Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 27.2
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:39:58
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nửa đêm về sau, Khương Nhượng nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, hai người đàn ông lảo đảo xông vào cửa hàng tạp hóa đổ nát. Ở xa xa còn vang lên tiếng còi hiệu của đội hiến binh.
Khương Nhượng lập tức đưa tay bịt miệng Cố Thanh Thành vừa tỉnh giấc, ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng.
Cô len lén nhìn ra qua kẽ hở trong đống đổ nát, thấy trong hai người đàn ông kia, một người là phiên bản trẻ tuổi của Triệu Bình Nguyên, chính là đội trưởng Triệu Bình Nguyên mà lần trước cô đến thế giới này từng gặp, người dẫn quân tiêu diệt thổ phỉ.
Chỉ là lần này, Triệu Bình Nguyên còn rất trẻ.
Người mà Triệu Bình Nguyên đang đỡ bị thương. Anh ta sốt ruột nói: “Yến Sinh, cậu trốn ở đây đi, tôi ra ngoài đánh lạc hướng họ.”
Cố Yến Sinh lập tức kéo tay Triệu Bình Nguyên lại: “Cậu đang nằm trong danh sách truy bắt, bị bắt rồi thì chỉ có đường chết. Tôi dù sao cũng là con trai cả nhà họ Cố, người nhà tôi sẽ tìm cách cứu tôi ra được. Để tôi đi đánh lạc hướng họ.”
Nhà họ Cố làm kinh thương, con trai cả luôn đi theo bước chân của ông và cha, âm thầm hỗ trợ các nhân sĩ yêu nước. Lần này vì cứu Triệu Bình Nguyên mà con trai cả nhà họ Cố còn bị thương.
“Không được! Không thể vì tôi mà liên lụy đến nhà họ Cố.” Triệu Bình Nguyên vừa nói vừa định lao ra ngoài.
Khương Nhượng đưa tay che miệng lại. Nhà họ Cố? Chẳng lẽ là nhà họ Cố ở Bắc Bình sao? Cửa hàng tạp hóa sẽ không vô cớ để cô quay về đúng vào ngày này.
Cô lập tức quyết định, thò đầu ra khỏi đống đổ nát. Hai chàng trai trẻ ngay lập tức cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy chỉ là một người phụ nữ trẻ và một đứa trẻ, họ lại đồng loạt đưa ra cùng một quyết định, phải ra ngoài đánh lạc hướng đội hiến binh, để không làm liên lụy đến những kẻ vô gia cư.
Khương Nhượng vội vàng bước ra nói: “Đừng ra ngoài, tôi có chỗ để trốn.”
---
Khương Nhượng dẫn họ vào hầm chứa dưới lòng đất. Nói là kho hàng, nhưng thực ra nơi đó được xây như một hầm trú ẩn. Đám hiến binh phía trên có lục soát một lượt cũng không phát hiện ra gì. Cố Yến Sinh bị thương, mà Khương Nhượng thì mang theo không ít thuốc men và vật tư, nên đủ để xử lý.
Triệu Bình Nguyên ở phía sau kệ hàng, cách một tấm vách tạm, đang tiến hành gây mê và lấy đạn cho Cố Yến Sinh.
Cố Thanh Thành nhìn quanh cửa hàng tạp hóa, thấy đầy ắp vật tư, không khỏi kinh ngạc. Cậu đã ngủ ở đây mấy đêm rồi, vậy mà hoàn toàn không biết bên dưới lại có một nơi như thế này. Vị chị gái xinh đẹp đột ngột xuất hiện này, lại còn tích trữ nhiều vật dụng đến thế.
“Chị ơi, chị từ đâu tới vậy?” Cố Thanh Thành nhỏ giọng hỏi.
Khương Nhượng mỉm cười: “Chị đến từ một nơi rất xa.”
Cố Thanh Thành rất lanh lợi, cậu đoán hai anh trai bị đội hiến binh truy đuổi kia có khả năng là người của tổ chức ngầm. Còn chị gái này lại có thể mang được nhiều vật tư đang cực kỳ khan hiếm như thế, lại còn giúp đỡ họ, chắc chắn cũng là một người yêu nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/27-2.html.]
Triệu Bình Nguyên đi ra, tháo găng tay, Khương Nhượng liền vặn một bình nước khoáng cho anh rửa sạch m.á.u trên tay. Mấy món vật tư trong cửa hàng tạp hóa đều đã được dán nhãn mới, nhìn không có gì khả nghi. Triệu Bình Nguyên chỉ lấy làm lạ: “Cô gái, số đồ này, cô vận chuyển vào từ đâu vậy?”
Thời buổi chiến loạn, đưa được nhiều vật tư khan hiếm và đắt đỏ như vậy vào thành phố mà không bị để ý, quả thật rất khó tin.
