Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 24.4

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:34:18
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô nói cái thai đó sắp sinh trong bảy tháng nữa, lại bảo là vì bị sốc nên sinh sớm. Cô nói thật đi, đứa bé đó rốt cuộc có phải con tôi không? Hay là con hoang mà cô mang về từ trên núi? Tôi muốn ly hôn, dứt khoát đoạn tuyệt với cô!”

 

Bạch Ngọc Trúc không thể tin nổi, vợ chồng hơn hai mươi năm, vậy mà đến lúc nguy cấp lại cắt đứt sạch sẽ. Cuộc đời mà bà ta giành giật được, vinh hoa hai mươi năm, giờ kết cục thế này, bà ta thật sự không thể chấp nhận.

 

Bà ta đã từng có thể trốn khỏi núi sâu, từng cướp được đối tượng xem mắt của em gái, từng ngồi lên vị trí vợ quan, tại sao hôm nay lại phải thất bại?

 

Bà ta liều mạng hét lên: “Chính là Khương Hữu Phúc bày mưu cho tôi! Là ông ta bảo tôi bán Khương Nhượng đi, thì nhà chúng tôi mới lấy lại được tiệm tạp hóa!”

 

Nếu Khương Hữu Phúc không cứu mình, vậy thì cùng nhau c.h.ế.t luôn đi!

 

Nhưng Khương Hữu Phúc cũng không phải loại dễ bị bắt nạt. Bạch Ngọc Trúc muốn kéo ông ta c.h.ế.t chung, thì ông ta cũng chẳng cần phải nể tình nữa. Giờ ông ta mới hơn bốn mươi, đang ở độ tuổi sung sức, có được vị trí như hôm nay không hề dễ dàng, không thể để Bạch Ngọc Trúc hủy hoại tất cả.

 

Ông ta nói: “Bà vào tù, Vị Lai vẫn còn ở bên ngoài. Con bé là con gái của tội phạm, nếu không còn tôi là người cha làm chỗ dựa, sau này nó còn sống thế nào? Bà thật sự muốn kéo tôi c.h.ế.t chung à?”

 

Bạch Ngọc Trúc mặt mày xám như tro. Đúng là bà ta không thể không nghĩ đến con gái. Tội của bà ta là chủ mưu, chắc chắn sẽ không bị kết án chung thân. Khi ra tù, thứ duy nhất bà ta còn có thể trông cậy, chính là con gái và con rể.

 

Cuộc sống của Khương Vị Lai cũng chẳng khá hơn. Sau khi Bạch Ngọc Trúc xảy ra chuyện, Khương Hữu Phúc lập tức cắt đứt quan hệ, ly hôn ngay lập tức. Dù ông ta được thả ra ngoài, nhưng cũng đã bị đình chỉ công tác và điều tra. Khương Vị Lai có lần quay về nhà chồng, liền bị Trần Ngải Hương chửi thẳng mặt.

 

“Cô còn mặt mũi quay về à? Giờ còn chẳng biết cô có phải cháu tôi không, con trai tôi là bị hai mẹ con cô hại c.h.ế.t đấy!”

 

Đúng lúc đó, Trình Văn Niên cũng gặp biến cố, đột nhiên bị điều đến biên giới để làm công tác xây dựng, giữ vai trò cố vấn kỹ thuật. Từ nhân viên kỹ thuật nòng cốt của bộ phận trọng yếu, bị điều về biên cương, chẳng khác nào bị phát vãng.

 

Cao Gia Trân nghe tin xong suýt ngất xỉu. Đứa con trai bà ta luôn lấy làm kiêu ngạo, ba năm đầu phát triển rất thuận lợi, vậy mà từ sau khi cưới Khương Vị Lai thì tai họa liên tục kéo đến. Giờ đến cả nhà họ Khương cũng không thừa nhận cháu gái nữa, con trai bà không còn cách nào dựa hơi được nhà vợ.

 

Khương Vị Lai vẫn muốn theo Trình Văn Niên cùng đến biên giới, nhưng Cao Gia Trân lập tức chạy đến trong đêm, bà tuyệt đối sẽ không để tai họa như cô ta tiếp tục hại con trai mình.

 

Bà ta châm chọc mỉa mai: “Con trai tôi là đi xây dựng Tổ quốc, cô theo qua đó cản chân làm gì? Cô cứ thay nó mà hiếu thảo với chúng tôi, hai ông bà già này, cho trọn đạo làm con đi.”

 

Khương Vị Lai chẳng đời nào chịu về nhà họ Trình làm người ở. Cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Trình Văn Niên: “Văn Niên, em không thể sống thiếu anh.”

 

Trình Văn Niên lúc này tâm trạng cực kỳ u ám. Trước kia anh phong quang biết bao, kiêu ngạo đến nhường nào, mới có tâm trạng mà cưng chiều cô đại tiểu thư này. Nhưng giờ đây, tất cả niềm tự hào và vinh quang đều tan biến, nhìn lại Khương Vị Lai, chỉ thấy mệt mỏi vô cùng.

 

Chuyện Bạch Ngọc Trúc làm, chưa chắc Khương Vị Lai không biết. Việc anh bị điều đến biên giới lần này, chắc chắn có liên quan đến vụ việc đó.

 

Trình Văn Niên mặt mày âm trầm: “Em theo mẹ tôi về Lạc Thành đi. Trước kia Nhượng Nhượng cũng từng trải qua như vậy, đến lượt em thì sao lại không được?”

 

Cao Gia Trân nhân lúc Khương Vị Lai còn đang sững sờ, liền kéo mạnh một cái làm cô ta loạng choạng suýt ngã: “Không còn ai cưng chiều cô nữa đâu. Mau thu dọn đồ đạc, chiều nay đi.”

