Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 17.2
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:06:35
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giờ nghỉ trưa của Cố Thanh Thành chỉ có một tiếng, tranh thủ thời gian, Khương Nhượng cán hai bát mì tươi cho anh ăn rồi nhanh chóng đi làm tiếp.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cố Thanh Thành móc trong túi ra một xấp tiền, đưa cho Khương Nhượng: “Hôm nay vừa phát lương.”
Khương Nhượng đếm qua, tổng cộng sáu mươi hai đồng. Cô rút lại bốn tờ năm đồng, đưa trả anh làm tiền tiêu vặt.
Khương Nhượng hỏi: “Anh làm ba năm rồi mà không dành dụm được chút nào à?”
Cố Thanh Thành vừa bưng bát mì vừa xấu hổ gãi đầu. Ba năm trước khi quay về, anh nhận lại phần tài sản ông nội để lại từ bố mẹ đã ly hôn, dùng để mua một chiếc xe. Lương ba năm nay chỉ dành dụm được vài trăm đồng, tổ chức tiệc cưới ở Lạc Thành và Cổ Hà xong thì cũng tiêu sạch.
“Trước đây không ai quản, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu. Từ giờ tiền lương không tiêu bậy nữa, đưa hết cho em.”
Khương Nhượng sớm đã đoán anh không phải người biết tính toán chi tiêu. Trước đó cô từng thấy một cửa hàng tạp hóa đối diện nhà Mẫn Tú Tú bị bỏ hoang. Những công việc Mẫn Tú Tú giới thiệu cô đều không hứng thú, nhưng cô lại rất muốn mở một cửa hàng tạp hóa ngay trong căn cứ.
Cố Thanh Thành ngồi xổm dưới đất ăn mì, Khương Nhượng đá cái ghế nhỏ bên cạnh sang cho anh: “Nếu em muốn mở cửa hàng tạp hóa trong căn cứ, anh nghĩ có được duyệt không?”
Cố Thanh Thành ăn hết một bát vẫn chưa đã, lại múc thêm nửa bát, vừa ăn vừa nói: “Anh sẽ đi tìm lãnh đạo xin thử xem sao.”
Cố Thanh Thành hành động rất nhanh, ăn cơm xong liền đi tìm La Quý, nói vợ anh muốn dùng căn nhà hai tầng bỏ không trong căn cứ để mở cửa hàng tạp hóa. La Quý chưa phê duyệt ngay, nói phải họp bàn rồi mới quyết định.
Chiều hôm đó Khương Nhượng ở nhà hầm móng giò, một nửa làm giò heo hầm trứng gà với gừng và giấm, nửa còn lại kho đỏ. Cô còn xào thêm một món rau tươi, đúng lúc Cố Thanh Thành về là cơm vừa nấu xong. Anh không thích ăn ngọt, nên ăn sạch đĩa móng giò kho đỏ.
Lúc đang ăn, Khương Nhượng hỏi: “Cái cửa hàng tạp hóa đó, anh thấy có hy vọng được duyệt không?”
Cố Thanh Thành tự giác thu dọn bát đũa đi rửa, vừa làm vừa nói: “Em vừa nói muốn mở cửa hàng tạp hóa là mấy người nhà khác nhảy ra cạnh tranh ngay. Nhưng anh chắc chắn có thể giành được cho em từ chỗ lão La.”
Buổi tối, Lương Phù vác mấy tấm gỗ đến nhà. Vợ anh – Mạnh Thiên Đông – chỉ còn vài tháng nữa là sinh, nên nhờ Cố Thanh Thành đóng cho một cái nôi.
Toàn căn cứ chỉ có Cố Thanh Thành là người đa tài đa nghệ, cái gì cũng biết một chút. Thi đấu kỹ thuật thì anh đứng nhất, giao tiếp với cố vấn kỹ thuật nước ngoài thì chỉ có anh dịch thuật chuyên ngành là chuẩn, xe cộ gì cũng lái được. Lương Phù tin rằng, kể cả có mang đến một chiếc máy bay, chắc anh cũng có thể lái lên trời.
