Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 28.1
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:40:43
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 28
“Đứa bé này bị mất trí nhớ, trong nhà chẳng còn ai thân thích. Tôi thì có duyên với nó, nhưng lại không thể mãi mang nó theo bên người. Nếu anh Cố thật sự muốn báo đáp, có thể mang nó về nhà họ Cố nhận nuôi không? Trùng hợp là… nó cũng họ Cố.”
Khương Nhượng vừa nói xong câu đó, trong lòng không ngờ lại thấy hồi hộp. Nếu như Cố Yến Sinh từ chối… thì cô còn có thể nghĩ ra cách nào khác được đây?
Cố Yến Sinh ngẩn người một lát, anh không ngờ rằng cô gái này lại chỉ đưa ra yêu cầu duy nhất là đưa đứa trẻ bên cạnh về nhà họ Cố nhận nuôi. Triệu Bình Nguyên trước đó đã từng dò hỏi qua, đúng là đứa bé này bị mất trí nhớ, đến cái tên cũng là dùng tên của một cố nhân mà cô gái này từng nhắc tới.
Nhà họ Cố vốn là gia tộc tích thiện, nếu nói mang một đứa trẻ về nuôi thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Dù sao trong nhà cũng đã có rất nhiều anh chị em, thêm một người nữa cũng chẳng sao.
Cố Yến Sinh ngồi xổm xuống, nhìn ngang bằng với Cố Thanh Thành, giọng nói ôn hòa: “Vậy thì em theo anh về nhà nhé. Nhà anh ở Bắc Bình, trong nhà em sẽ là người con thứ bảy theo thứ tự tuổi tác, sau này anh sẽ là anh cả của em.”
Đến lúc chia tay, Cố Thanh Thành có chút không nỡ rời đi. Cậu quay đầu nhìn lại mấy lần, Cố Yến Sinh vòng tay qua vai cậu, nói: “Đi thôi, em Bảy. Chị gái xinh đẹp kia chắc chắn còn có việc quan trọng phải làm.”
Cố Thanh Thành bỗng nhiên chạy trở lại, chị ấy còn chưa nói cho cậu biết tên là gì. Cậu hỏi: “Sau này chị còn quay lại thăm em không?”
Khương Nhượng nghẹn ngào, cô không biết… Nhưng cô có linh cảm rằng, về sau mình sẽ không quay lại nơi này nữa.
Cô nói: “Chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.”
Gặp lại ở một không gian khác, ở nơi mà họ thật sự sinh ra, thật sự sống.
Mãi cho đến khi xe của họ đi xa khuất không còn nhìn thấy nữa, Khương Nhượng mới quay trở về cửa hàng tạp hóa đổ nát.
Cô ở lại nơi đó cho đến khi trời tối, để nói lời tạm biệt cuối cùng với thời kỳ Dân Quốc.
Khương Nhượng mang theo một rương vàng thỏi và một rương bạc nguyên bảo quay lại cửa hàng tạp hóa. Sau khi trừ đi phí hoa hồng, cô vẫn còn giữ được một khoản không nhỏ.
Anh trai và chị dâu không có nhà, trong sân sau có tiếng động. Cô đẩy cửa sân sau ra, thấy Cố Thanh Thành đang cầm xẻng đào hố.
Khương Nhượng dựa vào khung cửa cười. Lần này cô đi cả mấy ngày liền, lúc trở về thì sân nhà đã bị Cố Thanh Thành đào cho lỗ chỗ đầy hố.
“Anh định đào cái hố rồi tự chôn mình à?”
Cố Thanh Thành ngẩng đầu lên thấy là Khương Nhượng, lập tức ném cái xẻng đi rồi chạy tới, ôm chầm lấy cô. Những ngày cô rời đi, anh không quá lo lắng, bởi vì ký ức mười lăm năm bị mất của anh đang dần dần trở lại, và đến ngày trước khi cô trở về, anh đã nhớ lại được tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/28-1.html.]
Anh cười nói: “Xuân đến rồi, anh định trồng vài cây ăn quả trong sân, cây giống anh đã mua về hết rồi.”
Hai người cùng nhau trồng xong cây giống. Cố Thanh Thành đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Chết rồi, vui quá vì gặp em mà quên mất, chị dâu sinh sớm, anh trai và bố mẹ đều đã đến bệnh viện rồi, còn anh thì được giao ở lại cửa hàng tạp hóa để đợi em.”
Chắc giờ đứa bé cũng sinh rồi. Khương Vệ Dân đưa vợ đến bệnh viện, lại lo lắng cho cô em gái đi mãi chưa về, nên đã dặn Cố Thanh Thành ở lại trông chừng.
