Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 28.3 (Hết)

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:41:52
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế giới Dân Quốc, cô đã không thể quay về nữa. Còn Cố Thanh Thành thì đã khôi phục được ký ức mười lăm năm, hiện giờ đã trở thành trụ cột kỹ thuật của thế hệ mới trong phòng thí nghiệm.

 

Khương Nhượng báo cáo lại đầy đủ với La Quý, Tiền Vạn Lý và Vệ Lương Chính. Nhờ vào ký ức được khôi phục và tài năng, năng lực chuyên môn của Cố Thanh Thành, mọi người dần dần cũng chấp nhận được sự thật này.

 

Họ yêu cầu Khương Nhượng mỗi nửa năm thử quay lại một lần, nhưng lần nào cũng không thành công. Đến mùa xuân năm thứ hai, khi vụ thu hoạch trà bắt đầu, Khương Nhượng vẫn không nhận được thông báo nào cả. Cô thử đẩy cánh cửa sau của cửa hàng tạp hóa, bên ngoài chỉ là một sân nhỏ tràn đầy sức sống. Vương Lục Mai đã trồng rau trong sân, dựng giàn nho, nơi góc tường còn có mấy khóm nguyệt quý và vài cây hồng.

 

Tiểu Kiều Kiều bây giờ đã biết đi, bé nhào vào lòng Khương Nhượng: “Tiểu cô cô, cô đang nhìn gì vậy?”

 

Đây là đứa con gái hoạt bát đáng yêu của anh trai và chị dâu, là bảo bối được cả nhà cưng chiều. Khương Nhượng mỉm cười, bế bé lên:

 

“Cô đang nhìn con gà trống béo múp ngoài sân đấy, tối nay tiểu cô cô làm gà xào cung bảo cho con ăn nhé.”

 

Hai không gian thời gian, quá khứ và tương lai, cô đều không thể quay về nữa. Nhưng Khương Nhượng lại cảm thấy khá vui, vì từ nay có thể an tâm sống cuộc đời bình dị.

 

Năm 1995, Khương Nhượng sinh một bé gái, Cố Thanh Thành vui đến phát điên, hoàn toàn trở thành “nô lệ con gái” chính hiệu. Bạch Huệ Lan sang chăm sóc cô ở cữ, còn Vệ Khâm lại gửi đến một gói đồ, nói là quà cho cháu gái. Lần này, Cố Thanh Thành không thèm mở ra xem mà lập tức trả về.

 

Đến năm 2000, Cố Thanh Thành được điều chuyển công tác trở về Kinh thị. Khương Nhượng liền dọn dẹp lại căn tứ hợp viện ở Kinh thị. Có không biết bao nhiêu người muốn mua lại, nhưng cô biết giá nhà đất sau này, đương nhiên sẽ không bán.

 

Tạ Sơ đã thi đậu vào một trường đại học ở Kinh thị, sang năm thì Cố Tư vào lớp Một. Mùa hè năm đó, Tạ Sơ dẫn một cô gái về quê, là đàn em học cùng trường đại học, tên là Khương Kiều Kiều. Tạ Sơ nói: “Dì ơi, dì thấy có trùng hợp không, em ấy cũng họ Khương giống dì. Dì với chú có đồng ý cho bọn cháu yêu nhau không?”

 

Khương Nhượng nhìn cô gái nhỏ đang thấp thỏm bất an, mong nhận được sự công nhận của trưởng bối, cô vẫn nhớ rõ năm đó tại cửa hàng tạp hóa, chính cô bé này từng lao ra ôm lấy tay Tạ Sơ khóc lóc tơi bời, nói rằng Tạ Sơ xem cô là thế thân. Sau này biết cô là dì của Tạ Sơ, mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng lại rất nhiệt tình.

 

Kiếp này, cô đã nhận nuôi Tạ Sơ, Tạ Sơ học đại học, và họ đã sớm gặp nhau.

 

Khương Nhượng mỉm cười nói: “Tất nhiên là đồng ý rồi, phải đối xử tốt với người ta đấy nhé.”

 

Cả đời này, Khương Nhượng sống đến sáu mươi chín tuổi, cô cảm thấy như vậy là đã rất mãn nguyện rồi. Tư Tư đã kết hôn, kết hôn muộn, vẫn chưa có ý định sinh con. Cô và Cố Thanh Thành cũng không hối thúc. Con của Tạ Sơ và Kiều Kiều thì đã sắp lên đại học.

 

Cố Thanh Thành qua đời trước cô một năm. Hôm ấy, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dặn cô đừng vội, anh nói anh sẽ đợi cô.

 

Ngày Khương Nhượng rời khỏi thế gian, cả nhà đều có mặt. Cô đưa mắt nhìn một lượt, như thể vẫn thiếu mất một người, người quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Cô chợt nhớ ra, một năm trước anh đã đi rồi. Nhưng không sao, anh đã nói sẽ đợi cô mà.

