Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 5.1

Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:11:00
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

 

Tới Lạc Thành, Khương Nhượng đến nhà máy chè trước, tìm trưởng phòng hành chính để xin nghỉ việc.

 

Công việc này ở Lạc Thành là ba năm trước cô thế chỗ mẹ Trình mà có được, giờ đã hủy hôn thì cũng nên trả lại.

 

Diệp Song Hoa vội hỏi cô đang làm tốt sao lại đòi nghỉ, đã bàn bạc với nhà họ Trình chưa?

 

Khương Nhượng cười gượng: “Chị Diệp, cảm ơn chị đã chăm sóc em suốt ba năm qua. Giờ em chuẩn bị hủy hôn với nhà họ Trình, vị trí công việc này cứ để người nhà họ tiếp nhận lại đi. Chiều nay em và anh trai đến nhà họ lấy lại đồ cưới, phiền chị giúp làm người làm chứng phân chia tài sản, để sau này khỏi tranh cãi không rõ ràng.”

 

Nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, thì ra là Trình Văn Niên để mắt tới chị họ của Khương Nhượng, nên về nhà không chịu đăng ký kết hôn nữa.

 

Diệp Song Hoa tiếc nuối một hồi, cuối cùng đồng ý làm người làm chứng cho cô.

 

Tới nhà họ Trình, không ngờ Bạch Ngọc Trúc và Khương Vị Lai cũng có mặt.

 

Khương Nhượng dù có là người hiền cũng có lúc nổi giận. Cô cười lạnh: “Trình Văn Niên, chúng ta tuy chưa đăng ký, nhưng cũng đã tổ chức tiệc cưới. Tôi còn chưa rời khỏi nhà anh, anh đã dẫn Khương Vị Lai về đây rồi. Anh tính để cô ta làm nhân chứng đấy à?”

 

Từ trước đến nay Khương Nhượng chưa từng nổi nóng với Trình Văn Niên.

 

Anh ta theo bản năng giải thích: “Họ đến đột ngột, anh không biết trước.”

 

Khương Vệ Dân từ ngoài xông vào, tay cầm một viên gạch to, định giáng thẳng lên đầu Trình Văn Niên: “Đồ không biết liêm sỉ! Để xem tôi có đập c.h.ế.t cậu không!”

 

Kiếp trước Khương Vệ Dân cầm d.a.o bổ củi, lần này bị Khương Nhượng ngăn lại ở nhà, nên chỉ mang theo viên gạch.

 

Tính cách của anh cô cũng chẳng ngăn nổi.

 

Cô hét lớn: “Anh, hôm nay anh mà đập xuống một gạch này, Trình Văn Niên lập tức sẽ tống anh vào đồn công an. Ba đang bệnh, chị dâu thì yếu, anh tính để em gánh cả cái nhà này một mình sao?”

 

Khương Vệ Dân cả người run lên, vai co giật, rồi ném viên gạch xuống đất.

 

Sau đó anh giáng cho Trình Văn Niên mấy cú đ.ấ.m như trời giáng.

 

“Nghe cho rõ đây, là Trình Văn Niên hai lòng trước, sau lưng em gái tôi mà qua lại với Khương Vị Lai. Không phải lỗi của em gái tôi. Từ nay ai dám đồn thổi, nói xấu em tôi, thì trước tiên cứ nghĩ đến nắm đ.ấ.m của tôi – Khương Đại này!”

 

Mắt Khương Nhượng đỏ hoe – có anh trai che chở thật tốt biết bao.

 

Kiếp trước cô vì tên Trình Văn Niên này mà hủy cả một gia đình.

 

Cô sẽ không làm thứ “vợ cũ độc ác” gì nữa đâu.

 

Mẹ Trình thấy tình hình như vậy thì hiểu Khương Nhượng đã không còn ý định quay đầu.

 

Bà lại hỏi lần nữa: “Nhượng Nhượng, con thật sự không muốn đăng ký kết hôn nữa à?”

 

Khương Nhượng đáp: “Là Trình Văn Niên mở miệng nói không muốn trước. Còn nói người anh ta thích là Khương Vị Lai. Tôi mới là người không muốn nữa. Hôm nay chúng tôi đến để bàn giao rõ ràng mọi thứ. Từ nay tôi và nhà họ Trình không còn quan hệ. Bên nhà dì mời người làm chứng đâu?”

 

Mẹ Trình hơi khó chịu – nếu mời người làm chứng thì ra ngoài sẽ thành chuyện nhà họ Trình sai trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/5-1.html.]