 

---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/24-4.html.]

 

Bên kia, Cố Thanh Thành lái xe đưa Khương Nhượng về nhà, bảo cô ở nhà đợi, còn anh thì đi tìm Tạ Thường Bình, để yêu cầu giành quyền nuôi dưỡng Tạ Sơ.

 

Tạ Thường Bình lòng đã nguội lạnh, lạnh lùng nói: “Tôi còn có em ruột mình, tại sao phải để cậu nuôi con trai tôi?”

 

Sự trắc ẩn của Cố Thanh Thành dành cho Tạ Sơ, bắt nguồn từ ánh mắt cậu bé bị đánh mà không dám bỏ chạy ngày hôm đó, ánh mắt ấy giống hệt như chính anh khi còn nhỏ bị đòn. Khi ấy, anh chỉ mong có ai đó đưa mình đi, đi đâu cũng được, miễn là rời khỏi nhà của Cố Thành Nghiệp.

 

Anh biết mẹ mình đã có gia đình mới. Anh đã bị đánh không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ mẹ chưa từng nghe người khác nhắc đến? Mỗi tuần anh đều được phép đến nhà mẹ một lần. Có lần mẹ thấy vết bầm trên cánh tay anh lộ ra ngoài tay áo, chỉ lạnh nhạt dặn anh phải ngoan, đừng chọc ba giận.

 

Bà chưa từng một lần nhắc đến việc muốn đón anh về sống cùng. Rồi anh quay đầu lại, thấy mẹ lấy ra chiếc bánh sinh nhật mua cho cô em gái cùng mẹ khác cha.

 

Sau lần đó, anh không bao giờ đến nhà mẹ nữa.

 

Cố Thanh Thành nói: “Em trai anh chỉ vì năm nghìn đồng mà sẵn sàng bán con trai anh. Đời này anh cũng chẳng còn cơ hội ra ngoài nữa, vậy thì hãy làm một chuyện mà một người cha nên làm đi. Khi nó không hiểu bài, tôi sẽ dạy, chứ không đánh. Chẳng lẽ anh không mong con mình sau này có thể trở thành người giỏi giang hơn cả anh sao?”

 

Cuối cùng, Tạ Thường Bình đã viết giấy ủy quyền, giao quyền nuôi dưỡng Tạ Sơ cho Cố Thanh Thành. Một ngày sau, Tạ Thường Bình giao nộp danh sách mạng lưới tổ chức gián điệp, rồi nhân lúc người gác sơ suất, nhảy xuống từ cửa sổ hành lang.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Anh ta dùng cái c.h.ế.t của mình để đổi lấy cho con trai chút thân phận trong sạch cuối cùng.

 

Nguyên nhân được công bố ra bên ngoài là “bị thương nặng, cấp cứu vô hiệu”. Cố Thanh Thành dẫn theo Tạ Sơ đến nhà tang lễ, tiễn người cha ấy đoạn đường cuối cùng.

 

Đã vào đông, Khương Nhượng nhờ Mẫn Tú Tú giúp đặt làm chăn mới. Trên giường ở phòng phía tây được trải một tấm đệm mới nặng năm cân, ga giường màu xanh lam sẫm đã được giặt sạch và đem phơi nắng, mang theo hương thơm khô ráo, dễ chịu của ánh mặt trời.

 

Mẫn Tú Tú khéo léo xỏ kim luồn chỉ: “Thủ tục nhận nuôi Tạ Sơ hai đứa làm xong rồi à?”

 

Câu này Mẫn Tú Tú cũng chẳng hỏi trọn, bởi cả khu gia đình trong căn cứ đều đang đồn rằng vợ của Tiểu Cố không thể sinh con. Trước đây mọi người còn bán tín bán nghi, giờ hai người họ lại đi nhận con nuôi, tin đồn ấy càng được “chứng thực”.

 

Khương Nhượng cũng từng nghe những lời đồn đại đó, nhưng cô không bận tâm: “Làm xong hết rồi, Cố Thanh Thành đưa thằng bé đến nhà tang lễ tiễn biệt cha nó, chắc tầm chiều tối là về.”

 

Mẫn Tú Tú chỉ trong mười mấy phút đã hoàn thành xong một chiếc chăn đắp. Hồi trước, anh La từng nói có thể sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, không ngờ cuối cùng lại là Tiểu Cố làm chuyện này.

 

Mẫn Tú Tú nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, nuôi lớn cũng sẽ hiếu thuận như con ruột thôi.”

 

Khương Nhượng bật cười, chắc Mẫn Tú Tú cũng nghĩ cô không thể sinh con, cô chẳng buồn giải thích. Tên sơn tặc nhà cô bề ngoài thì nóng tính, nhưng thật ra còn tốt hơn nhiều đàn ông khác.

 

Hôm nay là ngày Tạ Sơ về nhà, Khương Nhượng chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Cố Thanh Thành gọi một món gà xào cung bảo, thịt một con gà không dùng hết, cô lọc phần thịt ra để làm món đó, phần còn lại nấu món gà hầm nấm hương.

 

Biết hôm nay nhà Khương Nhượng đón thành viên mới, Mẫn Tú Tú mang sang một tô thịt băm hấp gạo nếp, Mạnh Thiên Đông thì đem đến một nồi canh sườn hầm củ sen. Cộng thêm gà xào cung bảo, gà hầm nấm, khoai tây chiên khô, bí đao nấu tép khô, cả bàn ăn đầy đặn, là sự chào đón một cuộc đời mới cho Tạ Sơ.

 

Khi đồ ăn được bày lên bàn, Cố Thanh Thành dắt theo Tạ Sơ đầy rụt rè trở về.

Loading...