Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 21.1

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:13:45
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 21

 

Tiệm tạp hóa ở Lạc Thành.

 

Tiền Vạn Lý, Vệ Lương Chính và La Quý đều sững sờ — đây chỉ là một tiệm tạp hóa bình thường thôi mà, vậy mà đồng chí Tiểu Khương nói cô có thể thông qua tiệm tạp hóa đó để quay về quá khứ.

 

Nhưng thời không quá khứ mỗi lần quay lại đều là thời gian bị đảo ngược, và lần nào cũng vừa hay trùng hợp gặp được Cố Thanh Thành trẻ hơn so với lần trước.

 

Cô chính là người đã chứng kiến khoảng thời gian mười lăm năm mất tích của Cố Thanh Thành. Mỗi lần cô quay về quá khứ, thì ở hiện tại, anh ấy sẽ mơ thấy những đoạn ký ức của thời gian đó.

 

“Anh ấy không phải là gián điệp. Năm tám tuổi, anh ấy vô tình quay về thời Dân Quốc, ba năm trước mới trở lại. Vậy nên, đương nhiên các anh không thể tra ra được mười lăm năm mất tích kia.”

 

“Ở bên đó, anh ấy cũng dùng cái tên này. Anh ấy nói nhà mình ở Bắc Bình, đứng thứ bảy trong nhà. Chuyến này tôi quay lại, tôi sẽ tìm hiểu rõ ràng đó là nhà họ Cố nào. Tôi nghĩ nếu các mốc thời gian trùng khớp, các anh có thể tra được chút manh mối trong văn hiến địa phương.”

 

Cô thầm cảm ơn sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại. Lý thuyết về không gian song song đã được đề xuất từ năm 1957, thập niên 60 con người đã bắt đầu lên kế hoạch đổ bộ mặt trăng. Vì thế, một tiệm tạp hóa có thể xuyên qua thời không… dường như cũng không còn quá khó chấp nhận.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Những điều không thể hiểu được… không có nghĩa là chúng không tồn tại.

 

Khương Vệ Dân và Vương Lục Mai từ sớm đã được mời đến khách sạn nghỉ ngơi. Khương Nhượng nhìn quanh một lượt, rồi nói: “Vậy tôi đi đây. À, các anh nhớ bắt Cố Thanh Thành đi ngủ nhé. Không ngủ thì anh ấy không thể nhớ được chuyện xảy ra trong giấc mơ đâu.”

 

Khương Nhượng đẩy cửa hậu viện, biến mất trong sân.

 

Bên trong và bên ngoài tiệm tạp hóa đều đã bố trí những đồng chí đáng tin cậy. Sau khi Khương Nhượng rời đi, La Quý là người đầu tiên lao vào sân, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Khương Nhượng đâu. Đồng chí trực trong sân lắc đầu, nói không hề thấy cô ấy bước ra.

 

Các đồng chí theo dõi bên ngoài tường viện cũng báo lại: “Không thấy đồng chí Khương rời khỏi.”

 

Họ đã lục soát kỹ bên trong lẫn bên ngoài tiệm tạp hóa nhiều lần, nhưng quả thật không tìm thấy người.

 

Tiền Vạn Lý hỏi: “Lão La, anh thấy sao?”

 

La Quý nửa tin nửa ngờ: “Đúng là rất kỳ lạ. Đợi đồng chí Tiểu Khương quay lại, mọi chuyện sẽ rõ thôi.”

 

Lần này, Khương Nhượng mang đến cho Tạ Sơ một cân Long Tỉnh Minh Tiền thượng hạng. Số trà này là do Tiền Vạn Lý tìm cho cô bằng khoản kinh phí công tác, ông còn nói: “Chỉ cần trà thôi sao? Thật ra, chúng tôi cũng có thể xin cấp kinh phí hoạt động cho cô.”

(Long Tỉnh Minh Tiền (龙井明前) là một loại trà xanh cao cấp thuộc dòng Trà Long Tỉnh (Longjing) nổi tiếng của Trung Quốc, có xuất xứ từ Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang.)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/21-1.html.]

 

Khương Nhượng nói không cần, mỗi đồng kinh phí của căn cứ đều phải dùng đúng chỗ, trà là đủ rồi. Mang tiền qua bên kia còn phải mất phí chuyển đổi. Sau đó, tiệm tạp hóa liền bật ra một tin nhắn với thái độ rất khó chịu: “Cô là ký chủ keo kiệt nhất từ trước đến nay.”

