Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 19.1
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:09:09
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 19
Anh cũng không hỏi vì sao cô lại đúng lúc đứng chờ ở cổng sau Bách Lạc Môn, cũng không hỏi tại sao cô lại mang theo túi sơ cứu bên người, thấy anh bị thương bị truy đuổi mà vẫn không hề hoảng sợ, bảo nằm xuống là anh liền nằm xuống.
Khương Nhượng nhanh chóng kiểm tra vết thương ở bụng của “tên sơn tặc”, trông khá kinh khủng, m.á.u vẫn không ngừng chảy, may mắn là chưa tổn thương đến nội tạng.
Khương Nhượng khử trùng kim chỉ rồi bắt đầu khâu vết thương, không có thuốc tê, mũi đầu tiên vừa đ.â.m xuống, người đàn ông run lên một cái, nhưng không hề kêu lên.
Cô nghĩ chắc đau c.h.ế.t đi được, lần đó ở bệnh viện huyện, vết rách ở cằm anh cũng bị khâu sống như vậy, lúc đó anh cũng không kêu tiếng nào.
Khương Nhượng liếc nhìn nhanh một cái, bây giờ cằm anh ta nhẵn nhụi, hoàn toàn không có vết sẹo nào.
Cô chỉ có thể tăng tốc xử lý, khử trùng, khâu vết thương, bôi thuốc, băng bó. Toàn bộ quá trình chưa đến ba phút, đến khi cô ngẩng đầu lên thì người đàn ông đã mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn không hề rên một tiếng.
Trong lòng cô cũng có chút khâm phục anh, cô vắt khăn lau mồ hôi trên người cho anh, anh vẫn cúi đầu, không nói một lời.
Khương Nhượng pha một cốc nước ấm, đỡ cho anh uống thuốc, rồi nói: “Anh ngủ một chút đi.”
“Tên sơn tặc” bất ngờ nắm lấy tay cô: “Em sẽ không đi chứ?”
Khương Nhượng lắc đầu, rút tay ra: “Cứu anh là có tính phí, tôi vẫn chưa nhận được tiền. Chỗ tiền trong ví anh, trả tiền phòng xong chẳng còn bao nhiêu.”
“Tên sơn tặc” sững người, rồi cười đến mức kéo đau vết thương: “Được, sáng mai tôi sẽ lấy tiền đưa em.”
Anh nhấn mạnh: “Em đừng đi nhé.” Sau đó mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Khương Nhượng không buồn ngủ, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, dùng ánh mắt vẽ lại từng đường nét khuôn mặt anh — sống mũi cao, ngũ quan sắc nét. Anh trong năm nay trông còn trẻ hơn một chút so với tên mặt dày đáng ghét ở nhà.
Biết rõ là cùng một người, nhưng đối với anh của năm nay, cô chỉ muốn lấy tiền rồi đi cho nhanh. Còn người ở nhà, cô lại có thể chấp nhận để anh ôm ngủ qua đêm.
Khương Nhượng chỉ chợp mắt một lúc trên ghế sô pha, đến sáng, cô lấy tiền trong ví anh rồi ra ngoài mua bữa sáng. Ngay trước khách sạn có một tiệm may đang mở cửa, cô vào đó, bỏ thêm tiền mua một chiếc áo sơ mi đặt may của người khác.
Cố Thanh Thành tỉnh dậy thì thấy trong phòng không có ai, anh hoảng hốt, vừa ngồi dậy đã kéo đau vết thương, đau đến nhăn mặt nhăn mày. Không kịp mặc áo, anh lao thẳng ra cửa: đã nói là không đi, sao lại gạt anh?
Khương Nhượng vừa bước vào đã thấy anh trần trụi phần trên xông ra tới cửa, cô nghiêng mặt đi, ném chiếc sơ mi mới mua trong tay cho anh: “Đi rửa mặt thay đồ, tôi mua bữa sáng rồi.”
“Được.”
Khương Nhượng không chờ anh, tự mình ăn trước một chút. Thời tiết lúc này vẫn còn hơi lạnh, mà cô thì chỉ mặc áo ngắn tay, sáng ra ngoài thấy lạnh thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/19-1.html.]
