Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 23.4
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:31:40
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm, khi Khương Nhượng đang chuẩn bị bữa sáng thì phát hiện trong nhà hết muối, liền ra tiệm tạp hóa lấy thêm gia vị. Vừa đến cửa hàng, cô nhìn thấy dưới mái hiên khuất gió có một dáng người gầy guộc đang co ro nằm đó. Khương Nhượng bước lại gần, lay gọi đứa bé đang ngủ say.
“Tiểu Sơ?”
Tạ Sơ mở mắt ra, hoảng hốt. Cậu bị ba phạt đứng ngoài trời, vừa lạnh vừa đói, chỉ muốn tìm chỗ nào khuất gió để núp một chút, ai ngờ ngủ quên mất cả đêm. Cậu vội vàng đứng bật dậy: “Dì ơi, con không phải đến để ăn trộm đâu ạ!”
Khương Nhượng hỏi rõ tình hình, trong lòng vừa giận vừa thương. Sau khi lấy xong gia vị, cô đưa Tạ Sơ về nhà, bảo Cố Thanh Thành đưa cậu bé vào phòng tắm tắm nước nóng, sưởi ấm lại người.
Buổi sáng cô vừa rán mấy cái bánh hẹ, lại nấu thêm một nồi canh bột nêm rau xanh và thịt băm, gọi đứa nhỏ đến ăn một bữa no nê.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cố Thanh Thành mặt lạnh tanh: “Lão Tạ đúng là có vợ bé nhỏ rồi thì không cần con nữa. Anh đưa Tiểu Sơ đến gặp lãnh đạo.”
Tạ Sơ hoảng hốt lùi lại: “Chú Cố, chú đừng đi. Ba cháu mà tức giận sẽ lại đưa cháu về quê mất. Ở đây còn được đi học, cháu muốn ở lại căn cứ.”
Khương Nhượng thấy mềm lòng, nói với Cố Thanh Thành: “Anh không bằng để anh La đi nói chuyện thì hơn. Đâu có quy định cha thông minh thì con bắt buộc phải là thiên tài. Hay để Tiểu Sơ quay lại học lớp ba đi.”
Giờ quan hệ giữa Cố Thanh Thành và Tạ Thường Bình đang căng như dây đàn, anh mà ra mặt thì chỉ tổ phản tác dụng.
“Được, vậy để anh La đi làm công tác tư tưởng cho lão Tạ.”
Khương Nhượng hỏi Tạ Sơ đã ăn no chưa, cậu bé ánh mắt đầy vẻ mãn nguyện sau bữa ăn no: “Cảm ơn dì, con ăn no rồi ạ.”
Khi Khương Nhượng tiễn cậu ra cửa, đúng lúc gặp Miêu Cẩm Tú đang đi đến.
Hôm nay tâm trạng Miêu Cẩm Tú khá tốt, tối qua cuối cùng cô ta cũng thành công lung lạc được Tạ Thường Bình. Ông ta đã đồng ý tìm cách tuồn tài liệu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm ra ngoài, đợi cơ hội thích hợp sẽ cùng nhau xuất ngoại.
Dù sao sau này cũng phải rời đi, chắc chắn cô ta sẽ không mang theo Tạ Sơ, một gánh nặng như thế. Miêu Cẩm Tú trách móc: “Tiểu Sơ, ba con chẳng qua chỉ phạt con một chút thôi, sao con lại chạy sang nhà người khác mách lẻo? Chú Cố với ba con vốn đã có hiềm khích, con còn muốn khiến ba bị lãnh đạo phê bình, bắt viết kiểm điểm nữa sao?”
Tạ Sơ sợ đến tái mặt. Lần trước vì ba bị phê bình mà đã tức giận đánh cậu một trận rồi đưa về quê. Bị đánh thì cậu không sợ, cậu chỉ sợ không được đi học.
“Không có… con không có mách lẻo… dì Miêu, dì đừng nói với ba con nhé…”
Khương Nhượng nhìn thấy hình bóng Cố Thanh Thành thời nhỏ trong Tạ Sơ, một đứa trẻ bướng bỉnh. Khi bị đánh, anh cũng chẳng bao giờ cầu xin tha thứ, không biết đã chịu bao nhiêu oan ức.
Cô nói: “Đồng chí Miêu à, khi ba Tiểu Sơ đánh nó, chị không hề lên tiếng can ngăn, giờ lại quay sang hù dọa đứa bé. Ở khu gia đình của chúng ta còn có hội phụ nữ đấy, nếu thật sự không ổn, chúng tôi hoàn toàn có thể thay người giám hộ cho Tiểu Sơ.”
Miêu Cẩm Tú không hề lùi bước: “Cô đúng là rảnh rỗi quá mức rồi đấy. Con người ta, cô lo không nổi đâu. Nếu thích lo, thì tự đi mà đẻ một đứa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/23-4.html.]
