Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 21.2
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:22:44
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nhượng cũng không ngờ. Vừa mới đẩy cửa tiệm tạp hóa ra thì cô bước vào một căn phòng sách. Một người đàn ông đang quay lưng lại cô, lục lọi gì đó trong ngăn kéo. Tiệm tạp hóa liền bật ra tin nhắn báo là “kẻ trộm”, bảo cô mau đập hắn. Cô liền chộp lấy chiếc đèn bàn gần mình nhất rồi đập thẳng xuống.
Người đàn ông đó ngã xuống, thì Cố Thanh Thành vừa vặn bước vào. Cô cũng không mong đây lại là cách gặp mặt của hai người.
Khương Nhượng thả chiếc đèn bàn trong tay xuống, đóng cửa phòng sách lại, ôm lấy trái tim đang đập loạn lên, nói: “Hắn định trộm bản vẽ của anh, vừa hay bị tôi bắt gặp.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cố Thanh Thành bước lại kiểm tra mạch của người kia — chưa chết, chỉ là bị đánh ngất.
Mặt rất lạ, nhưng hôm nay là tiệc đính hôn của anh tư, khách khứa đến rất đông, anh cũng không nhận hết được.
Anh trói người đó thật chặt, bịt miệng lại rồi nhét vào căn mật thất sau giá sách.
Khương Nhượng nói: “Mau kiểm tra xem, có mất thứ gì không?”
Cố Thanh Thành gom mấy bản vẽ động cơ rơi dưới đất lại cất vào két sắt. Khương Nhượng liếc mắt nhìn vào — trong két sắt ngoài mấy xấp bản vẽ còn có cả vàng thỏi, châu báu, tiền mặt — giàu ghê.
Cô nuốt nước bọt, trong đầu bắt đầu tính toán xem lát nữa nên đòi anh ta bao nhiêu tiền thù lao cho hợp lý.
“Bản vẽ thì không thiếu cái nào.” Cố Thanh Thành tựa lưng vào cửa phòng sách, cười đầy vẻ tà mị: “Nhưng tôi nghi cô là đồng bọn với hắn, bị tôi phát hiện nên hai người bày ra màn khổ nhục kế.”
Khương Nhượng chỉ vào mình, có chút sốt ruột: “Tôi thật sự không cùng phe với hắn. Tôi nói cho anh nghe nhé, anh có nghe qua chuyện Cô Bé Lọ Lem chưa? Tôi có phép thuật đấy, đột nhiên xuất hiện ở đây, đến mười hai giờ thì sẽ biến mất.”
Cố Thanh Thành bật cười không kìm được, đưa tay ra về phía cô: “Được rồi, tiên nữ à, vậy thì chúng ta cùng nhảy một điệu nhé.”
Khương Nhượng không tình nguyện lắm nhưng vẫn theo anh xuống lầu, vào đại sảnh. Trong sàn nhảy rực rỡ sắc đỏ xen lẫn xanh, cô mặc chiếc váy trắng thanh nhã, gương mặt trắng trẻo thanh tú, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Khương Nhượng hơi ngượng, thấp giọng nói: “Tôi thật sự không biết nhảy, anh để tôi đi được không?”
Trên bàn làm việc, có hai thỏi vàng. Tên mặt dày đó nói, nhảy với anh một điệu, hai thỏi vàng sẽ thuộc về cô. Khương Nhượng muốn xác minh được lời mình nói với căn cứ là thật thì phải có thứ gì đó mang về để chứng minh, còn phải thỏa mãn yêu cầu “phí chuyển đổi” của tiệm tạp hóa, nên cô không thể tay trắng trở về. Hơn nữa, cô còn phải tạo ra chút ký ức cho Cố Thanh Thành, để khi quay lại, anh mới nhớ được những gì từng xảy ra trong mơ.
Cố Thanh Thành cười nói: “Không sao, cứ đi theo nhịp của tôi là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/21-2.html.]
Tam tiểu thư nhà họ Thẩm tức đến tái mặt. Người mà Cố Thất đang ôm, cô ta chưa từng gặp bao giờ, không biết là từ nhà nhỏ nào lẻn vào. Dù có xinh đẹp cỡ nào, nếu không có gia thế thì cũng không thể gả vào nhà họ Cố.
