Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 26.2

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:38:19
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nhượng dùng máy tính trong tiệm trà của Tạ Sơ tra cứu một chút, xác nhận rằng Trình Văn Niên đã phá sản và vào tù, còn Cố Thanh Thành thì trong một vụ hỏa hoạn đã hy sinh khi cố gắng cứu lấy dữ liệu quan trọng trong phòng thí nghiệm.

 

Cô vẫn nhớ lần đầu tiên đến thế giới này, từng thấy Trình Văn Niên và Khương Vị Lai đi siêu thị mua sắm; lần thứ hai thì Khương Vị Lai cầm theo hương nến chuẩn bị đi cúng cô.

 

Mới chỉ chưa đến nửa năm: “tên sơn tặc” của cô đã giúp cô trả xong hết thảy món nợ thù rồi.

 

Trước đây cửa hàng tạp hóa chưa từng để cô gặp Cố Thanh Thành ở thế giới này. Đúng là như vậy, cô ở thế giới này đã c.h.ế.t rồi, có gặp cũng có ích gì đâu, cô vốn dĩ không thể ở lại thế giới này.

 

Khương Nhượng có chút buồn bã. Tạ Sơ lái xe đến cửa hàng tạp hóa để chuyển trà, còn cô thì tìm người đến mở khóa cửa chính của cửa hàng. Cô viết tay một bản di chúc giao cho Tạ Sơ, ngày ghi trên đó là trước khi cô chết.

 

Cô để lại cửa hàng tạp hóa này cho Tạ Sơ, từ nay về sau anh chính là chủ nhà của cửa hàng tạp hóa. Cô có quay lại thì cũng không cần lén lút nữa rồi.

 

Tạ Sơ đương nhiên biết cách liên hệ với văn phòng luật để biến bản di chúc này thành hợp pháp, dù sao thì chữ viết tay của cô, từng nét từng nét, bao năm nay vẫn không hề thay đổi.

 

“Dì ơi, lên xe đi.” Tạ Sơ chuyển xong trà, thấy Khương Nhượng đang ngẩn người nhìn cửa hàng tạp hóa, trong lòng cũng có chút đau nhói mơ hồ. Chú Cố ở thế giới kia, chắc là đã sống rất hạnh phúc rồi.

 

Khương Nhượng quay lại tiệm trà, Tạ Sơ tính tiền cho cô đợt trà lần này, hơn trăm cân trà thượng hạng, tổng cộng thanh toán mười hai vạn.

 

Khương Nhượng cười nói: “Trả nhiều tiền thế, liệu có còn lời không?”

 

Tạ Sơ nói: “Dì mang đến toàn là trà ngon, khách của cửa hàng đều là khách quen, giá thấp nhất cũng từ hai nghìn một cân trở lên.”

 

Lần này Khương Nhượng cũng không định mang hàng về, vì trước đó đã thỏa thuận là kiếm phí dịch vụ cho cửa hàng tạp hóa. Tạ Sơ ở thế giới này vốn dĩ cũng chẳng còn người thân nào, kể từ sau khi mơ thấy những giấc mơ rời rạc kia, cậu đã coi Khương Nhượng là người thân ruột thịt rồi.

 

Anh nói: “Dì à, mình đi ăn cơm nha.”

 

Khương Nhượng gật đầu. Tạ Sơ đưa cô đến một quán ăn nhỏ có nét đặc sắc, ăn xong tính tiền xong xuôi, Tạ Sơ đặc biệt đưa cô đi ra con hẻm nhỏ phía sau.

 

Tạ Sơ hất cằm về phía trước, ra hiệu về phía người phụ nữ đang bị vây quanh bởi nước bẩn và đống bát đũa dơ, nói: “Dì xem, kia là ai.”

 

Người phụ nữ đang rửa bát ấy cúi rạp người, tóc dài như rơm rạ buộc qua loa sau gáy, đang cắm mặt vào chậu nước rửa đầy bọt nước rửa chén, cố sức kỳ cọ từng cái bát.

 

Người trong bếp chạy ra quát tháo: “Còn không mau lên, đĩa cũng sắp không đủ dùng rồi!”

 

Người phụ nữ kia rụt rè vâng dạ, tăng tốc rửa bát.

 

Khương Nhượng sững người, dáng người kia, gương mặt nghiêng có đến bảy tám phần giống mình, đó là Khương Vị Lai. Chỉ là giờ đây, cô ta đã tiều tụy đến mức gần như không nhận ra được nữa rồi.

 

Tạ Sơ nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến: “Không phải cô ta và mẹ cô ta hại c.h.ế.t dì… thì chú Cố làm sao lại sống không nổi. Dì đừng trách cháu tàn nhẫn, sau khi Trình Văn Niên phá sản, cháu đã tiếp nhận hết đám chủ nợ của Khương Vị Lai, để cô ta đến quán ăn này rửa bát, để mỗi phút mỗi giây đều phải sống trong hối hận. Số tiền cô ta nợ, dù có rửa bát cả đời cũng không trả nổi.”

 

Khương Nhượng nhắm mắt lại. Mọi chuyện trên đời đều có cái giá của nó. Kiếp trước là do cô ngu ngốc: “tên sơn tặc” của cô và Tạ Sơ đã thay cô đòi lại công bằng rồi.