Khương Nhượng giơ tay đ.ấ.m Cố Thanh Thành mấy cái liền, kiếp trước chị dâu không thể sinh được đứa con này, kiếp này cuối cùng ba người nhà họ cũng được đoàn tụ.
“Đi mau, đến bệnh viện thăm chị dâu đi.”
Vương Lục Mai sinh một bé gái, Khương Vệ Dân mừng rỡ vô cùng. Trong nhà thêm người, Bạch Huệ Lan một lòng chăm sóc con dâu ở cữ, thấy con gái trở về thì lại càng vui hơn.
Bà nhớ lại cả đời mình, bị Bạch Ngọc Trúc cướp mất đối tượng xem mắt nhưng cũng chưa từng oán hận hay để lòng dạ vặn vẹo. Sau khi lấy Khương Hữu Vi, bà luôn sống an phận, một lòng một dạ cùng chồng vun đắp cuộc sống. Những năm đó, lần nào mùng hai Tết về nhà mẹ đẻ, Bạch Ngọc Trúc cũng khoe khoang cuộc sống giàu sang của mình, bà tuy tức giận, nhưng sau khi về nhà lại càng trân quý những ngày tháng bình dị của bản thân, chưa từng có ý so đo hay ganh đua với Bạch Ngọc Trúc.
Về sau, bà cũng không quay lại nhà mẹ đẻ nữa. Bà cảm thấy cả đời này mình sống tốt hơn Bạch Ngọc Trúc, con cái cũng giỏi giang hơn con cháu nhà họ Bạch, mà chồng bà càng là người có tình có nghĩa hơn chồng của cô ta.
Trong phòng sinh của bệnh viện, nhà họ Khương là một trong số hiếm hoi những gia đình vẫn cười tươi như hoa dù sinh con gái. Vương Lục Mai cũng yêu thương con gái, nhưng trong lòng vẫn lo sợ cha mẹ chồng và chồng sẽ thất vọng vì cô chỉ sinh được con gái. Thế nhưng mấy ngày sau khi sinh, cô tận mắt thấy cha mẹ chồng yêu thương cháu gái không rời tay, mỗi bữa đều thay phiên nhau nấu canh gà, canh cá, không hề có một chút bất mãn nào.
Còn chồng cô thì sao? Anh thật sự rất thương cô. Anh nói chỉ cần có một đứa thế là đủ rồi, còn nói con gái giống cô em gái, tức là giống Khương Nhượng, sau này nhất định sẽ là một cô bé xinh đẹp tuyệt trần.
Lúc này Vương Lục Mai mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi đầu nhìn đứa con gái nhỏ bọc trong tã lót, bé xíu, đang ngủ rất yên bình. Cả nhà đều xoay quanh hai mẹ con cô, ở trong làng này, đến cả con dâu sinh con trai cũng chưa chắc được đãi ngộ như thế. Cô và con gái đúng là đã rơi vào ổ hạnh phúc rồi.
Tiệc đầy tháng được tổ chức tại quê nhà. Khương Vệ Dân mở cửa hàng tạp hóa, không chỉ trả hết các khoản nợ cũ mà còn để dành được hai, ba nghìn đồng. Tiệc đầy tháng tổ chức hẳn mười bốn bàn tiệc.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hiện giờ Cố Thanh Thành đã khôi phục hoàn toàn ký ức, sau khi lo liệu xong tiệc đầy tháng, anh chuẩn bị quay về. Anh bàn với Khương Nhượng: “Nhượng Nhượng, anh muốn đi thăm Cố Cửu tiểu thư một chút.”
Trong đám anh chị em đồng lứa ở nhà họ Cố, hiện giờ chỉ còn lại một mình Cố Cửu tiểu thư còn sống.
Khương Nhượng gật đầu: “Em đi với anh.”
Họ làm đơn xin với La Quý, nói muốn lên Kinh thị thăm lão phu nhân nhà họ Cố. Cố Cửu năm đó gả vào nhà họ Bạch, phần lớn con cháu trong nhà đều theo con đường chính trị.
La Quý và Tiền Vạn Lý đi gặp lão phu nhân trước, sợ làm bà cụ hoảng hốt, nên mất mấy ngày trời để kể rõ đầu đuôi mọi chuyện. Cuối cùng, họ nói với bà: “Cố Thất đã trở về rồi.”
Sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, lão phu nhân nhà họ Cố phất tay mạnh một cái: “Hừ, lằng nhằng! Những chuyện kỳ lạ đời này tôi thấy không ít! Các cậu lằng nhằng dăm ba ngày mới nói xong chuyện, làm tôi sốt hết cả ruột, còn không mau đưa Thất ca của tôi đến đây! Nếu không phải chân tôi yếu, tôi đã tự đi gặp anh ấy rồi!”