“Tên sơn tặc” thay đồ rửa mặt xong, trông cũng có vẻ tỉnh táo hơn tối qua rất nhiều. Thấy cô chỉ ăn có nửa bát cháo, anh ngồi xuống hỏi: “Em ăn ít thế thôi à?”
Khương Nhượng đáp: “Anh còn ăn nữa không? Không ăn thì mình đi lấy tiền, tôi còn phải về nhà.”
Anh từ tốn ăn bữa sáng, có thể nhìn ra từ nhỏ đã được giáo dục rất tử tế. Trong lúc ăn, anh vô thức quan sát cô một lượt, hỏi: “Nhà em ở đâu? Còn người thân nào không? Lát nữa anh đưa em về nhé.”
Khương Nhượng không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nói: “Vết thương của anh ấy, sau này vẫn nên tìm bác sĩ đáng tin để khám lại đi.”
Ăn xong bữa sáng liền đi trả phòng, Khương Nhượng thu dọn bộ sơ cứu và tấm vải bạt đã dùng trên giường, đưa cho anh: “Cái này anh mang đi tiêu hủy.”
“Tên sơn tặc” thấy cô ăn mặc mỏng manh liền khoác áo khoác của mình lên người cô. Trả phòng xong, anh dẫn cô đến ngân hàng, chẳng bao lâu sau quay ra, đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ, bên trong là hai thỏi vàng.
Khương Nhượng không nói gì, trong lòng nghĩ mang về dù bị trừ phí cũng vẫn còn dư khá nhiều.
Lúc đến cô ra từ cổng sau Bách Lạc Môn, lúc về cũng phải quay lại từ đó. Người đàn ông này cứ đi theo cô mãi.
Khương Nhượng nói: “Anh đừng đi theo tôi nữa.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Người đàn ông vẫn bám theo cô tới tận Bách Lạc Môn: “Tôi tên là Cố Thanh Thành, quê ở Bắc Bình, con thứ bảy trong nhà. Hôm qua em chờ tôi ở đầu ngõ, giúp tôi đánh lạc hướng, còn chuẩn bị thuốc để cấp cứu. Có phải em thích tôi không?”
Khương Nhượng đáp: “Tôi chỉ thích tiền của anh thôi.”
Cố Thanh Thành bật cười, đưa tay sờ mặt mình, mấy cô gái ở Thượng Hải dường như thích gương mặt anh hơn là tiền bạc.
Anh nói: “Tình hình của tôi em biết rõ như vậy, còn tôi đến tên em cũng không biết, như thế là không công bằng. Ít nhất em phải cho tôi biết em tên gì chứ.”
Khương Nhượng giơ hộp trong tay lên: “Tiền bạc sòng phẳng, không gặp lại nữa.”
Bây giờ là buổi sáng, Bách Lạc Môn vẫn chưa mở cửa, cô thử đẩy cửa sau, không ngờ lại không khóa, vậy thì đẩy cửa là có thể quay về.
Cố Thanh Thành vội vàng kéo cô lại: “Em làm việc ở đây à? Đừng làm nữa, để tôi nuôi em.”
Khương Nhượng quay người đẩy anh ra. Dù sao, lần sau cô quay lại thời gian cũng sẽ đảo ngược, nên bây giờ nói gì cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
Cô nói: “Thật ra ấy, tôi đúng là một tiên nữ, được ông trời phái xuống để cứu anh. Chúng ta không cùng thế giới, bây giờ tôi phải quay về rồi.”
Khương Nhượng cởi chiếc áo khoác trên người, trả lại cho anh, rồi đẩy cửa bước vào trong.
Cố Thanh Thành đi theo cô vào, lục tung cả Bách Lạc Môn từ trên xuống dưới, nhưng không tìm thấy “tiểu tiên nữ” đâu nữa.
Khương Nhượng đã quay về lại trong tiệm tạp hóa, nhìn quanh khung cảnh xung quanh — là xã hội hiện đại của hai mươi năm trước, cũng có nghĩa là cô vẫn có thể mang quần áo về cho Phan Lệ.