Khương Nhượng dẫm lên chân anh ta mười bảy mười tám lần, cuối cùng bản nhạc cũng kết thúc. Cô vội vàng muốn rời đi thì bị nhiếp ảnh gia gọi lại chụp ảnh tập thể. Trong lòng Khương Nhượng chợt lóe lên một ý nghĩ — nhà họ Cố ở Bắc Bình rất có thế lực, tiệc đính hôn của Cố Tứ lớn như vậy chắc chắn sẽ được lên báo. Cô dứt khoát để mặc cho Cố Thanh Thành kéo mình lại, tựa vào anh, chụp một bức ảnh tập thể đen trắng.
Chụp xong ảnh, Cố Thanh Thành không chịu để cô đi: “Tôi cứ cảm thấy đã từng gặp em rồi, vừa nhìn thấy em là không thể không thích nổi. Em tên là gì, nhà ở đâu? Lát nữa khi tiệc tan, để tôi đưa em về.”
Khương Nhượng ngẩng đầu nhìn anh — anh cố chấp thật, lần nào cũng nói những lời giống nhau. Đáng tiếc, cô là người nhớ, còn anh lại không nhớ.
Nụ cười của Khương Nhượng mang theo chút cay đắng, cô nói: “Tôi tên là Khương Nhượng. Xin lỗi vì đã quấy rầy cuộc sống của anh. Tôi là người đến từ mấy chục năm sau. Anh hãy đợi thêm vài năm nữa, anh cũng sẽ quay về. Nhưng bây giờ, tôi phải đi trước rồi.”
“Đừng đi.” Trong lòng Cố Thanh Thành bỗng thấy buồn bã khó hiểu. “Tôi không muốn chờ thêm vài năm nữa. Tôi muốn đi cùng em.”
Khương Nhượng cười khổ: “Xin lỗi, tôi không thể làm được.”
Cô đẩy anh ra, chạy như bay về phía thư phòng. Cố Thanh Thành đuổi theo sau, rõ ràng thấy cô bước vào phòng sách, nhưng lại không thấy bóng dáng đâu cả.
Khương Nhượng quay trở lại tiệm tạp hóa ở Lạc Thành, kể lại tỉ mỉ cho Tiền Vạn Lý và mọi người nghe về chi tiết buổi tiệc đính hôn của Tứ công tử nhà họ Cố. Bọn họ thật sự đã tìm được bức ảnh chụp trong buổi tiệc ấy trong một cuốn hồi ký của một nhà báo nước ngoài. Trong ảnh, cô gái mặc váy trắng giống hệt Khương Nhượng, đứng cạnh một chàng trai trẻ giống hệt Cố Thanh Thành.
Khương Nhượng thay bộ váy trắng trên người ra, nói: “Các anh cứ về hỏi Cố Thanh Thành xem, cảnh trong giấc mơ của anh ấy có giống như những gì tôi kể không. Tôi không thể nào thông đồng trước với anh ấy được. Mọi chuyện đúng là rất kỳ lạ, nhưng tất cả đều là thật.”
Tiền Vạn Lý và mọi người lật tìm tài liệu, trong đó có ghi chép rằng ở nhà họ Cố tại Bắc Bình, người con xuất sắc nhất là người con nuôi đứng thứ bảy. Lúc nhỏ đã được đưa ra nước ngoài, sau khi học thành tài trở về thì không có chỗ để phát huy chuyên môn, nên đã gia nhập tổ chức Đảng ngầm. Năm 23 tuổi, vào năm 1945, thì mất tích. Ba năm sau, nhà họ Cố phát đi cáo phó, tuyên bố với bên ngoài rằng Cố Thất vì nước hy sinh.
---
Khương Nhượng nói với Khương Vệ Dân: “Anh, có lẽ tiệm tạp hóa này sẽ phải giao nộp lại cho Nhà nước.”
Hôm đó có mấy người đến tiệm tạp hóa, khách sáo đưa vợ chồng Khương Vệ Dân đến khách sạn nghỉ, Khương Vệ Dân đã đoán được phần nào. Anh nói: “Giao cho Nhà nước thì tốt, tâm anh cũng thấy yên. Anh quay về quê làm ruộng cũng được.”
Khương Vệ Dân không hỏi nhiều thêm, nhưng phía trên cũng không nói sẽ thu lại tiệm tạp hóa, vẫn bảo anh tiếp tục kinh doanh như thường.
Khương Nhượng một mình quay về căn cứ, Mẫn Tú Tú vội vàng chạy đến tìm cô, môi còn bị nứt ra vì lo lắng quá mức: “Tiểu Khương, em…”
Khương Nhượng rất bình tĩnh: “Chị Mẫn, chị cứ yên tâm ở nhà đợi. Anh La Quý và Cố Thanh Thành, rất nhanh nữa sẽ trở về thôi.”