Từ lúc biết Cố Thanh Thành còn biết cả làm mộc, anh ta thấy quá thần kỳ. Đơn đặt hàng ở bộ hậu cần thì chắc phải xếp đến tận lúc vợ anh sinh cũng chưa đến lượt, nên dứt khoát đến nhờ Cố Thanh Thành.
Cố Thanh Thành chẳng buồn để ý: “Nhà cậu đẻ con liên quan quái gì đến tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/17-2.html.]
Lương Phù khoác vai anh, nhướng mày: “Đống gỗ này đủ làm hai cái nôi đấy, toàn là gỗ tốt tôi nhờ người kiếm về. Gỗ dư ra tặng cậu luôn, sao nào?”
Cố Thanh Thành uể oải đẩy anh ra: “Được rồi, một tuần sau đến lấy.”
Cố Thanh Thành ra ngoài mượn đồ nghề mộc của bộ hậu cần về, bắt đầu bào gỗ một cách thuần thục, Khương Nhượng đứng bên cạnh nhìn mà ngây người.
Đàn ông chăm chỉ làm việc thực sự rất hút mắt, Khương Nhượng nhìn anh cũng thấy thuận mắt hơn một chút: “Cố Thanh Thành, anh còn biết làm mộc nữa à.”
Cố Thanh Thành đắc ý: “Anh còn biết nhiều lắm, còn bao nhiêu kỹ năng nữa, em có cả đời để từ từ khám phá đấy.”
Khương Nhượng phì một tiếng, quay người đi vào bếp, tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Cố Thanh Thành làm đến tận nửa đêm mới vào phòng.
Trên người anh có mùi xà phòng rất dễ chịu, chắc là đã tắm sạch sẽ rồi mới vào, Khương Nhượng lại bắt đầu thấy căng thẳng, quay lưng lại với anh, co người nép sát vào tường, tay siết chặt góc màn trong lòng.
Cố Thanh Thành duỗi tay kéo cô vào lòng: “Anh nói rồi, em không gật đầu thì anh không làm gì. Chỉ ôm thôi, thật sự không làm gì khác.”
Chỗ hõm vai bị anh xoa nhẹ đến ngứa ngáy, thật sự rất khó tin “tên sơn tặc” này. Nhưng đến tận khi cô ngủ quên trong lòng anh, hình như anh thật sự không làm gì cả.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ngoài sân vang lên tiếng đinh đang, Cố Thanh Thành lại bắt đầu đóng nôi cho vợ chồng Lương Phù và Mạnh Thiên Đông.
Khương Nhượng ôm đầu gối ngồi trên giường, nhớ lại tối hôm qua. Đúng là cho đến lúc cô ngủ, anh thật sự không vượt giới hạn. Anh đúng là chỉ ôm.
Cố Thanh Thành đã mang bữa sáng từ căng-tin về, Khương Nhượng nhìn ra sân thấy hai chiếc khung giường em bé đã làm xong, “tên sơn tặc” này đúng là làm việc hiệu quả thật.
Cô dọn bữa sáng lên bàn, hỏi anh: “Nhà Thiên Đông sinh đôi à?”
Cố Thanh Thành dừng tay, rửa sạch rồi ngồi xuống ăn sáng với cô. Anh nào có quan tâm đồng nghiệp nhà ai sinh đôi hay không, dù sao giường em bé cũng làm theo kích thước tiêu chuẩn là được.
“Vậy à, anh không nghe họ nói gì cả.”
Khương Nhượng hỏi: “Thế sao anh lại đóng hai cái giường trẻ con?”
Cố Thanh Thành bỗng cười: “Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ dùng, làm sẵn luôn, có chuẩn bị thì không lo thiếu.”