Cô ta đưa mắt nhìn Khương Nhượng từ đầu đến chân. Cô ta biết rõ cô gái này là tái hôn. Nghe nói ở nhà họ Trình ba năm trời cũng không sinh được con, trong khu gia đình đã sớm râm ran đồn rằng cô bị bệnh, không thể sinh nở nên mới bị nhà họ Trình trả về.
Cũng chỉ có Cố Thanh Thành, cái mệnh cứng như thép kia, mới không chê, còn chịu cưới cô ta.
Cố Thanh Thành lười biếng bước ra ngoài, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo, ánh mắt như d.a.o lướt qua, không nói một lời, nhưng cũng đủ khiến Miêu Cẩm Tú hoảng hốt kéo theo Tạ Sơ bỏ chạy.
Cố Thanh Thành cố nén cơn giận trong lòng, vừa rồi anh suýt nữa không kiềm được. Để cô ta đắc ý thêm vài ngày nữa, rồi nhất định phải một lưới bắt hết đám gián điệp này.
Lúc này, tiệm tạp hóa bắt đầu phân tích hành vi, biểu cảm và trạng thái của Miêu Cẩm Tú, rồi đưa ra cảnh báo.
“Tạ Thường Bình đã bị lung lạc rồi, các người đỡ phải tốn công nữa, có thể thả câu được rồi.”
Khương Nhượng lập tức báo tin này cho Cố Thanh Thành. Trong giấc mơ kia của anh, Tạ Thường Bình không hề bị lung lạc, có lẽ là do lần trước Khương Nhượng đã giúp anh hóa giải vụ rò rỉ bản thiết kế, anh còn được vào phòng thí nghiệm, khiến con đường của Tạ Thường Bình bị cản trở, tất cả những biến cố này đã khiến một số việc thay đổi.
Cố Thanh Thành nói: “Anh đi tìm anh La. Trước khi có kết quả, em đừng ra khỏi căn cứ.”
Lần này Cố Thanh Thành đi lại mất nửa tháng. Trong nửa tháng này đã xảy ra mấy chuyện: lễ cưới của Tạ Thường Bình bị hoãn lại nhiều lần, sau đó có tin đồn hai người đã chia tay, Miêu Cẩm Tú rời khỏi căn cứ, còn Tạ Thường Bình thì bị thương trong một sự cố ở phòng thí nghiệm, được chuyển đến bệnh viện ở Kinh thị điều trị.
Gia quyến trong căn cứ đều tin vào lời giải thích này, bàn tán đôi ba hôm rồi cũng quên dần chuyện ấy.
Đêm hôm đó, Cố Thanh Thành trở về, kể cho Khương Nhượng nghe toàn bộ đầu đuôi sự việc. Các chuyên gia cố ý tung ra một bản vẽ lõi rất quan trọng, Tạ Thường Bình tham lam nổi lên, ông ta dĩ nhiên biết bản vẽ lõi của động cơ ấy đáng giá cỡ nào. Gần đây ông ta luôn bị chèn ép, thậm chí còn có tin đồn sắp bị điều chuyển.
Ông ta và Miêu Cẩm Tú bàn bạc với nhau, quyết định trộm bản vẽ rồi cùng nhau cao chạy xa bay. Cấp trên của Miêu Cẩm Tú đồng ý với kế hoạch này, bố trí sẵn người tiếp ứng. Kết quả, khi bọn họ chuẩn bị giao nhận tài liệu thì bị bắt gọn cả lũ. Khi bị bắt, Tạ Thường Bình khóc lóc nức nở, hối hận vô cùng.
Đáng tiếc là Miêu Cẩm Tú quá xảo quyệt, vậy mà cô ta lại trốn thoát được. Khương Nhượng lo lắng: “Còn bản vẽ đó thì sao…”
Cố Thanh Thành xoa đầu cô: “Bản mà lão Tạ lấy đi đương nhiên là giả.”
Anh im lặng một lúc, nhớ lại thời thơ ấu của mình, rõ ràng anh là người cứng rắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tạ Sơ là lại không kìm được cảm giác xót xa.
“Chỉ tội cho thằng bé Tạ Sơ, có lẽ đành phải đưa về quê thôi. Không còn tiền lương hàng tháng do Tạ Thường Bình gửi về nuôi nó, thằng bé biết sống thế nào đây…”
Cố Thanh Thành ngồi xổm xuống đất, Khương Nhượng đá nhẹ vào người anh, anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn anh, cả hai đều đang nghĩ đến cùng một chuyện, chỉ là không ai chịu nói ra trước.
Cuối cùng, Khương Nhượng mở lời trước: “Hay là… chúng ta…”
Mắt Cố Thanh Thành sáng lên, tiếp lời ngay: “Nhận nuôi nó nhé?”