Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 18.2

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:07:31
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Lục Mai mới mang thai chưa đến hai tháng, bụng vẫn chưa lộ rõ. Khi biết chuyện thì rất kinh ngạc, cho đến khi Khương Nhượng cõng con gà ta biến mất trong sân, chị mới xúc động chấp nhận được sự thật này.

 

Tiệm tạp hóa này là của em gái, cho họ quản lý, mới mở nửa tháng đã kiếm hơn một trăm đồng. Trong tiệm có hai phòng ngủ nhỏ, một gian bếp, có thể ăn ở luôn. Em gái còn có thể đến một thời không khác để làm ăn, Vương Lục Mai cảm thấy tương lai thật sự rất đáng mong đợi.

 

Hai vợ chồng bàn bạc đủ cách để giúp Khương Nhượng giữ bí mật, tuyệt đối không để ai phát hiện ra chuyện của tiệm tạp hóa.

 

Khương Nhượng xuyên qua tiệm, tranh thủ trời còn chưa tối, đến chỗ Tiêu Thiên Minh giao hàng, nói sau này chỉ có thể đến một lần mỗi tháng, sẵn sàng giảm giá đầu ra, hỏi Tiêu Thiên Minh có thể thu hết chỗ gà ta cô mang đến không.

 

Khương Nhượng hạ giá không ít, Tiêu Thiên Minh là người làm ăn, đồng ý ngay. Anh còn tìm một trang trại của bạn để giúp cô thả gà ra nuôi, lượng này anh tiêu thụ trong vòng nửa tháng là hết.

 

Bán hết gà, Khương Nhượng mang trà đến chỗ Tạ Sơ. Lần này chất lượng không bằng lần trước, nên Tạ Sơ thu mua với giá sáu trăm đồng một cân.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Vừa mới đổi hết hàng hóa mang theo thành tiền mặt, tiệm tạp hóa bỗng gửi tin nhắn cho Khương Nhượng, đưa ra một danh sách vật tư bắt buộc phải mua, Khương Nhượng biết lần này lại phải đi đến thời kỳ Dân Quốc rồi.

 

Trước đây cô từng theo chú Triệu học sơ qua về y tá, những việc đơn giản như khâu vết thương hay xử lý vết thương cô vẫn khá thành thạo. Tiệm tạp hóa yêu cầu cô mua một tấm vải bạt dài 1m8, băng gạc, chỉ khâu y tế, thuốc tiêu viêm, túi sơ cứu…

 

Rõ ràng là để xử lý vết thương. Nhưng tấm vải bạt dùng để làm gì? Chờ người bị thương c.h.ế.t rồi thì dùng để bọc xác sao?

 

Tiệm tạp hóa tỏ vẻ khinh thường giải thích: “Dùng để trải dưới ga giường, tránh để lại vết m.á.u bị người khác phát hiện.”

 

Những món trong danh sách này cô đâu biết đi đâu mà mua, cô hỏi: “Mày muốn tao kiếm mấy thứ này ở đâu?”

 

Tiệm tạp hóa đáp: “Tìm Tạ Sơ, anh ấy sẽ giúp cô.”

 

Khương Nhượng: … Dựa vào đâu mà Tạ Sơ lại phải giúp cô chứ?

 

Khương Nhượng thương lượng với tiệm tạp hóa: “Mày lại muốn hại tao à. Tao nói trước cho mày biết, kinh nghiệm chăm sóc y tế của tao cũng chỉ là vài ngày được huấn luyện ở bệnh viện huyện thôi, không cứu được người đâu.”

 

Tiệm tạp hóa ra vẻ cao ngạo, không thèm trả lời thêm.

 

Ba ngày sau cô còn phải về căn cứ cùng xe của đơn vị, không dám chậm trễ. Cô viết ra danh sách lên giấy, mang đến đưa cho Tạ Sơ, hỏi anh có thể giúp không.

 

Tạ Sơ kinh ngạc không thôi: “Bây giờ có bệnh viện tiện như vậy rồi, em cần mấy thứ này làm gì vậy?”

 

Khương Nhượng nói: “Quê em giao thông rất bất tiện, em mang cho thầy lang ở quê dùng.”

 

Tạ Sơ căn bản là không tin, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý giúp, và gom đủ những món có trong danh sách cho cô.

 

Khương Nhượng trèo tường vào lại tiệm tạp hóa đã bị bỏ hoang ba năm của mình, chỗ tiền còn lại chưa dùng hết, cô đào một cái hố trong sân rồi chôn tạm xuống đó để cất giữ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/18-2.html.]