 

Bà nói: “Cần gì người làm chứng? Dù sao cũng chưa đăng ký. Con trả lại sính lễ, dọn đồ cưới về, sau này hai bên ai cưới gả thế nào thì tùy.”

 

Khương Nhượng cười lạnh – mặt mũi Cao Gia Trân cuối cùng cũng chẳng cần giữ nữa.

 

Kiếp trước bà ta cũng như vậy, miệng nói coi cô như con ruột, cuối cùng chỉ thẳng mặt mắng cô là “gà mái không biết đẻ”, còn mặt dày hỏi sao vẫn chưa chịu rời khỏi nhà họ Trình, rồi hớn hở đón dâu mới về.

 

Khương Nhượng nói: “Tất nhiên là ai cưới gả thì tùy. Mấy người không cần mời người làm chứng là chuyện của mấy người. Tôi mời chị Diệp – trưởng phòng – đến làm chứng là đủ rồi. Vậy giờ chia tài sản đi.”

 

Mấy người đàn ông nhà họ Trình thấy mình sai nên không dám lên tiếng.

 

Trình Văn Niên nói: “Nhượng Nhượng, em muốn bồi thường gì?”

 

Cao Gia Trân sốt ruột.

 

Nhà đã chẳng giàu có gì, Khương Nhượng vừa đi là phải cưới dâu mới, lại thêm một khoản lớn nữa.

 

Bà ta nghĩ: tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó, lúc này không thể sĩ diện được.

 

Cao Gia Trân nói: “Hồi đó nhà chúng tôi còn đưa tám mươi tám đồng tiền sính lễ, Nhượng Nhượng còn thế chỗ tôi vào làm ở nhà máy chè, mấy chuyện đó tính thế nào đây?”

 

Diệp Song Hoa nghe không nổi nữa, khinh bỉ lên tiếng: “Nhượng Nhượng ở nhà các người ba năm, Cao Gia Trân, bà còn dám mở miệng đòi tính toán sao? Công việc đó Nhượng Nhượng không thèm đâu, con bé đã đến gặp tôi xin nghỉ rồi.”

 

Khương Nhượng lấy từ túi nhỏ ra tám mươi tám tệ, đếm đủ rồi đưa đến trước mặt Trình Văn Niên, nói:

 

“Công việc ở nhà máy chè tôi đã trả lại rồi. Trình Văn Niên, hồi đó anh bỏ tám mươi tám đồng để cưới vợ, giờ tôi trả lại anh đầy đủ. Từ nay chúng ta không còn liên quan gì nữa. Anh là anh, tôi là tôi. Những người trong căn phòng này đều là nhân chứng.”

 

Khương Nhượng lại lấy ra một tờ danh sách đồ cưới, thật ra cũng không có gì nhiều, chỉ là vài món đồ nội thất đặt thợ mộc làm, chăn chiếu gì đó.

 

Cô kiểm tra lại từng món một, kể cả chiếc giường cưới Trình Văn Niên chưa từng nằm qua, tháo dỡ rồi chất hết lên chiếc xe đẩy ngoài cửa.

 

Đồ cưới của Khương Nhượng mang đi, nhà họ Trình vơi đi một nửa. Cô không khóc không ầm ĩ, chỉ cúi người viết giấy cắt đứt quan hệ. Viết xong, cô in dấu vân tay, đưa cho Trình Văn Niên bảo anh ta cũng điểm chỉ vào.

 

Trình Văn Niên phụ lòng cô. Cô cũng đã từng đ.â.m một nhát d.a.o vào tim anh ta. Bây giờ, họ xem như đã thanh toán xong.

 

Khương Nhượng cất phần giấy của mình, ngẩng đầu nhìn người anh trai cao lớn của mình: “Anh à, mình về nhà thôi.”

 

Khương Vệ Dân cay xè nơi khóe mắt, suýt nữa đã không kìm được nước mắt.

 

Anh kéo chiếc xe đẩy, bảo em gái lên ngồi: “Nhượng Nhượng, từ nay về sau, đường đời này… đều có anh kéo em đi. Chúng ta về nhà thôi.”

 

Khương Nhượng dùng hai tay lau qua đôi mắt, cô không phải khóc vì Trình Văn Niên.

 

Cô là vì người anh trai đã c.h.ế.t trong tù ở kiếp trước mà rơi nước mắt.

 

Nhưng kiếp này, anh trai sẽ không c.h.ế.t nữa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cô ngồi trên xe đẩy, không ngoảnh đầu lại một lần nào.

 

Loading...