Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 2.1
Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:07:35
Lượt xem: 171
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 2
Khương Nhượng nghĩ đến kiếp trước là thấy xót xa, thấy thật không đáng. Bình thường cô rất cảnh giác, vậy mà hôm nay đến vé xe buýt còn quên mua, lại chẳng nhận ra có người bám theo mình suốt dọc đường.
Sau khi xuống xe buýt, Khương Nhượng đi thẳng đến tiệm tạp hóa mà ông nội để lại cho cô ở Lạc Thành. Tiệm tạp hóa nằm ngay đầu đường, đối diện là một cây dâu cổ thụ hơn trăm năm tuổi.
Ông nội từng nói, khi cụ cố của ông mở tiệm tạp hóa này thì đã trồng cây dâu đó. Tiệm tạp hóa và cây dâu đều đã có lịch sử hơn trăm năm. Về sau tiệm bị đập phá, trở nên tiêu điều, hoang phế như bây giờ.
Nghĩ đến ông nội đã mất, mắt Khương Nhượng lại đỏ hoe. Ông rất tốt với cô, vậy mà giờ cô trọng sinh trở về lại không còn cơ hội nào để báo hiếu nữa rồi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tiệm tạp hóa này không phải một tiệm bình thường.
Kiếp trước, vào mấy năm phim xuyên không rộ lên, cô làm ăn cũng kiếm được kha khá. Cô đã bỏ tiền ra sửa sang lại căn tiệm tạp hóa cũ nát này. Sau khi sửa xong, cô bất ngờ phát hiện cánh cửa sau của tiệm, mỗi khi mở ra... lại có thể đưa cô quay về thời kỳ cuối nhà Thanh.
(1912 là năm cuối cùng của nhà Thanh, đánh dấu sự chuyển giao sang thời kỳ Dân Quốc.
Ngay sau đó, Trung Quốc rơi vào hỗn loạn, bắt đầu thời kỳ quân phiệt cát cứ và nội chiến kéo dài nhiều năm.)
Đó là một thời kỳ loạn lạc. Với nhan sắc như cô, ngay lần đầu xuyên qua đã suýt bị thổ phỉ bắt về làm áp trại phu nhân. Sợ quá nên từ đó cô không dám quay lại nữa.
Còn bây giờ, cô không biết nếu mở cánh cửa đó ra, liệu sẽ dẫn đến thời đại nào?
Khương Nhượng dùng một sợi tre nhỏ rạch ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u lên tay nắm cửa sắt đã rỉ sét. Cô nhớ kiếp trước cũng là vô tình bị xước tay, sau đó vừa mở cửa đã đến cuối nhà Thanh.
Cho dù thời đại phía sau cánh cửa lần này có nguy hiểm thế nào, cô cũng phải thử một lần!
Cô đẩy cửa ra, phía sau cánh cửa không còn là khu vườn sau um tùm cỏ dại nữa, mà là một cánh cửa thoát hiểm của trung tâm thương mại. Vừa bước ra khỏi trung tâm, hơi nóng hầm hập ập tới, khung cảnh trên đường phố chính là Lạc Thành mà cô quen thuộc.
Người trẻ vừa đi vừa lướt điện thoại, khi đi ngang qua cô còn liếc nhìn mấy lần.
Không biết là vì khuôn mặt này của cô, hay vì bộ đồ quê mùa, lỗi thời đang mặc trên người.
Cánh cửa này lại có thể đưa cô trở về hiện đại. Cửa sau của tiệm tạp hóa, sau khi lần đầu tiên được mở ra, sẽ được cố định – lần sau mở ra cũng sẽ là cùng một thời không, cùng một địa điểm, và dòng thời gian ở hai thế giới cũng sẽ trôi qua đồng tốc với nhau.
Khương Nhượng không buồn để ý ánh mắt người khác, cô lập tức đến quầy báo bên đường kiểm tra ngày tháng. Ở thế giới này… đã ba năm trôi qua kể từ ngày cô đ.â.m Trình Văn Niên và Bạch nguyệt quang.
Ba năm – ở thời không này, cô đã c.h.ế.t được ba năm. Trong khoảng hai mươi năm đó, người thân của cô cũng lần lượt qua đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/2-1.html.]
Nhưng Khương Nhượng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Việc cô cần làm bây giờ là bán hai con gà mái này ngay.
Ở thời đại cô đến, gà mái chỉ một tệ ba một cân. Nhưng mang đến thời hiện đại thì khác – người bây giờ rất chuộng thực phẩm tự nhiên. Loại gà thả vườn nuôi tại nhà như thế này có thể bán đến mấy chục đồng một cân. Hai con gà mái cô mang theo hoàn toàn có thể bán được hai, ba trăm tệ.
