Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 2.2
Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:07:43
Lượt xem: 170
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nhượng biết khu chợ cao cấp kia – giá đồ trong đó đắt kinh khủng, dân nhà giàu ở Lạc Thành rất thích tới đó mua thịt cá rau củ. Tuy giá cao thật, nhưng chất lượng thì đúng là đỉnh cao, hoàn toàn không thuốc hóa học. Ban đầu cô cũng định tới đó bán, nhưng nơi đó không cho tiểu thương bán lẻ, chỉ nhận hàng có đăng ký.
Tiêu Thiên Minh – người anh em của Tiêu Mãnh – hôm nay đúng lúc vừa hết hàng, vừa hay gặp đúng lúc anh trai mình mua gà. Con gà mà cô gái này mang đến, chất lượng còn tốt hơn cả mấy mối quen trước giờ. Thế là Tiêu Thiên Minh đưa giá thu mua: một trăm năm mươi tệ một con.
Tiêu Mãnh lập tức lên tiếng: “Cậu đúng là tên con buôn tham lam, cô gái từ quê lên tận đây vất vả biết bao, hai trăm tệ một con mới xứng đáng!”
Tiêu Thiên Minh chỉ biết cười khổ – đúng là anh ruột có khác, bênh người ngoài như thế. Nhưng mà loại gà thả chất lượng thế này, anh bán ra toàn ba, bốn trăm một con, dân nhà giàu chẳng bao giờ mặc cả. Bán rẻ quá, họ còn chê là không chính hiệu nữa cơ!
Cuối cùng, Tiêu Thiên Minh trả cho Khương Nhượng 180 tệ, còn dặn cô nếu sau này có loại gà thả như vậy thì cứ mang thẳng đến.
Khương Nhượng rất hài lòng – so với việc bán lẻ thì cô đã lời hơn 50 tệ, lại còn mở được một mối bán hàng ổn định. Cô nói: “Anh Tiêu, trứng gà ta anh có thu không ạ? Là trứng của mấy con gà thả vườn nhà em, ăn thơm lắm.”
Tiêu Thiên Minh gật đầu: “Có chứ! Sau này em có nông sản sạch nào tốt thì cứ mang đến, dù chỗ anh không bán được, anh cũng có thể hỏi giúp xem có chỗ nào khác thu mua không.”
“Cảm ơn anh Tiêu!” – Cô gái vừa xinh đẹp lại ăn nói khéo léo, khiến Tiêu Thiên Minh có thêm mấy phần thiện cảm.
Hai con gà bán được tổng cộng 310 tệ. Nhưng số tiền phiên bản mới này nếu mang về quá khứ thì không dùng được. Đúng lúc đó, tiệm tạp hóa truyền đến một dòng thông báo trong đầu Khương Nhượng:
Khi đi qua cánh cửa truyền tống trong tiệm, tiền tệ hiện đại có thể được tự động chuyển đổi thành tiền lưu thông của 20 năm trước. Tuy nhiên, phí chuyển đổi là 70%. Nghĩa là, mang 310 tệ trở về, cô chỉ nhận được 93 tệ.
Khương Nhượng hiện tại đang cực kỳ thiếu tiền, cô không muốn để tiệm tạp hóa ăn mất số phí đó. Cô có thể dùng số tiền này để mua hàng hóa mang về quá khứ bán lại. Nếu mang hàng hóa về, hệ thống chuyển đổi là miễn phí.
Sau khi cảm ơn hai anh em nhà họ Tiêu, Khương Nhượng vừa đi được mấy bước, bỗng nhìn thấy Trình Văn Niên – giờ đã ngoài bốn mươi – và Bạch nguyệt quang của anh ta đang mua rau trong chợ.
Khương Nhượng lập tức xoay người, lao nhanh về phía cổng chợ. Cô sớm đã biết mà – nhát d.a.o năm đó, hai kẻ cặn bã đó đúng là không chết!
Trình Văn Niên dường như vừa thoáng thấy một Khương Nhượng thuở thanh xuân. Anh ta buông xe đẩy, lao về phía cổng, nhưng ngoài cánh cửa đang đung đưa thì chẳng còn bóng người nào cả.
Khương Vị Lai vội vã đuổi theo: “Anh nhìn thấy ai vậy?”
Trình Văn Niên hơi ngẩn người: “Anh hình như vừa thấy Nhượng Nhượng…”
Cô vẫn là dáng vẻ tươi tắn như hai mươi năm trước, loáng một cái đã biến mất.
Khương Vị Lai nhìn giỏ xe đầy ắp cá thịt, trái cây, tổng giá trị đã lên đến cả ngàn tệ, cụp mắt xuống: “Chắc anh nhìn nhầm rồi, Nhượng Nhượng đã c.h.ế.t cách đây ba năm rồi mà.”
Trình Văn Niên không đáp, ánh mắt vẫn dán vào vị trí nơi cửa ra vào. Khương Vị Lai khẽ đưa tay ấn bụng, như vẫn còn cảm nhận được nỗi đau khi lưỡi d.a.o đ.â.m vào năm xưa. May mà vết thương không sâu.
Cô đẩy xe đến quầy nông sản: “Anh thích uống canh gà, chúng ta mua một con gà ta về hầm nhé.”
Trình Văn Niên không nói “được”, cũng không nói “không”, chỉ im lặng.
Thái độ này khiến Khương Vị Lai hơi khó chịu, cô hỏi chủ quầy giá con gà ta cuối cùng còn lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/2-2.html.]
“Con này bao nhiêu?”
“399 một con.” – Tiêu Thiên Minh trả lời.
“Hôm trước chẳng phải chỉ 299 thôi sao?”
