Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 16.2
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:05:51
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Thanh Thành chuyển hết hành lý vào trong nhà, rồi nói với Khương Nhượng rằng anh phải đi báo cáo xong kỳ nghỉ. Khương Nhượng gật đầu, nhìn đống hành lý đầy đất, cũng không chờ anh quay lại, mở từng bọc ra và bắt đầu sắp xếp.
Cô sắp xếp xoong nồi chén đũa vào bếp. May mà mọi thứ cần cho cuộc sống đều mang đầy đủ, Bạch Huệ Lan nói bên này chủ yếu ăn mì, vậy mà còn chuẩn bị cho cô tận hai mươi cân gạo, thêm cả thịt xông khói, vịt muối – đều là quà mừng cưới hôm trước mà mọi người đem đến, được bà lựa chọn kỹ rồi gửi theo, còn có hai vại nhỏ dưa muối do nhà tự làm.
Cô lấy một cái chậu, xé một mảnh vải làm giẻ lau, lau hết bụi bặm trong nhà. Phòng phía tây có nắng chiếu buổi chiều, giường lại nhỏ, nên Khương Nhượng quyết định mắc màn trong phòng phía đông. Dù là mùa hè, cô vẫn quen trải một lớp đệm trước, rồi mới trải chiếu lên trên – nếu không nằm sẽ rất cấn người.
Tủ quần áo khá lớn, chăn đệm quần áo mang theo đều để vừa mà vẫn còn trống một nửa. Cố Thanh Thành vẫn chưa về, Khương Nhượng kéo chậu tắm qua, đun nước nóng tắm rửa. Lúc mở cửa đem nước ra đổ, cô gặp mấy đứa trẻ con đứng ở cổng sân, muốn vào mà không dám.
Khương Nhượng nheo mắt cười – đây đều là con em của các hộ gia đình trong khu tập thể. Cô vào nhà lấy một nắm kẹo cưới đem chia cho tụi nhỏ. Điều kiện sống ở căn cứ khá khắc nghiệt, bình thường mấy món như kẹo bánh phải đợi đến lễ Tết mới có dịp ăn, nên đám trẻ nhận được kẹo thì mừng rỡ vô cùng. Mấy đứa đi rồi, chẳng bao lâu lại có một nhóm khác đến xin kẹo.
Khương Nhượng thầm nghĩ khó trách Cố Thanh Thành lại mua nhiều kẹo cưới như vậy mang theo – chỉ riêng tụi nhỏ đến xin kẹo đã tiêu mất gần một nửa, còn phải chừa lại một phần để anh đem đến cơ quan chia cho đồng nghiệp.
Ngày đầu đến nhà, chưa có rau tươi, Khương Nhượng đãi gạo, thái thịt xông khói, nấu một nồi cơm thịt xông khói. Trong đống đồ mang theo còn có tôm khô phơi sẵn, một gói nhỏ rong biển khô. Chị dâu Mẫn lại sang một lần nữa, mang theo bốn cái bánh bao trắng vừa hấp xong và mười quả trứng gà.
Khương Nhượng múc một bát cơm thịt xông khói, gói một ít tôm khô và rong biển cho chị dâu Mẫn mang về nếm thử. Sau đó cô đập hai quả trứng gà nấu một bát canh trứng rong biển tôm khô.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
La Mãn và La Hán là hai anh em trai, tan học liền đến nhà xem thím mới, khi về túi áo nhét đầy kẹo đủ màu, ăn ngon lành.
La Quý vừa tan sở, hỏi hai đứa con: “Ai cho kẹo đó?”
La Mãn đáp: “Thím mới nhà chú Cố, không ghét bọn con ồn ào còn cho kẹo ăn nữa, tốt hơn thím mới nhà chú Trình nhiều luôn.”
La Hán nói: “Ba ơi, con nghe nói thím mới nhà chú Cố thật ra là người nhà chú Trình, là sao vậy ạ?”
La Quý liền đá hai đứa con vào phòng: “Có kẹo ăn mà miệng cũng không chịu ngậm, đi làm bài tập mau.”
La Quý hỏi vợ: “Sao em lại sắp xếp để nhà Tiểu Cố với Trình Văn Niên ở cạnh nhau, sau này có gây lộn thì sao?”
Mẫn Tú Tú đang nấu cơm trong bếp, đem rong biển và tôm khô mang về nấu canh, hương thơm ngào ngạt.
Mẫn Tú Tú uất ức nói: “Anh đừng đổ lên đầu em, là vợ của Lưu Đại Quân sắp xếp đấy chứ. Em thấy Tiểu Cố và Khương Nhượng bình thản, chẳng tỏ ý muốn đổi nhà gì cả, người ta thẳng thắn lắm, em thấy sau này khó xử là Trình Văn Niên mới đúng.”