 

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Khương Nhượng như thể lại quay về thời khắc lần đầu tiên cô đẩy cánh cửa cửa hàng tạp hóa. Lần này: “tên tiểu sơn tặc” của cô ăn mặc vô cùng bảnh bao, cạo sạch râu, cắt tóc gọn gàng, mặc bộ âu phục trắng, dáng người thẳng tắp, vẫn là diện mạo thời còn trẻ. Trong tay anh cầm một đóa hồng dại đỏ thắm.

 

Cô đẩy cửa, anh quay đầu lại, nhoẻn miệng cười một cách lém lỉnh mà phong độ, đưa tay ra với cô:

 

“Tiểu tiên nữ, em đến rồi à, anh đợi em lâu lắm rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/28-3-het.html.]

 

Nước mắt Khương Nhượng rơi lã chã, thân hình nhẹ nhàng, linh động, cô lao về phía anh.

 

“Em đến rồi.”

 

(Hoàn chính văn)

 

Lời biên tập (Lộn Xộn page): Cảm ơn mọi người đã đọc truyện mình làm. Chỉ còn một phần ngắn nữa là hết truyện rồi, nếu thấy hay hãy cho mình xin một bình luận tích cực nhé 💝 💝 💝

 

Hậu ký:

 

Tiêu Thiên Minh đến dự đám cưới của Tạ Sơ. Tạ Sơ đúng là có phúc khí thật, từng lang bạt đầu đường xó chợ hơn chục năm, từng khuân gạch ở công trường, làm vệ sĩ ở hội sở. Sau đó gặp được người chú của mình, dẫn anh làm ăn buôn bán, nghe nói người dì đã mất từ sớm còn để lại cho anh một cửa hàng, bây giờ lại cưới được một cô vợ xinh đẹp.

 

Tiêu Thiên Minh vỗ vai chú rể, chúc mừng một hồi rồi hỏi: “Tiểu Tạ, cậu còn nhớ cô gái năm đó đem gà quê cho tôi, đưa trà cho cậu không? Mấy năm nay chẳng thấy gặp lại nữa, không biết giờ cô ấy sống thế nào rồi?”

 

Tạ Sơ đã chuyển tiệm trà của mình đến cửa hàng tạp hóa, chờ đợi suốt mấy năm, dì anh cũng chưa từng trở lại lần nào. Trong những giấc mơ thi thoảng vẫn xuất hiện, chú và dì đều sống rất tốt, rất hạnh phúc.

 

Một phiên bản khác của anh cũng vậy, thi đậu đại học, vào viện nghiên cứu, gặp được Kiều Kiều, kết hôn.

 

Trên sân khấu, cô dâu xinh đẹp vẫy tay với cậu, Kiều Kiều gọi anh: “Tạ Sơ, mau lên chụp hình nè!”

 

Tạ Sơ vẫy tay: “Tới liền!”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Anh vòng tay khoác vai Tiêu Thiên Minh, cùng nhau bước tới chụp ảnh tập thể.

 

Anh nói: “Cô ấy đã gả cho một người đàn ông tốt, chồng cô ấy rất thương cô ấy, không cần vất vả buôn bán ngược xuôi nữa. Nghe nói họ còn có một bé gái, cả gia đình sống rất hạnh phúc.”

 

Tiêu Thiên Minh cảm thán: “Tôi thấy cô gái đó là người có phúc, hạnh phúc là tốt rồi.”

 

Phía trước, nhiếp ảnh gia hô “Cười nào!”, ai nấy đều cười rất rạng rỡ.

 

Phúc khí của dì là cơ hội bắt đầu lại từ đầu mà chú đã dùng mạng sống của mình đổi lấy. Hai người họ đều không phụ sự khởi đầu ấy, sống nghiêm túc và biết ơn, thì dĩ nhiên sẽ hạnh phúc.

 

Tạ Sơ quay sang nhìn người vợ tươi cười rạng rỡ bên cạnh mình. Nửa đời trước anh từng cô độc, nửa đời sau đã biết mãn nguyện. Anh cũng sẽ học cách biết ơn, trân trọng, sống hạnh phúc thật nghiêm túc.

 

Tiếng “tách” vang lên từ máy ảnh, nụ cười của tất cả mọi người đều được giữ lại trong khoảnh khắc ấy.

 

Lời tác giả: Chính văn đến đây là kết thúc, cảm ơn các thiên thần nhỏ đã đồng hành và ủng hộ suốt chặng đường vừa qua. Hẹn gặp lại ở truyện sau nhé, nếu có truyện nào trong mục dự trữ khiến bạn hứng thú thì nhớ bấm “theo dõi” trước nha! Cúi đầu cảm ơn!

Loading...