Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 25.1
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:35:17
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 25
Tạ Sơ đi theo sau Cố Thanh Thành, hai tay nắm chặt cổ tay anh, rụt rè gọi một tiếng: “Dì ạ.”
Bây giờ cậu đã là đứa trẻ không còn cha mẹ. Mẹ mất khi cậu còn rất nhỏ, trong đầu chỉ còn ký ức mơ hồ. Cha thì rất nghiêm khắc, hay đánh mắng cậu, nhưng giờ cha cũng đã mất.
Chú Cố nói, từ nay đây chính là nhà mới của cậu.
Khương Nhượng mỉm cười dịu dàng với cậu bé: “Đi rửa tay với chú con đi, rồi ra ăn cơm.”
Khi ngồi vào bàn, Cố Thanh Thành đưa cho Tạ Sơ một đôi đũa: “Con thích ăn món nào thì cứ ăn thoải mái, bữa cơm tối nay là dì con nấu riêng cho con đấy.”
Tạ Sơ ngửi thấy hương thơm nức mũi từ đồ ăn, hôm nay thật là bữa cơm phong phú. Trước kia ở nhà chú ruột, chưa từng ai cười với cậu, cậu luôn phải dè dặt từng chút. Dù trên bàn có thịt, cậu cũng chẳng dám gắp, vì sợ mợ sẽ mắng.
Khương Nhượng gắp cho cậu một miếng thịt hấp gạo nếp, dịu dàng nói: “Biết hôm nay con về, món thịt hấp này là dì Mẫn gửi đến, còn canh sườn là của dì Thiên Đông mang sang. Ăn đi con.”
Tạ Sơ ăn một miếng thịt hấp mà dì gắp cho, thật ngon quá. Món nào cũng ngon. Ở nhà mới, không ai chê cậu ăn nhiều, thậm chí còn khuyến khích cậu ăn thêm.
Dì thật xinh đẹp, lúc cười trông thật ấm áp.
Cố Thanh Thành ăn rất nhanh, anh là người đầu tiên đặt đũa xuống, xoa đầu Tạ Sơ: “Ăn nhanh lên, chú còn phải rửa bát.”
Tạ Sơ vội vàng đặt đũa xuống: “Để cháu rửa.”
Khương Nhượng cũng đã ăn xong, cô lấy từ tủ quần áo trong phòng phụ ra một bộ đồ ngủ bằng bông, cùng với một chiếc quần đùi rộng. Tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn và giặt sạch từ trước. Cô gọi Cố Thanh Thành đang định thu dọn bát: “Anh đừng bận rửa bát nữa, dẫn Tiểu Sơ đi tắm đi, dạy thằng bé cách dùng cái máy nước nóng năng lượng mặt trời ấy.”
Khương Nhượng rửa xong bát đũa, đợi một lát thì thấy một lớn một nhỏ ướt tóc từ phòng tắm đi ra, cô liền đưa khăn cho cả hai: “Lau khô tóc đi.”
Cố Thanh Thành lấy chiếc khăn bông lớn chà lên đầu Tạ Sơ, lau cho cậu bé xong mới qua loa lau mấy cái cho mình.
Khương Nhượng dẫn Tạ Sơ vào phòng cậu, mở tủ quần áo cho xem. Trẻ con lớn rất nhanh, mỗi năm lại lên một bậc chiều cao. Suốt nửa năm đến căn cứ, Tạ Thường Bình chưa từng mua cho cậu bộ quần áo mới nào. Những bộ quần áo cũ kia, Khương Nhượng không lấy lại cái nào, trong tủ toàn là đồ mới mua cho cậu.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tạ Sơ chưa từng sở hữu nhiều quần áo mới như vậy. Cậu ấp úng hỏi: “Dì ơi… mấy thứ này chắc tốn nhiều tiền lắm ạ?”
Khương Nhượng cười: “Cũng tạm thôi, nhà mình có tiệm tạp hóa, kiếm cũng khá mà. Chú con cũng vừa mới được tăng lương đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/25-1.html.]
Khương Nhượng rửa mặt chải đầu xong đi ra, thấy đèn phòng phụ đã tắt, đoán là Tạ Sơ đã ngủ. Cô quay về phòng mình, tháo chiếc khăn đang quấn tóc ướt ra, từ từ lau khô tóc. Giá mà có máy sấy tóc thì tốt biết mấy, nếu không mùa đông tóc khô rất chậm.