Khương Nhượng đáp lấp lửng: “Tôi đã bắt đầu tích trữ từ rất sớm rồi. Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ thân phận của mình, cũng mong các anh đừng cố tìm hiểu. Dù các anh có hỏi tên hay gia đình của tôi, tôi cũng sẽ bịa ra thôi, nên đừng hỏi nữa. Các anh cứ ở đây dưỡng thương cho đến khi khỏi hẳn rồi hãy đi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thân phận của Triệu Bình Nguyên vốn đã rất nhạy cảm, cô gái này cứu họ, rõ ràng là không có ác ý. Anh thử dò xét mấy lần, rồi cũng thôi, chuyển sự chú ý sang cậu bé kia. Ai ngờ thằng nhóc ấy còn láu cá hơn, trơn tuột như cá chạch, hỏi gì cũng không moi ra được, đúng là hạt giống tốt để làm công việc ngầm.
Vết thương của Cố Yến Sinh dần bình phục, đúng lúc Triệu Bình Nguyên vừa từ bên ngoài trở về sau khi dò la tin tức, thì lén nói với Cố Yến Sinh rằng gió đã đổi chiều, tình hình bên ngoài đã ổn hơn, bảo anh mau chóng trở về Bắc Bình.
Cố Yến Sinh ôn hòa nhã nhặn, nhiều lần tỏ lòng cảm ơn với Khương Nhượng: “Cô không muốn tiết lộ danh tính, vậy tôi xin tự giới thiệu. Tôi là con trai cả của nhà họ Cố ở Bắc Bình. Nếu sau này cô có dịp đến Bắc Bình, nhất định phải đến Cố công quán của chúng tôi, để được tiếp đãi thật chu đáo.”
Khương Nhượng mập mờ đáp: “Được thôi.”
Cố Yến Sinh tin rằng một cô gái trẻ như vậy mà có thể tích trữ được nhiều vật tư trong thời loạn lạc, chắc chắn sau lưng không phải người đơn giản. Cô đã không muốn nói, lại còn là ân nhân cứu mạng của anh, nên anh cũng không gặng hỏi. Nhưng những loại thuốc men, t.h.u.ố.c lá này đều là vật tư đang cực kỳ khan hiếm, anh bày tỏ mong muốn được mua lại toàn bộ.
Khương Nhượng nghĩ bụng: chuyến này cửa hàng tạp hóa kiếm lời lớn rồi. Mười hai vạn tiêu ở thời hiện đại để mua đống vật tư này, mà mang về thời loạn thì giá trị đội lên gấp mấy lần.
Cô gật đầu nói: “Số vật tư này không rẻ đâu, tôi chỉ nhận tiền mặt, giao dịch chỉ thực hiện tại cửa hàng tạp hóa này.”
Cố Yến Sinh mỉm cười: “Được thôi.”
Số vật tư đó được bí mật chuyển đi hết. Khương Nhượng cũng không rõ họ chuyển đến đâu, chỉ biết mỗi đêm lại có một nhóm người đến vận chuyển, mất liền hai đêm mới chuyển xong.
Tối ngày thứ ba, Cố Yến Sinh và Triệu Bình Nguyên mỗi người khiêng một cái rương nhỏ. Mở ra xem, cái nhỏ là một hòm đầy đại hoàng ngư (大黄鱼- tiếng lóng chỉ vàng thỏi thời xưa; lộ,n xộ,n page), cái lớn hơn là một hòm đầy bạc nguyên bảo.
Số vật tư mà cô dùng mười hai vạn để mua ở thời hiện đại, nếu ở thời bình thì chắc chắn không thể đổi được nhiều tiền như thế này.
Nhưng những loại thuốc kia, dù có tiền cũng rất khó kiếm được. Khương Nhượng không hề ra giá, toàn bộ số bạc kia là do Cố Yến Sinh căn cứ theo giá chợ đen hiện tại mà đưa cho cô.
Cố Yến Sinh đầy lòng cảm kích, anh và Triệu Bình Nguyên đều là được cô gái này cứu. Không những thế còn có thể mua được nhiều vật tư khan hiếm đến vậy. Thuốc lá thì khỏi phải nói, đang cực kỳ đắt đỏ, có thể đổi được rất nhiều thứ. Còn thuốc men thì càng khỏi cần bàn, có tiền cũng khó mà kiếm được.
Anh thật lòng muốn báo đáp: “Thời buổi loạn lạc như thế này, cô lại mang theo một đứa trẻ, rốt cuộc cũng không phải cách lâu dài. Nếu có điều gì cần giúp đỡ, xin đừng khách sáo.”
Khương Nhượng nghe vậy thì trong lòng khẽ động, ánh mắt nhìn sang Cố Thanh Thành bên cạnh. Cậu là được nhà họ Cố nhận nuôi, nhưng cụ thể là nhận nuôi như thế nào, về sau chính cậu cũng không nhớ rõ nữa.
Khương Nhượng đẩy cậu bé nhỏ nhắn về phía trước một chút, rồi nói: “Nhà các anh… có thiếu con không?”