Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 19.4

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:10:47
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô vội vàng trèo lên tìm cái chõ đồ, nhào bột hấp một nồi bánh bao và bánh cuộn. Lúc nhào bột bánh bao thì cô cho thêm đường, loại mà người miền Nam thích ăn ngọt, bánh cỡ bàn tay, mềm mịn, bóp nhẹ là xẹp xuống ngay, chính là loại cô thích nhất.

 

Bánh cuộn rắc hành lá, là loại mặn, Cố Thanh Thành thích ăn. Cô cũng làm sẵn để mang theo. Loại bánh bao ngọt này anh cũng thấy ngon, cuối cùng cũng mang theo vài cái.

 

Mười một giờ năm mươi, cô tiễn anh ra cổng. Cố Thanh Thành ép cô vào tường hôn tận mười phút, Khương Nhượng đỏ mặt, may mà đêm khuya không ai thấy.

 

Cố Thanh Thành thỏa mãn ra mặt: “Đợi anh về nhé.”

 

Anh hôn cô rồi mà Nhượng Nhượng không tát, đúng là có tiến bộ.

 

Cố Thanh Thành lúc rời đi tâm trạng rất vui.

 

Số quần áo Khương Nhượng mang về, kiểu áo len cổ rộng là bán chạy nhất. Thời buổi này, đa số mọi người còn mặc áo len tự đan, cồng kềnh và dày cộp. Còn kiểu áo len dệt máy, hoa văn nổi, mỏng nhẹ ôm dáng như thế này rất được các chị em trong căn cứ ưa thích.

 

Giá hơi cao một chút, nhưng trong căn cứ có rất nhiều gia đình cả hai vợ chồng cùng đi làm, mỗi năm mua một hai bộ quần áo mình thích cũng chẳng ai tiếc tiền, thành ra bán cũng rất chạy.

 

Kha Hội cũng mua một cái màu xanh lam, về nhà thay ra càng nhìn càng hài lòng. Đúng lúc mẹ chồng cô đến thăm, hỏi giá xong thì sắc mặt trầm xuống: “Sau này còn phải nuôi con, cũng nên tiết kiệm chút, lần này coi như bỏ qua đi.”

 

Kha Hội giận dỗi, buổi chiều liền mang áo quay lại trả. Cô có chút ngại ngùng nói: “Tôi về thử lại thấy không hợp lắm, có trả được không?”

 

“Nếu không ảnh hưởng đến việc bán lại thì trả được.”

 

Khương Nhượng kiểm tra, thấy mác và áo đều còn nguyên, liền hoàn tiền lại cho cô. Chưa đến một tiếng sau, chiếc áo len xanh đó đã được người nhà của một lãnh đạo trong căn cứ mua mất.

 

Trên đường về, Kha Hội gặp Mạnh Thiên Đông, đứng ở vệ đường nói chuyện vài câu: “Quần áo nhà Tiểu Cố đúng là đẹp thật, nhưng bán đắt quá, đều là người nhà trong căn cứ với nhau, cô ấy không thấy ngại khi kiếm lời nhiều như thế à.”

 

Mạnh Thiên Đông hồi còn chưa lấy chồng sống ở nội thành, cô biết giá mấy bộ đồ Khương Nhượng bán còn rẻ hơn cả ở trung tâm thương mại. Cô nói: “Kiểu dáng trong tiệm cô ấy mấy nơi khác không có, tôi thấy cũng hợp lý mà.”

 

Mạnh Thiên Đông ghé qua trò chuyện với Khương Nhượng, cô rất thích mấy món quần áo mà Khương Nhượng mang về. Chỉ tiếc là bây giờ đang mang thai, người hơi nặng nề nên không mặc được. Đợi đến lúc mặc vừa thì lại không đúng mùa, cứ phân vân mãi mà không mua, nhìn mấy món ưng ý lần lượt bị người khác chọn mua, tiếc đứt ruột.

 

Khương Nhượng cười: “Tháng nào em cũng nhập hàng mới về, đợi chị sinh xong sẽ còn nhiều mẫu đẹp hơn nữa.”

 

Lúc đó cô đang tết tóc cho mấy bé gái vừa tan học. Trước đó Quan Văn Cúc lại gửi cho cô nửa bao dây cột tóc, hoa cài tóc, mấy món này không tốn tiền, mang về để bán hay tặng cũng không bị coi là vi phạm. Khương Nhượng chọn những dây buộc đẹp nhất, tết tóc làm điệu cho các cô bé.

