Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 19.3
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:10:32
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nhượng bỗng rùng mình một cái. Nếu họ là cùng một người, thì bụng Cố Thanh Thành lẽ ra phải có một vết sẹo — vết thương cô từng tự tay khâu lại, tổng cộng mười hai mũi.
Cô nằm im, đợi “tên sơn tặc” kia ngủ say, nhẹ nhàng vén áo lót của anh lên, đầu ngón tay lần mò tìm kiếm, muốn tìm vết sẹo đó.
Mò cả buổi vẫn không rõ ràng, đêm nay trăng sáng, cô ngồi dậy, ghé sát lại để nhìn kỹ hơn, vừa mới cúi xuống thì bị một bàn tay to túm lấy.
Cố Thanh Thành vừa mới mơ một giấc. Trong mơ anh bị thương, bị mấy tên gian tế truy đuổi, rồi anh nhìn thấy tiểu tiên nữ của mình. Dường như tiểu tiên nữ biết anh sẽ gặp nguy hiểm và bị thương, họ ở trong phòng khách sạn, cô ấy khâu vết thương cho anh.
Sau đó tiểu tiên nữ rời đi, anh không giữ được cô lại, Cố Thanh Thành giật mình tỉnh giấc. Chỗ vết thương nhồn nhột, tê tê, vừa mở mắt ra, may quá — Nhượng Nhượng vẫn còn ở đây.
Anh cười, kéo cô vào lòng, dùng một tay vén áo lót lên: “Thế này thì nhìn rõ hơn.”
Khương Nhượng đỏ bừng cả mặt, anh tỉnh từ lúc nào vậy trời, cô vội lấy tay che mặt: “Không nhìn nữa, ngủ!”
Anh cứ thế mà cởi trần ngủ luôn.
Sáng hôm sau khi thức dậy, Khương Nhượng len lén liếc một cái, quả thật có một vết sẹo, chính là do cô tự tay khâu, độ dài của vết thương khiến cô nhìn mà còn thấy sợ.
Với Cố Thanh Thành, vết thương ấy đã là chuyện của mấy năm trước. Nhưng với Khương Nhượng, thì chỉ mới xảy ra hôm qua.
Khương Nhượng hỏi: “Vết sẹo trên bụng anh là do đâu vậy?”
Cố Thanh Thành cúi xuống nhìn, rồi từ trong tủ lấy ra một cái áo sơ mi mặc vào: “Không nhớ nữa.”
Anh cười: “Nhưng trong mơ, là em khâu vết thương cho anh, nên chẳng thấy đau chút nào.”
Anh đoán Nhượng Nhượng cũng mơ thấy cùng một giấc mơ, nên mới hỏi vậy.
Khương Nhượng cúi đầu không nói, xuống giường đi nấu bữa sáng. Cố Thanh Thành cắn một cái bánh bao rồi đi làm, cũng không tiếp tục hỏi chuyện giấc mơ nữa.
Cửa hàng tạp hóa còn phải dọn dẹp vài ngày nữa mới khai trương được. Lần trước Khương Vệ Dân giúp cô gom được ít trà, lần này cô chỉ mang một nửa đến chỗ Tạ Sơ.
Cô cân một cân mang qua tặng Mẫn Tú Tú, còn nói với chị ấy: loại này không ngon bằng loại uống hôm trước ở nhà, nhưng cũng không kém là bao.
Mẫn Tú Tú chẳng thấy khác gì so với lần trước: “Loại này đã ngon hơn loại lão La thường uống nhiều lắm rồi.”
Khương Nhượng chỉ lấy tiền theo giá vốn. Trà là thứ chỉ những người thật sự sành mới phân biệt được sự khác biệt nhỏ nhặt, như Tạ Sơ chỉ cần nhìn hình dáng, ngửi mùi hương là đã phân được cấp độ.
Cố Thanh Thành trưa và tối đều tranh thủ về sớm để giúp cô làm nội thất và tủ kệ cho tiệm tạp hóa. Khương Nhượng còn muốn lát xi măng khoảng đất trống trước cửa tiệm.
Không biết Cố Thanh Thành tìm đâu ra mấy bao xi măng và cát, ăn xong cơm tối là anh qua tiệm tạp hóa trộn hồ và xi măng, mất hai ngày mới lát xong mặt sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/19-3.html.]
Anh còn làm luôn một con đường xi măng rộng một mét hai, nối thẳng ra đường chính bên ngoài.