“Làm sao em nói vậy?” La Quý cười hỏi.
Thân phận của Tiểu Cố không có mấy người biết, Lưu Đại Quân cũng không biết, nhưng vợ anh ta – Kim Thủy Liên – quản việc hậu cần khu gia đình trong căn cứ, từ lâu đã để mắt đến gia thế nhà Tiểu Cố, muốn gả con gái cho anh.
Giờ thì chàng rể trong mộng đã bay mất, nên mới cố ý làm khó dễ lúc chia nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/16-2.html.]
Ôi, nơi nào có người nơi đó có thị phi, huống hồ đây là một căn cứ nghiên cứu với mấy nghìn người.
Mẫn Tú Tú nói: “Vợ Tiểu Cố tốt hơn vợ Trình Văn Niên nhiều, lo chuyện trong nhà chu toàn, Trình Văn Niên dọn vào khu gia đình đến giờ còn chưa nấu cơm lần nào, cứ ăn ở nhà ăn mãi. Còn em vừa qua nhà Tiểu Cố trước giờ cơm, nhà cửa dọn xong hết rồi, cơm cũng nấu xong, cô ấy đang ngồi đọc sách trong phòng khách đợi Tiểu Cố về ăn cơm. Anh nói xem, nếu là anh, anh muốn cưới kiểu vợ nào?”
Mẫn Tú Tú dọn cơm, bưng ra một bát cơm thịt xông khói và một bát canh trứng rong biển tôm khô, khiến mắt La Quý sáng rực. Anh là người miền Nam, đến đây đã ăn mì suốt mười mấy năm, nhưng trong xương cốt vẫn không bỏ được thói quen thích ăn cơm.
Mẫn Tú Tú nói: “Đây là vợ Tiểu Cố cho đấy, nói là đưa cho con anh nếm thử món cơm thịt xông khói, rong biển và tôm khô nấu canh cũng là của cô ấy đưa.”
Một bát cơm thịt xông khói đã khiến ba cha con thèm nhỏ dãi, hoàn toàn không đủ để giải cơn thèm.
La Mãn và La Hán còn định chạy sang nhà chú Cố xin cơm, nhưng bị Mẫn Tú Tú túm lại: “Nửa nồi cơm đó còn không đủ cho chú các con ăn đâu.”
***
Khương Nhượng đợi nửa tiếng thì Cố Thanh Thành về đến, cô đặt cuốn sách trong tay xuống, hỏi: “Anh muốn ăn cơm trước hay tắm trước?”
“Ăn trước.” Cố Thanh Thành đã ngửi thấy mùi cơm thịt xông khói thơm nức rồi.
Cô chia một bát cơm thịt xông khói cho Mẫn Tú Tú, phần còn lại đựng đầy trong một cái tô lớn, đều để phần cho Cố Thanh Thành. Khương Nhượng còn nấu thêm canh trứng rong biển tôm khô, cùng với bốn cái bánh màn thầu trắng mà Mẫn Tú Tú mang sang.
Cô ăn một cái bánh và một bát canh là no rồi.
Cố Thanh Thành hỏi: “Em ăn ít thế thôi à?”
Khương Nhượng gật đầu: “Đi đường xa nên ăn không vô.”
Cố Thanh Thành đã lâu không được ăn bữa cơm ngon thế này, một tô cơm thịt xông khói lớn vào bụng sạch sành sanh, canh còn lại cũng uống hết.
Anh chưa từng thấy thỏa mãn như thế, đây chắc chính là cảm giác có vợ rồi.
Anh nhìn Khương Nhượng bằng ánh mắt như muốn nuốt cô vào bụng vậy.
Khương Nhượng bị ánh mắt như muốn “ăn thịt người” của anh ta nhìn đến mức tim đập thình thịch, trong lòng nghĩ tên cẩu tặc này tối nay tuyệt đối không an phận.
Cô đẩy bát đũa ra: “Ấm nước trên bếp than còn nước nóng, anh đi rửa bát rồi tắm đi, em muốn ngủ rồi.”
Cố Thanh Thành nhìn cả hai căn phòng, phòng phía Đông có giường, có chăn đệm, còn mắc màn mới, phòng phía Tây thì chất đầy đồ, chỉ có mỗi tấm ván giường trống trơn. Anh cười nói: “Vậy là tối nay chúng ta ngủ chung một phòng rồi.”
(Nam – nu9 kết hôn rồi, đổi xưng hô anh-em cho tình củm nhé.)