Cố Thanh Thành vòng tay ôm lấy eo cô, kéo vào lòng rồi quấn lấy trêu đùa. Khương Nhượng không chịu nổi, bị anh bịt miệng hôn xuống. Trước khi thiếp đi, cô mơ hồ nhớ mang máng là tóc mình gần như đã khô rồi.
Sáng hôm sau, Khương Nhượng vừa trở mình đã thấy bên cạnh trống không. Cô vội vàng ngồi dậy mặc quần áo, lại ngủ muộn nữa rồi. Mỗi lần bị anh quậy một trận, cô đều thức dậy trễ.
Cố Thanh Thành vừa dẫn Tạ Sơ từ bên ngoài về. Tạ Sơ không còn rụt rè như tối qua nữa, gương mặt đã nở nụ cười: “Dì ơi, ra ăn sáng đi ạ, hôm nay nhà ăn có bánh bao nhân thịt to lắm!”
Khương Nhượng mím môi cười, vào bếp lấy bát đũa. Sau bữa sáng, cô dẫn Tạ Sơ đến trường làm thủ tục chuyển lớp. Đúng lúc sắp nghỉ đông, đợi đến học kỳ sau sẽ cho Tạ Sơ học lớp Ba học kỳ hai.
Đa số người trong căn cứ đều về quê ăn Tết. Mạnh Thiên Đông sắp sinh, cô không muốn về quê. Mẹ chồng cô thì không chịu, nói Tết nhất là để cả nhà đoàn tụ, không thể không gặp con trai. Nhưng Mạnh Thiên Đông đang bụng mang dạ chửa, đi đường rất bất tiện, liền tức giận bảo Lương Phù về một mình, còn cô ở lại nhà mẹ đẻ trong thành phố ăn Tết.
Lương Phù gọi điện về quê mấy lần, sau đó mới thỏa thuận xong, năm nay cả hai sẽ ở lại căn cứ ăn Tết.
Cố Thanh Thành cũng bắt đầu nghỉ Tết. Tiệm tạp hóa của Khương Nhượng đã dán thông báo nghỉ lễ. Hiện giờ những bưu kiện hay thư bảo đảm gửi về căn cứ đều chuyển thẳng đến tiệm tạp hóa. Khương Nhượng rút ra một phong thư bảo đảm từ chồng thư, đưa cho Cố Thanh Thành.
“Thư từ Kinh thị gửi đến.”
Là thư mẹ ruột của Cố Thanh Thành viết. Những năm này việc viết thư vẫn còn khá phổ biến. Có lẽ mẹ anh cảm thấy sau ngần ấy năm không liên lạc, gọi điện thoại sẽ quá đột ngột, còn viết thư thì sẽ dễ chấp nhận hơn.
Cố Thanh Thành đọc xong rất nhanh. Khương Nhượng hỏi: “Bà ấy viết gì vậy?” Cô thật sự đoán không ra, chẳng lẽ mẹ ruột của Cố Thanh Thành muốn nối lại quan hệ?
Cố Thanh Thành đưa lá thư đã mở ra cho cô xem: “Bà ấy bảo muốn mời bọn mình đến Kinh thị ăn Tết.”
Khương Nhượng hỏi: “Vậy năm nay tụi mình ăn Tết ở đâu?”
Lúc đầu họ đã bàn bạc sẽ về Lạc Thành ăn Tết, nhà mẹ cô và ông ngoại Vệ Lương Chính đều ở Lạc Thành.
Cố Thanh Thành đáp: “Chuyện này có gì phải phân vân, tất nhiên là về Lạc Thành ăn Tết rồi.”
Anh cũng chẳng có ý định viết thư trả lời. Mâm cơm giao thừa của cái nhà kia, từ lâu đã chẳng còn phần cho anh nữa.
Tại Kinh thị, Túc Bảo Quốc hỏi vợ: “Tiểu Cố có hồi âm chưa? Năm nay nó lấy lại được nhà, em sắp xếp người đến dọn dẹp sớm cho hai đứa nó đi.”
“Thằng con trai của em bây giờ đã là phó tổng công trình sư của căn cứ rồi, giờ thì biết nó không phải gián điệp nữa, cũng nên bắt đầu qua lại rồi. Còn ba em nữa, ở Kinh thị vẫn còn quen biết với mấy lãnh đạo cũ có tiếng, dù sao cũng là ba ruột em, không thể cứ cắt đứt như vậy được.”
Sự nghiệp của con riêng giờ như diều gặp gió, thăng tiến quá nhanh, mà Vệ Lương Chính cũng bắt đầu hoạt động lại ở Kinh thị, với quan hệ nhà mẹ như vậy, nếu không qua lại thì đúng là thiệt thòi lớn.