Cô đẩy cửa ra, sau bóng tối dày đặc, lần này tiệm tạp hóa trực tiếp đưa cô đến một thành phố khác — chính là Thượng Hải thời Dân Quốc.

 

Hiện tại cô đang đứng sau cổng sau của Bách Lạc Môn, từng nhóm khách lẻ tẻ đi cùng nữ bạn đồng hành ra vào tấp nập.

 

Khương Nhượng mệt mỏi rã rời, trong đầu đang tính xem lần này tiệm tạp hóa muốn cô làm gì thì một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo choàng dài, tay ôm bụng, từ phía đối diện đi về phía cô.

 

Khương Nhượng nhìn chằm chằm anh ta — chính là “tên sơn tặc” không hề cải trang. Sắc mặt anh ta trắng bệch, nhìn kỹ chỗ ôm bụng còn có vết m.á.u sẫm đỏ, chẳng lẽ anh ta bị thương?

 

Mỗi lần đến là thời gian lại quay ngược, cho nên lúc này “tên sơn tặc” này không nhận ra cô, Khương Nhượng cũng không sợ gì cả.

 

Cố Thanh Thành cảm thấy cô gái xinh đẹp như bước ra từ thế giới khác trước mặt khá thú vị, hình như đã nhìn ra anh bị thương, vậy mà không hề bỏ chạy, thậm chí còn như đang đợi anh vậy.

 

Phía sau còn người đuổi theo, nếu tiếp tục đứng yên nhìn nữa thì sẽ xảy ra chuyện mất.

 

Anh bước tới, kéo áo choàng khoác lên người cô, ôm vào lòng, kéo thấp vành mũ, hạ giọng nói: “Gọi một chiếc xe kéo, đi đâu cũng được, chỉ cần rời khỏi chỗ này.”

 

Khương Nhượng đã thấy mấy người đàn ông đội mũ đen, mặc áo choàng xám từ xa đuổi theo. Cô từng xem nhiều phim chiến tranh gián điệp, mấy người này mà bắt được anh ta thì e là sẽ tra khảo đến sống không bằng c.h.ế.t mất.

 

Cô cố gắng kiềm chế không để bản thân run rẩy, nói: “Tôi không quen đường ở đây, không biết đi đâu. Trên người tôi có túi sơ cứu, có thể giúp anh băng bó. Anh nói địa chỉ đi.”

 

Người đàn ông thấp giọng nói ra một địa chỉ, Khương Nhượng giơ tay gọi một chiếc xe kéo. Cô lên xe trước, lấy bọc đồ lót xuống ghế ngồi, ra hiệu cho anh ta ngồi lên, tránh để m.á.u dính vào xe kéo, gây phiền phức không cần thiết.

 

“Tên sơn tặc” hiểu ý, sau khi ngồi lên xe kéo vẫn ôm lấy cô. Địa chỉ anh đưa là khách sạn tốt nhất Thượng Hải.

 

Nhìn sảnh chính rực rỡ ánh đèn, Khương Nhượng run giọng nói: “Tới đây thuê phòng, anh muốn c.h.ế.t à?”

 

“Tên sơn tặc” nói: “Chúng chưa thấy mặt tôi. Bây giờ tôi đang đưa bạn gái đi thuê phòng, sẽ không ai nghi ngờ.”

 

Khương Nhượng tức giận: “Nơi này đắt lắm đúng không? Tôi không mang theo tiền.”

 

“Tên sơn tặc” cười khẽ: “Túi bên trong áo khoác bên trái có ví và giấy tờ, cứ thuê phòng tốt nhất.”

 

Vào được phòng cao cấp trên tầng cao nhất, Khương Nhượng mở bọc đồ ra, bên trong ngoài mấy món đồ cấp cứu còn có cả một tấm vải bạt. Cô trải miếng vải lên giường, giờ mới hiểu vì sao tiệm tạp hóa bắt cô mua vải bạt — đã tính sẵn là phải dùng trên giường rồi.

 

Sớm muộn gì cô cũng phải đốt cái tiệm tạp hóa này cho xong.

 

Khương Nhượng khử trùng kim chỉ, ra lệnh: “Còn đứng đực ra đó làm gì, nằm lên đi.”

 

Người đàn ông cởi áo khoác, rồi đến áo sơ mi, cởi từng cúc áo, ngoan ngoãn nằm lên giường đã lót vải bạt.

 

Anh vẫn nói chuyện kiểu trêu chọc: “Tiểu tiên nữ à, hình như em đến là để cứu anh thật đấy, chuẩn bị đầy đủ quá chừng.”

Loading...