 

Lần này, Khương Nhượng cũng rất kiềm chế, chẳng thèm để ý đến tiệm tạp hóa chút nào.

 

Cô đến chỗ Tạ Sơ giao trà trước. Tạ Sơ vừa nếm thử đã sáng rực cả mắt — đây là Long Tỉnh Minh Tiền, còn hiếm hơn cả loại Vũ Tiền, lại đúng là trà vụ mới năm nay. Theo lý mà nói, vùng sản xuất Long Tỉnh và Hầu Khôi không trùng nhau, cô gái này đúng là có chút quan hệ.

 

Loại trà cô mang đến đều là từ vùng sản xuất lõi, đến cả Tạ Sơ cũng không dễ mà kiếm được. Lần này anh đưa ra giá thu mua hợp lý: “Em gái, lần sau mà có loại trà thế này nữa thì cứ mang đến, giá anh đưa tuyệt đối không thấp hơn ai.”

 

Khương Nhượng khẽ gật đầu. Tiệm tạp hóa gửi cô một danh sách, bảo cô ăn mặc xinh đẹp một chút, tối nay có tiệc.

 

Khương Nhượng làm theo, quay về tiệm tạp hóa của mình. Lần này, cô đoán chắc sẽ gặp lại “tên sơn tặc” ở một buổi tụ họp nào đó.

 

Nhà họ Cố ở Bắc Bình, hôm nay là tiệc đính hôn của Cố Tứ. Phòng tiệc hội tụ đầy đủ các nhân vật nổi tiếng, Cố Cửu tiểu thư chạy đến trước mặt Cố Thất, nhướng mày nói: “Anh bảy, Tam tiểu thư nhà họ Thẩm cũng đến rồi, em nghe ông nội nói muốn tác hợp anh với cô ấy đấy.”

 

Đại ca đã kết hôn, hôm nay anh tư cũng đính hôn, giờ chỉ còn mỗi anh bảy là vẫn độc thân. Không biết có bao nhiêu tiểu thư thế gia âm thầm thích anh bảy. Tuy anh bảy là người được nhà họ Cố nhận nuôi, nhưng lại là người xuất sắc nhất trong đám con cháu. Khi còn nhỏ đã được đưa ra nước ngoài du học ngành cơ khí, cái gì cũng giỏi, chỉ là chuyện hôn nhân đến giờ vẫn chưa có gì.

 

Tam tiểu thư nhà họ Thẩm bước đến, dịu dàng nói: “Cố Thất, anh không mời em nhảy một bản sao?”

 

Cố Thanh Thành ngẩng đầu, lười biếng bước lên lầu: “Chúng ta không có duyên đâu, điệu nhảy này miễn đi.”

 

Tam tiểu thư nhà họ Thẩm tức đến phát khóc, may là không ai nghe thấy chuyện cô bị Cố Thất từ chối thẳng thừng.

 

Cố Thanh Thành thấy buổi tiệc khiêu vũ này thật vô vị, liền quay người đi lên lầu trở về thư phòng.

 

Năm tám tuổi, anh được nhà họ Cố nhận nuôi. Trước tám tuổi, anh không thể nhớ nổi chút ký ức nào. Nhà họ Cố đối xử với anh chẳng khác gì con ruột, lúc nhỏ đã đưa anh ra nước ngoài học ngành cơ khí. Học xong, anh không muốn ở lại nước ngoài, quay về nước trong thời chiến loạn thế này thì cũng chẳng có nền tảng nào để phát huy chuyên môn.

 

Mỗi lần tham gia những buổi tiệc kiểu này, trong lòng anh luôn cảm thấy lạc lõng. Chi bằng quay lại phòng, tiếp tục hoàn thiện bản vẽ động lực học kia. Hôm nay là tiệc đính hôn của Anh tư, anh cũng đã xuất hiện trong buổi tiệc rồi, thế là đủ rồi chứ?

 

Cố Thanh Thành đẩy cửa phòng sách ra, liền sững người trước cảnh tượng trước mắt — một tiên nữ tuyệt sắc độ tuổi đôi mươi, mặc váy dạ hội màu trắng, hai tay đang cầm một chiếc đèn bàn, còn dưới đất là một người đàn ông mặc vest đen đang nằm sấp, mặt úp xuống nên không nhìn rõ mặt.

 

Khi anh mở cửa, nàng tiên kia quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.

 

Cố Thanh Thành: “Cô… cô g.i.ế.c người rồi à?”

Loading...