“Hôm nay chất lượng tốt hơn, tất nhiên là giá cũng cao hơn.”
Khương Vị Lai có phần không hài lòng, nhưng dù có là một ngàn tệ một con, so với tài sản hiện tại của Trình Văn Niên thì cũng chỉ như đi chợ mua một bó rau nhỏ – chẳng đáng là bao. Những người đến khu chợ cao cấp này vốn chẳng quan tâm đến giá cả, họ mua chính là cái cảm giác “cao cấp, khác biệt” duy nhất không đâu có được.
Đúng lúc đó, một khách quen của Tiêu Thiên Minh đi tới, thấy con gà hôm nay chất lượng tốt, liền nhanh tay trả tiền trước cả Khương Vị Lai, còn lẩm bẩm: “Chê mắc thì đừng đến đây mua nữa.”
Khương Nhượng còn chưa biết con gà mái thả vườn cô mang tới suýt nữa đã rơi vào bụng Trình Văn Niên – may thay đã bị người khác mua mất. Lúc này, cô đang ngồi xe buýt đến khu chợ đầu mối quần áo ở Lạc Thành, đi thẳng lên tầng hai chuyên bán đồ nữ.
Dù ở thời đại nào, kiếm tiền từ phụ nữ vẫn luôn dễ nhất. Khương Nhượng lựa toàn những mẫu váy hè kiểu dáng đẹp. Những chiếc váy này ở hiện tại thì bình thường, nhưng mang về hai mươi năm trước thì đúng là thời trang đỉnh cao.
Váy rời giá mười lăm tệ một cái, cô chọn thêm áo phối cùng, cũng mười lăm tệ một cái. Váy liền thì hai mươi một cái, kiểu dáng và chất liệu đều rất ổn. Thực ra cũng có loại tám tệ một cái, nhưng chất lượng quá kém nên Khương Nhượng không lấy – dù sao hai mươi năm trước mọi người vẫn còn khá coi trọng chất lượng hàng hóa.
Ba trăm mười tệ chưa đầy nửa tiếng đã tiêu sạch. Trong lòng Khương Nhượng vẫn hơi thấp thỏm – không biết chuyến đầu tiên về quá khứ buôn bán có suôn sẻ không, liệu có bán hết được chỗ váy này không.
Nghĩ một hồi, cô chọn một chiếc váy liền màu xanh nhạt rồi vào phòng thử đồ thay ra. Cô định làm mẫu luôn – tự quảng cáo cũng tốt, như vậy chắc sẽ dễ bán hơn.
Khi cô bước ra, bà chủ tiệm phải sững người. Cô gái này đẹp quá mức rồi! Chiếc váy liền chỉ có giá sỉ hai mươi tệ mà cô mặc lên lại giống như váy hàng hiệu cao cấp.
Tuy mặc váy mà đeo giỏ mây thì có hơi buồn cười, nhưng cái giỏ mây đó là nhà cô tự đan, không đáng tiền, về nói anh trai đan lại cái mới là được. Khương Nhượng tìm thùng rác gần đó, ném luôn cái giỏ đi, rồi xách túi quần áo lên xe buýt, quay trở lại nơi cô đã đến.
Mỗi lần quay về đều phải đi qua đúng cánh cửa đó. Khương Nhượng quay lại trung tâm thương mại, hồi hộp đẩy cánh cửa thoát hiểm. Một màn đen kịt hiện ra, và rồi – cô lại trở về căn tiệm tạp hóa đổ nát của mình.
Cô đã ở bên kia khoảng hơn ba tiếng, nhìn ánh chiều tà ở thế giới này thì đúng là thời gian ở hai bên trôi với tốc độ như nhau. Khương Nhượng kiểm tra lại túi nhựa trong tay – đống quần áo cô mua sỉ không thiếu cái nào, nhưng nhãn mác đã được tự động điều chỉnh một phần để phù hợp với thời đại này.
Vừa đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy Trình Văn Niên của hai mươi năm trước, vẫn còn trẻ trung và non nớt. Bên cạnh hắn là một người thanh niên mà cô không nhận ra, nhưng đã đi chung với Trình Văn Niên thì chắc chắn cũng chẳng phải người gì tốt đẹp.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khương Nhượng không muốn để ý đến bọn họ – cô còn đang vội đi bán quần áo. Bán xong, cô sẽ về nhà họ Trình, nói hết mọi chuyện cho rõ ràng. Từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy.
Cố Thanh Thành ngồi xổm dưới gốc dâu già suốt hơn ba tiếng đồng hồ, đến mức tê rần cả chân – vậy mà thật sự chờ được tiểu tiên nữ.
Cô thay một chiếc váy liền màu xanh nhạt, tôn lên làn da trắng hồng và khuôn mặt xinh xắn, như một nụ hoa e ấp sắp nở giữa mùa hè – đúng là tiên nữ giáng trần!
Cố Thanh Thành siết chặt hai tấm vé trong lòng bàn tay, định bụng phải lên chào hỏi một câu. Anh đứng dậy, chỉnh lại áo quần, cố gắng khiến bản thân trông không giống một tên dê xồm lỗ mãng.
Nhưng Trình Văn Niên đã chạy tới trước anh một bước, vừa chạy vừa gọi: “Nhượng Nhượng, em vừa đi đâu thế?”
Cố Thanh Thành trợn mắt đỏ hoe – thì ra tiên nữ của anh chính là… Nhượng Nhượng.
Giờ anh chỉ thấy hối hận – trong đại hội võ thuật ở căn cứ năm đó, sao anh không đánh gãy luôn cái chân của tên yếu đuối Trình Văn Niên này cho rồi!