Khương Nhượng tìm được một khu chợ, rồi ngồi xổm ngay trước cổng chợ để bán gà. Bên cạnh cô cũng là những ông bà lão bán rau tự trồng, còn phía trong là những sạp hàng bán rau trồng nhà kính, hay thịt gà cá vịt từ trại nuôi công nghiệp.
Hai con gà mái mà Khương Nhượng mang theo có ngoại hình rất đẹp, chẳng mấy chốc đã có một cô chú đi tới hỏi giá. Khương Nhượng vội vàng nói: “Cháu mang theo là gà ác nhà nuôi ba năm rồi, ba mươi lăm tệ một cân ạ.”
Cô chú kia hơi chê mắc: “Trong chợ, gà thả cũng chỉ hai mươi lăm thôi.”
Dù là gà thả thì cũng chẳng thể nào so với loại chính gốc mà cô đang bán. Khương Nhượng bắt đầu quảng cáo: “Cô ơi, cháu từ quê bắt xe lên đây, gà nhà cháu toàn tự lên núi kiếm sâu ăn. Mỗi ngày đều chạy nhảy nhiều, thể lực không con nào sánh kịp đâu ạ. Mua về hầm canh thì thơm hết chỗ chê luôn.”
Đối phương vẫn còn lưỡng lự, lắc đầu rồi bỏ đi. Khương Nhượng cũng không vội – sẽ có người biết nhìn hàng thôi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau có một người đàn ông chừng hơn ba mươi đi tới. Vợ anh ta vừa sinh con gái, anh vui mừng muốn mua một con gà mái chuẩn để tẩm bổ cho vợ.
Nghe Khương Nhượng báo giá, anh ta không mặc cả. Hai người cùng nhau vào trong chợ tìm chỗ làm gà sống để cân. Cân lên được ba cân bảy lạng, tổng cộng một trăm hai mươi chín tệ rưỡi. Người đàn ông định chuyển khoản bằng điện thoại, Khương Nhượng ngại ngùng nói: “Anh à, em không mang điện thoại, anh trả tiền mặt được không?”
Thời buổi này người ta đã quen thanh toán qua điện thoại, rất ít ai còn mang tiền mặt khi đi chợ. Người đàn ông tên là Tiêu Mãnh, đi đổi được một trăm ba tệ tiền mặt để trả cho Khương Nhượng.
Khương Nhượng lục trong túi ra mấy tờ tiền – là tiền giấy của hai mươi năm trước, nhưng hiện tại vẫn còn lưu thông được.
Cô rút ra một tờ năm hào để thối lại cho anh ta.
Tiêu Mãnh suýt nữa thì bật cười – năm hào mà cũng thối lại. Cô gái này nghiêm túc thật, khiến anh ta lại càng có thiện cảm hơn.
Chỗ làm gà sống đưa con gà mái đã làm xong cho Tiêu Mãnh xem: “Lâu lắm rồi mới thấy loại gà thả chính hiệu thế này. Một trăm ba tệ thật đáng đồng tiền bát gạo. Anh nhìn xem này, bụng đầy trứng non, còn có cả một lớp mỡ gà vàng óng – mang về hầm canh thì phải biết là thơm cỡ nào!”
Cô chú hỏi giá lúc nãy không mua tình cờ cũng đang làm gà tại đây, giờ thì bắt đầu thấy hối hận. Con gà thả mà bà ấy vừa mua với giá hai mươi lăm tệ một cân nhìn một cái là biết không thể so với con gà chính hiệu mà Khương Nhượng bán. Một con gà mái già cũng chỉ nặng hơn ba cân, đắt hơn có ba mươi tệ thôi mà. May là cô gái đó còn một con, bà lập tức muốn mua ngay.
Tiêu Mãnh nhìn cô gái nhỏ, áo sơ mi hoa bằng vải thô, chân đi giày vải đen – chắc là từ quê lên, đi đường xa như vậy thật không dễ dàng gì. Nhìn thêm xấp tiền lẻ cô rút ra lúc nãy, toàn là loại tiền giấy anh chỉ thấy hồi nhỏ, lại còn nhất quyết trả lại anh năm hào – đúng là một cô gái nghiêm túc, thật thà.
Tiêu Mãnh khuyên cô đừng bán cho người khác vội, nói rằng anh có một người anh em tên là Tiêu Thiên Minh, có một gian hàng trong khu chợ cao cấp, chuyên bán nông sản sạch, không hóa chất. Con gà mái này nếu đưa sang bên đó bán, giá thu mua còn cao hơn giá bán lẻ ở đây. Có điều bên đó không bán gia cầm sống, phải xử lý sạch sẽ trước khi mang đến.