Sau khi nền xi măng khô, tủ kệ cũng đã xong. Khương Nhượng phân loại các mặt hàng tạp hóa mang về, sắp xếp theo kiểu bố trí của cửa hàng tiện lợi hiện đại.
Bên trái cô chừa hẳn một khoảng riêng để treo quần áo mang về, mỗi bộ đều được treo gọn gàng trên mắc để trưng bày.
Những bộ quần áo cô nhập về còn chưa có mặt ở Lạc Thành, huống gì là ở căn cứ hoang vu này. Mỗi mẫu chỉ có một màu, một kiểu, bán hết là hết, đảm bảo trong cùng một căn cứ không ai bị “đụng hàng”.
Ngày khai trương, không biết Cố Thanh Thành tìm đâu ra một cái máy chiếu phim. Buổi chiều, anh gọi mấy đứa nhỏ vừa tan học đến, chia kẹo cho từng đứa.
“Chạy về khu nhà ở hét lên đi, tối nay trước cửa tiệm tạp hóa chiếu phim, ai muốn xem thì tự mang ghế đến nha!”
Lũ trẻ nghe nói có chiếu phim thì reo lên vui mừng, chạy tán loạn về nhà gọi bố mẹ.
Khương Nhượng thấy anh đang loay hoay lắp máy chiếu, liền ngồi xổm xuống nhìn đầy tò mò: “Cả cái máy này mà anh cũng biết dùng à?”
Cố Thanh Thành nói: “Cái này đơn giản lắm, anh học qua từ một bác thợ lành nghề là biết làm ngay. Sau này mỗi tháng chiếu một buổi, tiệm tạp hóa của em sẽ dần dần hút khách thôi.”
Khương Nhượng hỏi anh muốn ăn gì, để cô về làm cơm. Cố Thanh Thành nói: “Còn thịt xông khói không? Nếu còn thì ăn cơm thịt xông khói đi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lần trước mua vẫn còn ít gạo thơm, cô liền làm luôn món cơm niêu lạp vị. Lớp cơm cháy giòn ở đáy nồi thấm đẫm hương vị của thịt lạp, mùi thơm ngào ngạt. Khi cơm vừa chín thì Cố Thanh Thành cũng vừa về đến nơi.
Khương Nhượng nói: “Em còn tính mang cơm qua cho anh đấy.”
Cố Thanh Thành hít một hơi mùi thơm: “Trước cửa tiệm tạp hóa toàn trẻ con đang đợi xem phim, nhiều trẻ con như thế ai mà không thèm chứ. Em mang sang thì chắc anh chẳng còn được miếng nào.”
Nói cũng đúng, La Mãn và La Hán rất thích qua bếp nhà cô vì nói cô nấu ăn ngon.
Khi trời tối hẳn thì bắt đầu chiếu phim, hôm nay lại đúng cuối tuần, công nhân và người nhà đến xem phim ngoài trời khá đông. Cố Thanh Thành chiếu liền hai bộ, hạt dưa và đồ ăn vặt bán chạy nhất, đến lúc tan phim thì vỏ hạt rơi đầy đất, Khương Nhượng quét dọn sạch sẽ rồi mới về nhà.
Cô vừa mở cổng sân thì bị Cố Thanh Thành bế thẳng lên vai, mặt đỏ bừng. Cố Thanh Thành đá chân đóng cửa sân lại, cô khẽ nói: “Anh thả em xuống đi.”
Cố Thanh Thành chẳng nói lời nào, bế cô vào phòng ngủ, cúi xuống đặt cô lên giường, đá giày ra rồi leo lên, ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn tới tấp.
Khương Nhượng nói: “Chưa tắm đâu, anh đi tắm trước đi.”
Cố Thanh Thành nói: “Ôm một cái đã, lão La lại gọi anh đi làm ngoại vụ rồi.”
Khương Nhượng sững người: “Bao giờ đi?”
Cố Thanh Thành nhìn đồng hồ trên cổ tay, cười khẽ: “Nửa đêm mười hai giờ, còn hai tiếng nữa, vẫn làm được rất nhiều việc đấy.”
Khương Nhượng vội đẩy anh ra: “Sắp đi công tác mà còn rảnh đi chiếu phim à, mau đi thu xếp hành lý đi, đi mấy ngày? Để anh hấp ít đồ khô cho anh mang theo.”