cứ – bao gồm cả chính anh – cũng điều tra suốt ba năm mà không tìm ra chút manh mối nào.
Không có hồ sơ xuất nhập cảnh, không có bất kỳ dấu vết huấn luyện ở nước ngoài – vì vậy họ mới điều anh đi làm ngoại vụ, xa rời trung tâm. Giờ đây mọi người thậm chí còn gửi gắm hy vọng vào việc một ngày nào đó anh sẽ bất ngờ khôi phục ký ức.
Anh thực sự có bí mật, nhưng có bí mật cũng chẳng cấm yêu đương kết hôn. Căn cứ vẫn luôn giới thiệu đối tượng cho anh, nhưng anh chưa từng đi xem mắt – vì trong lòng anh đã có một tiểu tiên nữ.
Và bây giờ, anh đã tìm thấy cô ấy rồi.
Vệ Lương Chính trợn mắt, râu cũng rung lên: “Cháu kiểu gì cũng c.h.ế.t vì cái tật tò mò thôi!”
Lần trước Khương Nhượng tặng cho Cố Thanh Thành nửa cân trà, sau bữa sáng, anh pha cho Vệ Lương Chính một chén: “Ông ngoại, nếm thử trà này xem sao.”
Vệ Lương Chính uống một ngụm, đánh giá: “Không tệ, mua ở đâu thế?”
Cố Thanh Thành: “Có người tặng.”
“Ai tặng?”
Cố Thanh Thành cười: “Ông cho cháu thêm vài tháng nghỉ nữa, thì người tặng trà sẽ là cháu dâu của ông đấy.”
Vệ Lương Chính vừa mắng vừa cười: “Bảo sao con bé mắng cháu là đồ mặt dày, nhưng mà dù ông có cho cháu nghỉ thêm thì cũng không đuổi kịp đâu. Trình Văn Niên đã kể hết lai lịch của cháu cho con bé đó rồi, La Quý còn định động viên nó vào căn cứ làm việc. Cháu không được phép tới tìm La Quý gây chuyện, chuyện này không có cách nào khác đâu. Cháu biết rõ tình hình của mình mà – có vài bí mật, cho dù là vợ mình cũng không được tiết lộ.”
Cố Thanh Thành chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Trình Văn Niên.
Khương Nhượng trằn trọc cả đêm không ngủ, sáng sớm, cửa nhà khách đã bị Cố Thanh Thành đập ầm ầm. Cô mở cửa với đôi mắt sưng đỏ.
Cố Thanh Thành đẩy cô vào phòng, xoay người đóng cửa lại, Khương Nhượng đứng ngẩn ra nhìn anh.
Trong lòng Cố Thanh Thành như bị xé rách – cái đồ Trình Văn Niên c.h.ế.t tiệt kia, đã chia tay còn hại Nhượng Nhượng đến nước này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/15-3.html.]
Anh giãn mi tâm, mỉm cười: “Nhượng Nhượng, chuyện này không có gì to tát cả, anh nghĩ ra cách rồi. Em hãy nói với La Quý rằng em sẵn sàng nhận nhiệm vụ giám sát anh – dùng điều kiện đó để trao đổi với họ. Em có thể yêu cầu không bị hạn chế tự do hay công việc, họ chắc chắn sẽ đồng ý. Trước đây căn cứ đã từng tính đến việc này, muốn tìm người thích hợp để giám sát anh, còn giới thiệu cho anh không ít đối tượng xem mắt – anh chẳng buồn liếc một cái.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ngoài ông ngoại anh – Vệ Lương Chính – thì chỉ có Nhượng Nhượng tin rằng anh không phải là gián điệp. Ban đầu anh nghĩ, mình chỉ là một ngoại vụ chẳng quan trọng gì, chỉ cần theo đuổi được Nhượng Nhượng, thì có thể để cô ở lại Lạc Thành, ở bên cha mẹ và anh chị, không cần theo anh đến căn cứ – nơi đó quá khắc nghiệt.
Cố Thanh Thành nói tiếp: “Anh là người lỗ mãng, trước đây nói gì cũng đừng để bụng. Cho dù có kết hôn thì anh cũng không làm gì em cả – đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi. Em cho anh vài năm, anh nhất định sẽ chứng minh được sự trong sạch của mình – chứng minh anh không phải là gián điệp như họ nghi ngờ. Đến lúc đó, anh sẽ đưa em trở về, được không?”
Khương Nhượng kinh ngạc nhìn anh – đến cả cách này mà anh cũng nghĩ ra được. Ngoài ba và anh trai cô ra, Cố Thanh Thành là người đàn ông thứ ba đối xử với cô hết lòng không giữ lại gì. Trái tim cô bỗng chốc mềm lại.
Trong lòng Khương Nhượng có chút rối loạn – dù là biện pháp tạm thời thì kết hôn vẫn là kết hôn thật sự. Mới chỉ mấy ngày mà từ đang cân nhắc yêu đương đã nhảy vọt sang hôn nhân.
Lúc này, cô ngược lại còn cảm thấy khó xử thay cho Cố Thanh Thành: “Chuyện này với anh hình như không công bằng cho lắm.”
Cố Thanh Thành cười: “Được cưới em thì còn cần gì công bằng nữa. Vậy coi như em đồng ý rồi nhé. Giờ em đi tìm La Quý, anh thì đi tìm chú Khương. Em nhớ kỹ nè, với La Quý tuyệt đối không được nói thật, cứ bảo là chính em tự nghĩ ra cách này.”
---
Khương Nhượng làm theo lời Cố Thanh Thành, đến tìm La Quý, nói rằng cô đồng ý đến căn cứ – nhưng là với thân phận người nhà của Cố Thanh Thành.
La Quý có vẻ rất bất ngờ. Thật ra anh cũng từng nghĩ đến việc tìm một nữ đồng chí có tư tưởng giác ngộ cao để cùng Cố Thanh Thành lập gia đình – biết đâu người bạn đời ấy có thể giúp anh ta giải mã được bí ẩn mười lăm năm mất tích.
Chuyện này khiến lãnh đạo căn cứ đau đầu không thôi. Ba năm qua họ đã thử quan sát và kiểm tra đủ kiểu, nhân phẩm và lập trường tư tưởng của Cố Thanh Thành không có gì đáng ngờ, nhưng lại không tra ra được bất cứ manh mối nào.
Chưa đến một ngày, La Quý đã đồng ý với mấy điều kiện hôn nhân mà Khương Nhượng đưa ra: cho phép cô qua lại giữa căn cứ và Lạc Thành, đồng ý để cô tiếp tục mở cửa hàng tạp hóa ở Lạc Thành.
So với việc đồng chí Tiểu Khương chủ động đề xuất muốn giám sát và quan sát người đàn ông sắp trở thành chồng mình, thì áp lực phía trên thực sự rất lớn – nên với mấy yêu cầu nho nhỏ đó, cấp trên nhanh chóng đồng ý.
Hai bên đều đã bàn xong, chuyện hôn sự liền được đưa lên lịch trình. Khương Hữu Vi vốn dĩ đã có thiện cảm với Cố Thanh Thành, ông và Bạch Huệ Lan – với tư cách cha mẹ – đều không có ý kiến gì.