 

Khương Vị Lai đã mệt rã rời, lưng cũng đau nhức, cô ta ngẩng đầu lên xoa eo, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ tuyệt đối không thể xuất hiện, đó là Khương Nhượng xinh đẹp trẻ trung của hai mươi năm trước! Sao có thể được? Cô ta đã c.h.ế.t rồi. Nếu không phải vì cô ta chết, Cố Thanh Thành cũng sẽ không phát điên như thế, nhất quyết khiến Trình Văn Niên phá sản, bắt cô ta phải gánh nợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/26-2.html.]

 

“Có… có ma! Ma kìa!!” Khương Vị Lai sợ đến vỡ mật, vừa chạy vừa làm đổ cả chồng bát đũa, loảng xoảng vỡ đầy đất. Mấy người trong bếp ùa ra, lại là một trận mắng: “Đồ điên! Đồ điên! Rửa cái bát cũng không xong, mau đền tiền rồi cút đi! Chỗ chúng tôi không dám giữ đồ điên như cô!”

 

Khương Nhượng xoay người, nói với Tạ Sơ: “Đi thôi.”

 

Cửa hàng tạp hóa lại gửi cho cô một danh sách: thuốc lá, gạc, bông sát trùng y tế, nước tinh khiết, thịt bò hộp, bánh quy… Mấy thứ này đều dễ mua trong siêu thị và tiệm thuốc lá, chỉ là một số loại thuốc hơi khó kiếm hơn, như thuốc kháng viêm, kháng sinh, thuốc hạ sốt, nhưng Tạ Sơ có cách giúp cô xoay được.

 

Nhìn đống vật tư đó cứ như sắp đi lánh nạn, Khương Nhượng thở dài: “tên sơn tặc” của cô lại sắp gặp thêm tai ương rồi.

 

Toàn bộ đồ đạc đã mua đều được chuyển vào cửa hàng tạp hóa, Khương Nhượng dặn Tạ Sơ: “Tranh thủ cầm di chúc đi làm thủ tục sang tên cửa hàng đi.”

 

Tạ Sơ gật đầu: “Vâng, chờ sang tên xong cháu sẽ chuyển tiệm trà qua đây luôn, lần sau dì đến sẽ tiện hơn nhiều.”

 

Khương Nhượng đang chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên một cô gái nhỏ tuổi, nhìn giống cô khoảng năm phần, lại trông còn nhỏ hơn cô hai tuổi, đột ngột lao ra, túm lấy Tạ Sơ gào ầm lên: “Tạ Sơ, đồ khốn nạn, bây giờ em mới biết, anh coi em là thế thân phải không?!”

 

Khương Nhượng: …

 

Tạ Sơ: …

 

Cô gái vừa khóc vừa nức nở, cảm thấy mình thật xui xẻo. Trước đây cô từng gặp một người đàn ông trung niên ôn hòa nhã nhặn, người đó quan tâm cô đủ điều, là Tạ Sơ đã tìm đến cô, nói rằng người đàn ông đó đã có vợ, cô chẳng qua chỉ có vài phần giống người vợ trước đã mất của ông ta, còn ông ta thì lại hoài niệm cái “tốt đẹp” của vợ cũ, lừa cô làm kẻ thứ ba.

 

Ngay khoảnh khắc đó, cô gái đã thích Tạ Sơ. Vừa rồi nhìn thấy Tạ Sơ đang cùng một cô gái khác trong cửa hàng tạp hóa vừa nói vừa cười, cô tức điên, cái đồ khốn kiếp, thì ra Tạ Sơ giúp cô, chỉ vì cô có vài phần giống cô gái này thôi sao.

 

Cô gái khóc đến tèm lem nước mắt, Khương Nhượng vừa cười vừa đưa khăn giấy cho cô: “Này, cháu hiểu lầm rồi, cô là dì của Tạ Sơ.”

 

“Hả?” Cô gái ngẩng đầu lên, không dám tin: “Cô nói dối, Tạ Sơ chỉ có một người chú, mà ông ấy thì c.h.ế.t rồi, đến c.h.ế.t cũng chưa từng kết hôn, làm gì có dì?”

 

Tạ Sơ sớm đã cắt đứt quan hệ với quê nhà. Người chú mà cậu nhắc đến, đương nhiên là Cố Thanh Thành.

 

Khương Nhượng lấy chứng minh thư ra cho cô xem: “Cháu nhìn đi, cô hơn bốn mươi tuổi rồi, còn có thể lừa cháu sao?”

 

Cô gái lúc này mới thấy ngượng ngùng, lí nhí nói: “Thì ra là dì thật ạ, dì nhìn trẻ quá. Cháu với Tạ Sơ đang yêu nhau ạ.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tạ Sơ: “Này nhóc con, chẳng phải chúng ta là bạn bè sao? Khi nào xác nhận quan hệ vậy?”

 

“Ngay lúc nãy đó, dì là người chứng kiến mà.” Cô gái cười ngọt ngào.

 

Tạ Sơ cũng có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu. Cậu biết Khương Nhượng còn việc phải làm, nên đưa cô gái ra xe, nói: “Dì ơi, bọn cháu đi trước nhé.”

 

Khương Nhượng vẫy tay tạm biệt họ, sau đó xoay người bước vào cửa hàng tạp hóa.

 

Màn đen tan đi, cô quay lại thời Dân Quốc.

 

Khương Nhượng cay sống mũi, nước mắt suýt nữa trào ra, lần này, cô đã nhìn thấy Cố Thanh Thành khi mới tám tuổi.

Loading...