 

Cô rất thích nhìn những gương mặt rạng rỡ, tươi vui của các bé gái khi vui vẻ cười đùa.

 

Mấy bé có được dây cột tóc mới, không khí u ám và hoang vắng của căn cứ cũng bỗng chốc trở nên rộn ràng tiếng cười, ngay cả tâm trạng của người lớn cũng tốt lên nhiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/19-4.html.]

“Nhượng Nhượng, mau đến trạm y tế đi, Tiểu Cố về rồi!”

 

Chiều hôm đó khoảng bốn, năm giờ, Mẫn Tú Tú chạy đến tiệm tạp hóa tìm cô, nói rằng xe đi làm nhiệm vụ lần này bị tai nạn gần căn cứ, người trên xe ai cũng bị thương ở mức độ khác nhau. Cố Thanh Thành thì đang gây chuyện ở trạm y tế, không chịu để băng bó vết thương mà cứ đòi đi.

 

Khương Nhượng vội vàng khóa cửa tiệm. Trạm y tế của căn cứ chỉ có một bác sĩ khoảng hơn bốn mươi tuổi, gần đây mới bổ sung thêm một y tá là Lưu Khinh Khinh.

 

Bác sĩ Chung đang bận cấp cứu cho những người bị thương nặng để chuyển lên bệnh viện trên thành phố, còn người bị thương nhẹ thì ở lại trạm y tế để xử lý.

 

Cố Thanh Thành không bị thương nặng, nhưng vết thương lại nằm ở bắp đùi, anh trừng mắt với Lưu Khinh Khinh – người đang định băng bó cho mình: “Cô lo cho người khác đi, vết thương nhỏ thế này không c.h.ế.t được đâu.”

 

Lưu Khinh Khinh trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu. Cô ta không hiểu mình kém Khương Nhượng ở điểm nào, Khương Nhượng dù sao cũng là phụ nữ đã ly hôn.

 

Khi Khương Nhượng đến nơi, chiếc quần chỗ vết thương của Cố Thanh Thành đã ướt đẫm máu, vết thương không lớn nhưng nếu không khâu vài mũi thì không cầm m.á.u được.

 

Cố Thanh Thành nhìn thấy cô liền cười: “Nhượng Nhượng, em khâu cho anh đi.”

 

Khương Nhượng xin bác sĩ Chung bộ kim chỉ đã khử trùng, dùng kéo cắt phần quần quanh vết thương rồi sát trùng vết máu.

 

“Anh ráng chịu một chút, em làm nhanh thôi.”

 

“Ừ.”

 

Lần này vết thương phải khâu sáu mũi nữa, Khương Nhượng băng bó xong ngẩng đầu lên thì ánh mắt nhìn Cố Thanh Thành có chút khác lạ.

 

Khổng Khánh giúp đưa Cố Thanh Thành về nhà, anh nằm nghỉ trên giường rồi nói: “Nhượng Nhượng, sao anh có cảm giác đây không phải lần đầu em khâu vết thương cho anh vậy?”

 

Khương Nhượng nói: “Đừng nghĩ linh tinh, sao lại bị tai nạn xe thế? Là anh lái à?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cố Thanh Thành nói là lão Ngụy không chịu đổi ca, lái xe khi mệt mỏi nên mới xảy ra tai nạn. Ngụy Đức Thương bị thương nặng hơn, đã được chuyển đến bệnh viện thành phố rồi.

 

Trên xe còn có một chuyên gia cũng bị thương nhẹ, nếu không nhờ Cố Thanh Thành phản ứng nhanh, kéo được ông ấy lại, thì chắc ông ấy đã bay thẳng ra ngoài kính chắn gió rồi.

 

Bên ngoài có người đưa thư gõ cửa, mang đến hai bưu kiện. Khương Nhượng ký nhận, nhìn địa chỉ trên bưu kiện, là gửi từ Kinh thị.

 

Cô trở vào trong nhà, nói với Cố Thanh Thành: “Hai cái bưu kiện này là bố mẹ anh gửi đến, anh nói xem họ gửi gì làm quà cưới cho mình đây?”

 

Cố Thanh Thành lắc đầu: “Anh đề nghị ném luôn đi, đừng mở ra làm gì, mở ra rồi tức đấy.”

 

Khương Nhượng cầm kéo ra chuẩn bị mở gói: “Không đến mức ấy đâu nhỉ, để em xem thử.”

Loading...